Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 120




Giáo úy Lập Châu dẫn binh trở lại bắt Trương Tông Lâm, trước khi trời sáng cuối cùng cũng truy được y, đưa đến trước mặt Bùi Trường Hoài phụng mệnh.

Lúc đó Bùi Trường Hoài một thân khôi giáp, ngồi trên tuấn mã, chuẩn bị đến các thành trì xung quanh huy động viện binh.

Trương Tông Lâm mắt thấy không còn đường sống, thất hồn lạc phách ngã trên đất.

Bùi Trường Hoài nhìn Trương Tông Lâm, nói: “Trương Tông Lâm, Bản hầu đã biết người sau lưng sai sử ngươi là ai, cũng chẳng có gì cần tra hỏi. Ta chỉ muốn biết, năm đó phụ thân ta đề bạc ngươi, ngươi đã hứa với ông ấy cái gì?”

Trương Tông Lâm ngây người, cười khổ.

Bùi Trường Hoài nói tiếp: “Năm đó ngươi chỉ là võ quan cửu phẩm, nhưng cũng là một kẻ có chí, ngươi nói với phụ thân ta một thân tài cán, một lòng nhiệt huyết lại chẳng có cơ hội phục vụ quân thượng, phục vụ bách tính.”-

“Hiện tại ta chỉ biết, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thiên hạ đại loạn, không bảo vệ được kẻ khác nhưng ít nhất cũng phải bảo vệ mình.” Trương Tông Lâm lạnh mặt nhìn Bùi Trường Hoài, ánh mắt còn mang theo khinh miệt: “Chẳng phải ai cũng có xuất thân cao quý như tiểu Hầu gia, cả đời vinh hoa phú quý, vẫn luôn giữ được bộ dáng ngây thơ của trẻ con.”

Bùi Trường Hoài nhớ tới Hạ Nhuận, lại nhìn Trương Tông Lâm trước mắt, hai người này đều là do Bùi gia đề bạc, ban đầu phụ thân y Bùi Thừa Cảnh quen biết những người này đều là anh hùng hảo hán, đến nay đều đã thay đổi hoàn toàn.

“Ngươi nói ta ngây thơ, cứ cho là vậy đi.” Bùi Trường Hoài không nhiều lời nữa, dặn dò Giáo úy Lập Châu: “Canh giữ hắn cẩn thận, không được để lộ tin tức.”

“Tuân lệnh.” Giáo úy Lập Châu ôm quyền nhận lệnh.

Bùi Trường Hoài nhìn sắc xanh trước lúc bình minh, giơ tay vung roi ngựa, dẫn theo Vạn Thái rời khỏi thành Lập Châu.



Kinh đô, đích trưởng tử của Tiêu Vương tổ chức sinh thần.

Ai ai cũng biết, phu thê Tiêu Vương rất yêu thương đứa con này, sinh thần Tạ Tri Quân đã đến, vì muốn cầu phúc cho hắn, Tiêu Vương đã tổ chức phát cháo cho người nghèo kinh thành, lại lệnh cho nô bộc treo lụa đỏ lên các cửa hàng, nội trong ba ngày không được gỡ xuống.

Gánh mì nhỏ của lão Lục cũng được tặng một đoạn lụa đỏ, nhưng ông không treo lên mà chỉ cất trong tủ.

Quan sai phụ trách đi tuần quanh kinh thành muốn nịnh nọt Tiêu Vương phủ, ngày nào cũng nhắc nhở thương nhân treo lụa đỏ. Hôm nay đến con hẻm này, thấy lão Lục không treo liền hung hãn đến hỏi: “Ta nói chứ lão đầu, ai cũng treo hết rồi, tại sao ông không treo?”

Lão Lục giải thích: “Thê tử ta qua đời lúc còn trẻ, nay vừa đúng là ngày giỗ của nàng.”

Quan sai liền chau mày: “Chuyện này quan trọng hơn hỉ sự của Tiêu Vương phủ? Đừng có không biết tốt xấu, mau treo lên!”

Nghe lời lẽ quan sai hung hăng ngang ngược, sắc mặt lão Lục liền xám xanh.

Quan sai thấy ông không bằng lòng, bèn ưỡn ngực, nhấc thanh đao sáng lóa bên eo lên.

Con trai lão ôm lấy phụ thân, lại vội mỉm cười làm hòa với quan sai: “Bây giờ sẽ treo ngay, treo ngay đây.”

Quan sai nhìn bọn họ treo lụa đỏ lên, mới gật đầu rời khỏi.

Lão Lục nhổ một bãi nước bọt theo hướng bọn chúng rời đi: “Chó cậy thế chủ!”

Ông nhìn tấm lụa đỏ chói trên sạp mà phiền lòng, lại thấy sắc trời âm u, lẩm bẩm than thở: “Xui xẻo quá, con trai, dọn sạp, hôm nay không bán nữa.”

Gần đây kinh thành biến động không ngừng, con trai lão cũng sợ gặp phải rắc rối, cũng nhanh tay nhanh chân dọn sạp.

Lão Lục cẩn thận lau sạch cái bàn cuối cùng, đột nhiên lại thấy một nam nhân đội đấu lạp ngồi xuống trước mặt. Lão còn nghĩ là khách đến, liền giải thích: “Xin lỗi, hôm nay chúng ta dọn hàng rồi.”

“Sớm thế sao?”

Giọng nói dưới đấu lạp trong trẻo quen thuộc, lão Lục ngẩn người nhìn nam nhân gỡ đấu lạp xuống, để lộ khuôn mặt anh tuấn. Triệu Quân mỉm cười nhìn ông: “Lục thúc.”

Lão Lục chẳng biết nên nói gì, chỉ đứng yên nhìn hắn.

Ngày sinh thần Tạ Tri Quân, Tiêu Vương phủ mời hết các thế gia tử đệ, còn có không ít quan viên trên triều cùng đến tham gia yến hội, chủ nhân có hỉ sự, hạ nhân trong phủ cũng được thưởng không ít, ai nấy mặt mày rạng rỡ, không khí vui vẻ vô cùng.

Đến giữa trưa, ngựa xe hướng về Tiêu Vương phủ vẫn liên miên không dứt.

Loại tiệc tùng náo nhiệt thế này dĩ nhiên không thể vắng Từ Thế Xương, y đến rất sớm, đang ở tiền viện chơi phi tiêu cùng mấy vị hồ bằng cẩu hữu thân thuộc.

Y lấy chiếc đai ngọc mã não đỏ của mình ra đặt cược, vừa thua là những công tử kia liền gỡ đai lưng y xuống trước mặt đám đông, Từ Thế Xương giành không được, bị bọn họ hùa nhau bắt nạt.

Y vừa tức vừa buồn cười, nói: “Hừ, các ngươi cứ đợi đó cho ta, ngày sau còn dài. Ta không trị được các ngươi, đợi Trường Hoài và Lãm Minh hồi kinh thì đừng hòng chạy thoát, không khiến các ngươi thua sạch sẽ tiểu gia không mang họ Từ!”

Những công tử kia liền đáp: “Tiểu Thái tuế nhà ngươi chỉ biết cầu viện binh, thật là mất hứng, có bản lĩnh thì tự mình thắng.”

Từ Thế Xương cười hai tiếng, ưỡn ngực đắc ý: “Mời được viện binh cũng là một loại bản lĩnh đó biết không. Các ngươi ai mà chẳng muốn mời, mà mời được hay không thì không biết.”

“Đúng là không cần mặt mũi.” Bọn họ chậc chậc lắc đầu.

Từ Thế Xương bị mắng cũng không giận, cười nói muốn đến hậu viện thay y phục, thuận đường bái kiến thọ tinh một chút.

Khác với tiền viện, hậu viện của Tiêu Vương phủ rất yên lặng.

Từ Thế Xương bước qua hành lang còn nhìn thấy một đội thị vệ mang đao tuần tra. Tiệc tùng náo nhiệt thế này sắp xếp người bảo vệ an toàn cũng là hợp lý, Từ Thế Xương không nghĩ nhiều, bước theo hạ nhân đến chỗ Tạ Tri Quân.

Viện của Tạ Tri Quân trồng rất nhiều hoa ngọc lan, nhưng mùa hoa rất ngắn, vừa qua một trận mưa, hoa đã rời cành gần hết, phủ trắng cả đất, báo hiệu chuyển mùa.

Thế mà hoa ngọc lan trong Thương Lan Uyển nhờ địa thế cao nên vẫn còn đang nở rộ.

Mỗi một lễ vật trong sinh thần của hắn đều là trân bảo giá trị liên thành, nhưng lòng Tạ Tri Quân vẫn tâm tâm niệm niệm cây quạt năm ấy Bùi Trường Hoài tặng hắn.

Trên quạt còn vương mùi hương hoa ngọc lan, vấn vít theo tâm hồn của hắn đã nhiều năm.

Lúc đó Bùi Trường Hoài còn hứa với hắn – bọn họ mãi mãi là bằng hữu, mãi không lìa xa.

Nhớ đến ánh mắt của y, Tạ Tri Quân cảm thấy hoan hỉ, nhưng chỉ cần nghĩ đến khung cảnh Bùi Trường Hoài ôm chặt Triệu Quân dưới ánh trăng nơi biên ải, hắn lại cảm thấy ghê tởm đến tột độ, cảm giác hoan hỉ ban đầu bị lửa giận đốt thành tro bụi.

Phản bội! Phản bội!

Từng đường kiếm của Tạ Tri Quân mang theo phẫn nộ và thù hận, chém những gốc ngọc lan toàn thân là thương tích.

Từ Thế Xương thấy hắn múa kiếm dưới tàn cây, chỉ mặc bộ áo ngắn đen tuyền, tôn lên nước da trắng tuyết, đôi mắt phượng trầm xuống, đẹp đẽ biết nhường nào.

Có điều vị gia này một khi nổi giận, có đẹp đến đâu cũng chịu không nổi.

Từ Thế Xương tội nghiệp mấy gốc hoa, bèn từ xa cất giọng: “Thế tử gia, ngày tốt thế này ai lại chọc huynh giận thế? Sao lại trút giận lên những thứ vô tri này?”

Tạ Trí Quân nhìn thấy Từ Thế Xương, ánh mắt càng lạnh, thu kiếm về, đáp: “Không liên quan đến ngươi.”

Từ Thế Xương thấy hắn lạnh lùng như thế cũng lười hỏi tiếp, chỉ nói: “Sao không đến tiền viện chơi cùng bọn ta? Hôm nay không thể thiếu mặt huynh đâu đấy.”