Triệu Quân sảng khoái đáp ứng: “Được thôi.”
Hắn theo Trương Tông Lâm vào dịch trạm, chỉ thấy chỗ này nến sáng như ban ngày, nhưng chung quanh lại vô cùng yên lặng.
Lúc bước qua đình trung, Triệu Quân dừng bước, nói với Trương Tông Lâm: “Trương đại nhân đợi một chút.”
Hắn xoay người lại ra hiệu với Vệ Phong Lâm, lại nói: “Ngày mai còn phải vào kinh, ngươi đi trông chừng bọn họ cho ngựa ăn, đừng để cản trở hành trình.
Sắc mặt Vệ Phong Lâm trầm xuống, ôm quyền đáp lời: “Vâng.”
Triệu Quân lại nhìn Trương Tông Lâm, cười nhạt, nâng tay: “Trương đại nhân, mời.”
Trương Tông Lâm và Triệu Quân cùng vào đại sảnh, dịch phu đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn. Giữa tiệc, Trương Tông Lâm như bâng quơ khen ngợi công lao của Triệu Quân, Triệu Quân chỉ cười cười mặc nhận, dù sao ai cũng thích nghe lời tán thưởng.
Rượu qua bảy tuần, Triệu Quân đã hơi say, ngồi trên bàn không động đậy.
Trương Tông Lâm vốn đang giả vờ say, thấy Triệu Quân không động tĩnh, thử gọi hắn hai ba tiếng, vẫn không tỉnh.
Trương Tông Lâm nhìn trái nhìn phải, rút dao găm ra từ trong tay áo, không nhịn được căng thẳng.
Từ Thủ Chước ra lệnh cho hắn đem người tới giết Triệu Quân, Trương Tông Lâm bèn ôm cây đợi thỏ trên đường hồi kinh, bày sẵn thiên la địa võng trong ngoài dịch trạm, chiếm hết tiên cơ, chỉ chờ Triệu Quân sa chân vào bẫy.
Nhưng lại nghĩ đến công phu Triệu Quân quá mức cao siêu, Trương Tông Lâm không thể nắm chắc một nhát chí mạng, chỉ đành chuốc rượu cho hắn, nhân lúc hắn không tỉnh táo mà ra tay.
Tất cả đều thuận lợi, Trương Tông Lâm cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cái bẫy của mình quá hoàn hảo.
Lúc Trương Tông Lâm giơ cao dao găm định đâm vào lưng Triệu Quân, cổ tay đột nhiên bị kẻ khác nắm chặt.
Vệ Phong Lâm không biết xuất hiện sau lưng y từ lúc nào, sắc mặt lạnh như băng, không nhìn ra vui giận, năm ngón tay cứng như thép, ghì chặt Trương Tông Lâm, vặn ngược tay hắn.
Trương Tông Lâm kinh hãi, cánh tay đau nhói, dao găm rơi trên đất.
Trong tiếng hét thảm thiết của Trương Tông Lâm, Triệu Quân vốn gục trên bàn ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời, rõ ràng không hề say.
“Phí công sắp xếp bàn tiệc này là vì muốn giết ta?” Triệu Quân xoay chén rượu trên tay, rồi nắm chặt lại, vẫn mỉm cười rạng rỡ nhìn Trương Tông Lâm: “Mấy trò vặt vãnh kiểu này không biết ta đã gặp qua bao nhiêu lần, ngươi cũng xem thường Đô thống ta đây quá.”
Từ lúc Triệu Quân gặp Trương Tông Lâm ở trước cửa dịch trạm đã sinh nghi.
Hoài Châu vẫn còn đang chịu lũ lụt cùng ôn dịch, ngay cả Bùi Trường Hoài ở cửa Tuyết Hải xa xôi cũng ngày đêm lo lắng không thôi, mà Trương Tông Lâm thân là Tri phủ Hoài Châu không lo xử lý công vụ mà lại xuất hiện ở Lập Châu, quả là vô lý.
Trên đầu tường dịch trạm còn có cung thủ đang mai phục, nhưng đều là binh sĩ bình thường, không biết ẩn giấu khí tức, từ lúc vào trung đình Triệu Quân đã nghe thấy động tĩnh, liền ra hiệu cho Vệ Phong Lâm dẫn người đi xử lý xung quanh.
Lúc này, Vệ Phong Lâm khống chế Trương Tông Lâm, sau đó huýt một hồi sáo ra lệnh động thủ.
Kỵ binh nhẹ theo Triệu Quân hồi kinh lần này đã tìm được vị trí của cung thủ, chỉ đợi hiệu lệnh của Vệ Phong Lâm, liền ra tay trừ khử cung
thủ.
Đến khi nghe tiếng huýt sáo đáp lại, Vệ Phong Lâm mới nói với Triệu Quân: “Xử lý sạch sẽ rồi.”
Trương Tông Lâm nghe thấy tiếng kêu thảm, biết những người mai phục đã bỏ mạng, y ôm lấy cánh tay đau đớn, sắc mặt càng thêm kinh hãi: “Các, các ngươi!”
Triệu Quân thong thả nói: “Trương đại nhân, nói ta nghe xem, ai sai ngươi đến, tại sao lại muốn giết ta?”
Trương Tông Lâm cố kìm nén run rẩy, giả vờ trấn định nói: “Bản quan phụng lệnh Hoàng thượng truy nã ngươi, Triệu Quân, ngươi là loạn thần tặc tử, ỷ có công cán mà kiêu ngạo, cả gan dám uy hiếp mệnh quan triều đình, lẽ nào không phải là muốn mưu phản?”
Triệu Quân híp mắt: “Ngươi nói, Hoàng thượng muốn giết ta?” Trương Tông Lâm đáp: “Không sai!”
“Ngươi có chắc là Hoàng thượng muốn giết ta không?” Triệu Quân cười, chẳng biết đang nghĩ gì mà lại thấp giọng thì thầm: “Có điều cũng không phải lần đầu tiên ông ấy muốn giết ta.”
Trương Tông Lâm không suy xét ý nghĩa sâu xa trong lời Triệu Quân, lớn giọng uy hiếp hắn: “Ngươi cho rằng bản quan chỉ có bao nhiêu người đây thôi sao? Triệu Quân, hiện tại cả Lập Châu này ai cũng biết ngươi mang dã tâm bừng bừng, ý đồ mưu phản, ngươi đã bước vào chỗ này chắc chắc không thể toàn thây bước ra! Cái ch/ết đã đến trước mắt, bản quan khuyên ngươi chắp tay chịu trói, có lẽ có thể giữ được mạng sống, nếu không…”
Triệu Quân mỉm cười nói: “Cái ch/ết trước mắt cũng chẳng phải lần đầu, Triệu Quân ta mệnh tiện, ch/ết rồi cũng thôi, chẳng đáng là chi, nhưng được Tri phủ đại nhân bồi táng, cũng coi như kiếm lời.”
“Ngươi!” Trương Tông Lâm không ngờ Triệu Quân lại trơ trơ như thế.
Vệ Phong Lâm càng dùng sức vặn ngược tay Triệu Tông Lâm, làm y hét lên, cong gối quỳ xuống.
Vệ Phong Lâm cất giọng: “Nói, vì sao Hoàng thượng lại nghi ngờ gia mưu phản?”
Đúng lúc này, tiếng đánh đấm vang lên bên ngoài dịch trạm, loạn tiễn bay tứ tán, một cơn mưa mũi tên đính lông vũ trắng bay vào trong sảnh.
Kỵ binh nhẹ đang giải quyết cung thủ ở bên ngoài thì gặp một trận mưa tiễn, chỉ đành né vào trong dịch trạm.
Triệu Quân cầm giáo ra khỏi sảnh, Vệ Phong Lâm khống chế Trương Tông Lâm làm con tin, theo sát sau lưng Triệu Quân.
Binh mã dưới tay Triệu Quân dần bị bao vây, trên đường có hai phe, một bên mặc giáp đen, là quan binh ở thành Lập Châu, một bên mặc võ bào màu đen, đeo mặt nạ trên mặt, gắn giáp bạc trên cổ tay, giống hệt như đám thích khách hành thích Triệu Quân trong ngõ nhỏ ngày trước, đều là tử sĩ của Tiêu Vương phủ.
Trương Tông Lâm vội hét lên: “Còn không mau đến cứu ta!”
“Thành sự không thấy, bại sự có thừa.” Một tử sĩ trào phúng nhìn Trương Tông Lâm, rồi trực tiếp bỏ qua hắn, nhìn Triệu Quân nói: “Sát hại mệnh quan triều đình, tội thêm chồng chất. Ta phụng mệnh truy nã phản tặc Triệu Quân, nếu dám phản kháng, gi/ết ch/ết không tha! Ai đoạt được đầu phản tặc, thưởng trăm vàng!”
Gần mười mấy tên tử sĩ cầm đao. Triệu Quân gấp gáp nói: “Các ngươi làm gì thế? Mau cứu bản quan!”
“Hóa ra là người của Tiêu Vương phủ, Trương Tông Lâm, ngươi lên nhầm thuyền địch rồi.” Triệu Quân trở tay xoay giáo trong tay, nói với Vệ Phong Lâm: “Xem ra phải tắm một trận máu rồi.”
Sắc mặt Vệ Phong Lâm trầm trọng: “Ta yểm hộ, ngài đi trước.” “Trong mắt ngươi ta đúng thật là chó cũng không bằng.” Triệu Quân
nhìn Vệ Phong Lâm, lại nói: “Nhưng Vệ Phong Lâm à, trước nay ta vẫn luôn coi ngươi là huynh đệ.”
Hắn không nhiều lời nữa, cầm giáo xông lên trước, huýt sáo ra lệnh cho kỵ binh nhẹ nhanh chóng ra tay chiếm hết nơi cao, rồi trở giáo ra chiêu, mạnh mẽ đâm ch/ết một tên tử sĩ.
Vệ Phong Lâm nhớ tới ánh mắt của Triệu Quân, nghiến răng, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lẽo hiện lên lửa giận.
Hắn ném Trương Tông Lâm vào trong sảnh, để mình Triệu Quân đối phó những tên tử sĩ kia, còn mình thì dẫn người đi giải quyết những cung thủ ở phía sau đề phòng bọn chúng bất ngờ công kích.
Thương pháp của Triệu Quân cao siêu, lấy ưu thế chiều dài khắc chế kiếm, ép những tên tử sĩ kia phải liều mạng đến gần. Nhưng bọn chúng người đông, cho dù Triệu Quân có ba đầu sáu tay cũng không thể tránh
hết, cũng may thương pháp của hắn có mang theo kiếm pháp, dung hợp hài hòa, mỗi chiêu đều biến hóa khó lường.
Trong thời gian ngắn, những tử sĩ kia cũng đành bó tay trước Triệu Quân.
Lúc này Vệ Phong Lâm đã trở lại, cầm đao chém ch/ết một tên, máu tươi ấm nóng vấy lên sườn mặt hắn.
Hắn nói với Triệu Quân: “Chúng ta mau đi!”
Triệu Quân biết không thể ở lại lâu, cùng Vệ Phong Lâm liên thủ chém ra một con đường máu, dẫn theo tàn binh vội vàng lên ngựa chạy về phía cổng thành.
Vó ngựa vang rền trên đường lớn, sét trắng lóa rạch ngang trời đêm, hòa vào cùng tiếng vó ngựa ầm trời.
Trong chớp mắt, cuồng phong nổi lên.
Phía trước có có một đội quan binh nâng cao đuốc, hô hào đòi giết, khí thế hung hãn chặn đứng đường Triệu Quân.
Triệu Quân đành phải dừng ngựa, quay đầu lại đã thấy truy binh gần đến, tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn thấy bốn phương tám hướng đều không còn đường lui, Triệu Quân ngồi trên lưng ngựa, chĩa mũi giáo thẳng tắp, đanh giọng hạ lệnh: “Giết!”
Mưa giông ập lên binh khí trắng lóa, gió dữ hòa vào tiếng la hét hô hào, đáp trả đao kiếm là máu tươi và thi thể.
Vệ Phong Lâm chưa từng rời khỏi Triệu Quân, vây hộ hắn giết ra hướng cổng thành.
Kẻ địch ngay trước mắt, Triệu Quân vứt bỏ giáo bạc, đoạt lấy một thanh kiếm cầm trên tay.
Sau lưng hắn là Vệ Phong Lâm, đối mặt là quan binh hầm hập sát khí, Triệu Quân nhẹ nhàng thở dốc, nghiêng đầu nói với Vệ Phong Lâm: “Nếu ngươi muốn giữ lại cái mạng này báo thù cho Tuyết Nhứ, có cơ hội cứ chạy.”
“Ngài thì sao?”
“Ngươi cứ yên tâm, ta đâu có ngu mà ngồi yên chịu ch/ết.” Triệu Quân nâng kiếm, nửa đùa nửa thật: “Mạng ta thuộc về Chính Tắc Hầu, tuyệt đối không thể ch/ết ở chỗ này.”
“Ta cũng không phải người sống như chó.” Vệ Phong Lâm lạnh giọng: “Triệu Quân, ngài không làm anh hùng một lần không chịu nổi à?”
Hắn không tin tưởng Triệu Quân chút nào, nhất định Triệu Quân sẽ không chạy trốn mà vác đao xông vào giữa đám binh sĩ đó.
Có một tên tử sĩ thấy bọn họ ngoan cố, liền cầm lấy cung tiễn, phi thân lên mái nhà, giương cung bắn một mũi tên về phía sau lưng Vệ Phong Lâm.
Triệu Quân phát giác, theo bản năng đẩy Vệ Phong Lâm ra, đến lúc này né tránh đã muộn, mũi tên ấy ghim vào tay phải Triệu Quân.
Đau đớn ập tới đột ngột làm Triệu Quân thở mạnh một tiếng. Vệ Phong Lâm kinh hãi bước đến, võ bào của Triệu Quân màu đen, nhất thời chẳng nhìn ra dấu vết, nhưng nước mưa cuốn theo máu tươi từ tay áo hắn rơi xuống đất.
“Triệu Quân!”
Vệ Phong Lâm bừng bừng nộ khí, hắn tựa như mất đi lý trí, đại não trống rỗng kêu gào hắn phải gi/ết ch/ết kẻ bắn tiễn.
Triệu Quân hét lớn: “Đừng đi!”
Những tử sĩ kia nhìn thấy Vệ Phong Lâm và Triệu Quân đã tách ra, liền đuổi theo vây sát Vệ Phong Lâm trước, Triệu Quân muốn giúp đỡ hắn, lại bị quan binh cản trở.
Triệu Quân lại hét lên: “Vệ Phong Lâm, trở lại đây!”
Vệ Phong Lâm nhảy lên mái nhà, một đao chém ch/ết kẻ giương cung, tới khi xoay người lại đã bị một đám tử sĩ vây lấy.
Lưỡi đao sắp chém ngang cổ Vệ Phong Lâm từ đằng sau thì bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm băng qua mưa gió lao tới, đủ nhẹ nhàng, cũng đủ dứt khoát, lại mang sức mạnh ngàn cân, đánh bay thanh đao đang hướng tới Vệ Phong Lâm.
Mũi đao nặng nề ghim trong đất, phát ra âm thanh chói tai khiến kẻ khác không khỏi lạnh gáy.
Vệ Phong Lâm vẫn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác đứng đó, lúc quay đầu lại đã thấy một thân ảnh đứng thẳng trên mái nhà, giữa mưa giữa gió, tựa như thần linh. Là Bùi Trường Hoài.
Nhìn thấy y, Triệu Quân có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh treo nụ cười trên môi, chậm rãi buông thanh kiếm trong tay xuống.
Bùi Trường Hoài giơ thiết phù trong tay, từ trên cao nhìn xuống, uy nghiêm phát nộ: “Chính Tắc Hầu Bùi Dục ở đây, còn không mau dừng tay!”