Bùi Trường Hoài cưỡi ngựa xuống núi, xuyên nhanh qua hẻm Hoành Yên tối đen.
Mỗi nơi trong sắp xếp đều đã thắp lửa, ánh lửa rực rỡ chiếu lên những binh sĩ mai phục trong hẻm Hoành Yên.
Từ trên cao nhìn xuống, ánh lửa lập lòe, tựa như ai đó đang rưới vàng chảy lên chốn hẻm núi hoang vu.
Từ khi Chử Tô Lặc chiếm được vương đình Tuyết Lộc, phòng ngự xung quanh được bố trí không một kẻ hở, nếu muốn tấn công e là phải tiêu hao không ít binh lực.
Nếu như thế, chiến tuyến của Đại Lương phải dời từ Tuyết Hải đến Tuyết Lộc, Chử Tô Lặc nếu muốn liều mạng với Đại Lương, rồi tìm cơ hội chặn đứng lương thực và thảo dược tiếp viện thì Đại Lương sẽ rơi vào thế nguy nan.
Bùi Trường Hoài định phân tán lực lượng của Chử Tô Lặc, rồi tiến hành tập kích, tranh thủ thời cơ tốc chiến tốc thắng.
Y hạ lệnh cho Vạn Thái, Chu Chú dẫn một đội binh mã chạy trốn khỏi thành, dụ địch vào sâu trong hẻm Hoành Yên. Nơi này địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, là nơi tốt nhất để tập kích.
Chử Tô Lặc nhận được tay chân của Tát Liệt, lại chứng kiến có kẻ phóng hỏa đốt thành trước mắt, kích thích lớn như thế, theo tính cách của ông ta chắc chắn phải nổi trận lôi đình, sẽ không dễ dàng buông tha cho đám người Lương Quốc dám làm loạn như thế.
Ưng Đàm đã quy thuận Thương Lang, vẫn luôn gấp gáp muốn lập công, một khi đã nắm được tung tích bọn người Vạn Thái nhất quyết sẽ không buông. Vạn Thái cầm đuốc sáng rực, dẫn người vào hẻm Hoành Yên, từng đốm lửa nối liền như dòng chảy, dần dần tràn vào hẻm núi.
Vạn Thái lấy còi hiệu từ trong ngực, dùng lực thổi một hồi thật dài.
Trên vách đá, Triệu Quân đã đứng chờ từ lâu, binh sĩ đứng sau ôm quyền, đợi hắn ra lệnh.
Ánh mắt Triệu Quân lạnh lẽo, phất tay: “Giết!”
Binh sĩ Bắc Khương đuổi theo tới đây mới phát hiện bất thường, kẻ tiên phong đi đầu hét lệnh rút lui, nhưng giờ đã muộn, vách cao sừng sững, tiếng trống vừa vang, mưa tiễn ngợp trời.
Trong tiếng gió rít gào, mũi tiễn như đá không ngừng rơi xuống. Quân Bắc Khương muốn giữ vững đội hình cũng không kịp, binh sĩ tán loạn chạy trốn, giẫm đạp lên nhau chạy khỏi hẻm núi giành giật sinh cơ.
Đội kỵ binh tiên phong phía trước trúng mai phục, đội phía sau liền muốn trùng chỉnh chiến lược, nhưng hai bên cánh đột nhiên xuất hiện cánh quân, tựa như lưỡi đao đâm xuyên đội hình quân Bắc Khương.
Lần này người dẫn binh truy kích chính là Ưng Đàm thiếu chủ Cáp Nhĩ Xích Thuật, hắn nhất thời mất hồn, không dám tin rằng Lương Quốc lại
sắp xếp nhiều binh mai phục như thế, nếu bọn họ điều động binh lực lớn như thế, bọn hắn đã sớm nhận được tin tức mới phải.
Đợi đến khi Cáp Nhĩ Xích Thuật nhìn rõ, mới biết đây không phải binh lực của Lương Quốc, lá cờ đỏ phấp phới thêu đồ đằng của Nhu Thố, người dẫn binh cũng không xa lạ gì mà chính là nữ quân A Thiết Na.
Trận chiến này, A Thiết Na và Triệu Quân chiếm được lợi thế áp đảo, tựa như bánh xe thép nghiền nát cỏ rác dưới chân.
Liệt hỏa trùng trùng, tựa như thắp sáng cả hẻm Hoành Yên.
A Thiết Na khoác kỵ giáp, tay cầm trường đao, nhắm tới Ưng Đàm thiếu chủ Cáp Nhĩ Xích Thuật giữa ngàn quân hỗn loạn.
Nàng thúc ngựa về phía trước, chém cho Cáp Nhĩ Xích Thuật ngã ngựa.
Cáp Nhĩ Xích Thuật lăn tròn trên đất, A Thiết Na xuống ngựa, nắm chặt đao trong tay, chĩa về phía hắn: “Cầm đao lên, quyết chiến một trận!”
Nhu Thố và Đại Lương tạo thành thế gọng kìm, Cáp Nhĩ Xích Thuật biết binh lực của mình đã tàn, rơi vào nỗi sợ hãi khi đối diện cái ch/ết.
Hắn sợ ch/ết, nên lúc đầu mới lựa chọn thần phục Chử Tô Lặc, đảm bảo đường sống cho mình.
Hơn nữa, hắn cũng không phải là đối thủ của A Thiết Na. Hắn ném đao xuống, hoảng loạn đầu hàng: “Ta nhận thua! A Thiết Na, tha cho ta một mạng đi, nể mặt, nể mặt giao tình của bộ tộc hai bên, tất cả những chuyện này đều là do Chử Tô Lặc ép buộc ta, ta cũng không muốn phản bội đại quân…”
Nhìn thấy hắn dễ dàng nhận thua như thế, A Thiết Na không những không vui mà còn phẫn nộ: “Tên yếu đuối! Vẫn yếu đuối như lúc trước!”
Năm đó trên hội dũng võ, hắn bại dưới tay Bảo Nhan Gia Sóc, Bảo Nhan Gia Sóc tặng vòng hoa lan gai cho vị hôn thê của hắn là Ô Mẫn. Cáp Nhĩ Xích Thuật mất mặt trước bốn bộ tộc, nhưng lại vì bản tính yếu đuối này mà đem hết tội đổ lên đầu Ô Mẫn.
Hắn nhục mạ Ô Mẫn không giữ trinh tiết, chất vấn Ô Mẫn tư tình cùng Bảo Nhan Gia Sóc, Ô Mẫn chịu oan uổng cùng ấm ức, cuối cùng lựa chọn tự sát.
A Thiết Na xem người muội muội này không khác gì minh châu bảo ngọc, mối thù này đã day dứt trong lòng nàng biết bao năm. Nàng trông mong Cáp Nhĩ Xích Thuật có thể anh dũng đứng lên quyết đấu với nàng,
như thế chí ít có thể chứng minh cái ch/ết của Ô Mẫn không vô giá trị như thế.
Nhưng hắn phụ lòng trông mong của nàng, qua nhiều năm như thế vẫn là bộ dạng yếu đuối như xưa, lúc nào cũng đổ mọi trách nhiệm lên đầu người khác.
A Thiết Na cao giọng: “Ngươi trả mạng muội muội lại cho ta!”
Lúc lý trí của A Thiết Na bị phẫn nộ che lấp, Cáp Nhĩ Xích Thuật quỳ trên đất cầu xin bỗng đổi sắc mặt, rút một con dao găm từ trong ngực đâm về phía A Thiết Na.
Trong chớp nhoáng, một mũi giáo bạc nhập nhòa từ phía sau đâm tới, xuyên qua lồng ngực Cáp Nhĩ Xích Thuật. Đôi mắt hắn mở lớn, kinh hãi bàng hoàng làm hắn quên chuyện đâm A Thiết Na. Hắn nỗ lực quay đầu nhìn, muốn xem kẻ nào cướp đi sinh mạng của hắn. Mũi giáo xoay tròn trong cơ thể hắn, Cáp Nhĩ Xích Thuật hét lên trong đau đớn. A Thiết Na chán ghét trò tiểu nhân của hắn, nhấc đao chém đứt đầu hắn. Máu tươi bắn lên nửa khuôn mặt của nàng.
Đầu lâu của Cáp Nhĩ Xích Thuật lăn tròn trên đất, mắt vẫn mở trừng trừng, trong đó chỉ có sợ hãi.
Cái ch/ết của hắn làm cho binh sĩ Ưng Đàm như rắn mất đầu, không biết nên nghe theo lệnh ai, dần dần dừng tay.
A Thiết Na không ngừng thở dốc, một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu nhìn Triệu Quân tay cầm giáo đứng phía trước, tán thưởng: “Thương pháp của Triệu Tướng quân quả là phi phàm.”
Triệu Quân mỉm cười: “Cảm ơn lời khen tặng.”
A Thiết Na nhặt đầu lâu của Cáp Nhĩ Xích Thuật lên, lại nhấc đao chém đứt quân kỳ của kỵ binh Ưng Đàm, cao giọng nói: “Sất Gia Thần không dung thứ cho kẻ phản đồ, không dung thứ cho kẻ lạm sát người vô tội!
Nghịch thần Cáp Nhĩ Xích Thuật đã ch/ết, các ngươi còn không mau đầu hàng!”
Trận chiến này kéo dài đến khi trời hửng sáng, ánh ban mai đầu tiên chiếu rọi lên lưỡi đao còn chưa khô máu của A Thiết Na, cũng chiếu rọi lên bình nguyên mênh mông.
Lấy sự đầu hàng của binh sĩ Ưng Đàm làm kết thúc.
Vạn Thái, Chu Chú và Vệ Phong Lâm cũng đã giết đã tay một trận, chiến sự vừa dứt, Vệ Phong Lâm liền đi tìm Triệu Quân.
Triệu Quân cầm giáo ngồi trên ngựa, nhìn thấy Vệ Phong Lâm đang chạy tới, Vệ Phong Lâm cầm kiếm đi tới trước mặt hắn, vẫn là bộ dạng như cái hũ nút thường ngày,
Vệ Phong Lâm nói: “Cuối cùng ngài vẫn tới.”
Triệu Quân xuống ngựa, quan sát Vệ Phong Lâm từ đầu tới chân, lại xoay hắn một vòng nhìn trái nhìn phải, thấy trên mặt hắn có thêm vài vết máu, mới nói: “Không đến thì làm sao nhìn thấy Vệ Giáo úy của chúng ta thể hiện thần uy?”
Vệ Phong Lâm không thèm để ý tới lời khen thưởng không chút đứng đắn của Triệu Quân, bình tĩnh đáp lại: “Ta cũng chỉ biết món này.”
“Về là tốt rồi.” Triệu Quân vỗ vai hắn. Vệ Phong Lâm hỏi: “Tiểu Hầu gia đâu?”
Triệu Quân cười nhạt, nhìn thái dương ửng đỏ bên trời: “Lúc này chắc đã giết vào vương thành Tuyết Lộc rồi.”
Trăm dặm quanh vương thành rơi vào hỗn loạn, Chử Tô Lặc vẫn chưa nắm được hoàn toàn thế trận Tuyết Lộc, đám người Bùi Trường Hoài vừa chen vào, mọi thứ liền rối tung.
Giữa đêm, Bùi Trường Hoài dẫn một nhánh binh tiến công vào vương thành, phòng ngự của Tuyết Lộc vốn luôn vững chắc, nhưng đối với những công trình ở ở biên cương Lương Quốc mà nói thì chẳng hề gì.
Ban đầu, Chử Tô Lặc vẫn còn bình tĩnh ngồi trên vương tọa, sau mỗi phong thư báo cáo tình hình chiến trận, ông ta mới nhận ra, Chính Tắc Hầu Bùi Dục lần này là đến báo thù, phần thù hận này có thể phá hủy tất cả mọi thứ của ông ta.
Ý nghĩ vừa nảy ra, liền bị Chử Tô Lặc ép xuống.
Lúc quay đầu lại nhìn thấy tay chân của Tát Liệt, tiếc nuối mất đi người kế thừa làm mắt ông ta tối sầm, máu tươi trào lên từ yết hầu, ói ra ngoài.
Bùi Trường Hoài xuất thân nhà tướng, tổ tiên theo tiên đế mở rộng bờ cõi, rèn được sở trường tiến công thần tốc, trời còn chưa sáng, binh lính dưới trướng của y đã phá vỡ cửa lớn vương thành.
Binh sĩ Đại Lương cắm cờ Vũ Lăng quân trên tường thành, trường phong thổi phần phật, cờ đen thêu chỉ vàng tung bay.
Bùi Trường Hoài cưỡi ngựa trắng, tay nắm thanh kiếm cũ mà An Bá trao cho, thanh kiếm của lão Hầu gia Bùi Thừa Cảnh.
Y lau sạch máu tươi trên lưỡi kiếm, lại nhìn cờ hiệu Vũ Lăng quân kiêu hùng, tựa như lời ký thác của hàng vạn linh hồn của anh hùng xưa cũ, có phụ thân y, huynh trưởng, cả Tùng Tuyển và những tướng sĩ đã hi sinh trên bờ cát Tẩu Mã Xuyên.
Bùi Trường Hoài thầm nhủ: “Nếu trên trời thật sự có thần linh, xin người hãy dõi theo ta.”
Y không do dự nữa, lạnh lùng nhìn về phía trước, trường kiếm chỉ thẳng vào vương thành, nơi Chử Tô Lặc đang nương thân.
“Giết!”
Binh sĩ Đại Lương phá đạn đá của kẻ thù mà tới, Bùi Trường Hoài đi đầu, cho người chiếm lấy tháp chuông và tháp tiễn của vương thành, binh sĩ Đại Lương phá cửa bên, tấn công vào trong thành.
Mũi tên thấm lửa bay rợp trời, nơi nơi chìm trong liệt hỏa không dứt.
Bùi Trường Hoài cưỡi ngựa băng qua lửa diễm, nhấc kiếm dùng máu lót đường, trong ngàn thân tàn binh tứ tán, y nhìn thấy Hạ Nhuận.
Song kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng lưu chuyển, mạnh mẽ mà lanh lẹ, những nơi lướt qua máu bắn tứ tung, không ít binh sĩ Đại Lương bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của hắn.
Mà kiếm pháp của hắn, là do Bùi Trường Hoài chỉ dạy.
Bùi Trường Hoài lòng dấy lên hận ý, đáy mắt chỉ còn sương lạnh, y xuống ngựa, tấn công Hạ Nhuận.
Một kiếm, nhẹ tựa lông hồng, thanh kiếm vốn đâm xuyên qua tim binh sĩ Đại Lương bị Bùi Trường Hoài chặn lại.
Thế công của Hạ Nhuận đã mất, chỉ có thể ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Trường Hoài.
Hắn mỉm cười, tựa như kẻ điên: “Tiểu Hầu gia, ngài đến giết ta đấy à? Cuối cùng ngày này cũng tới.”
Bùi Trường Hoài đanh giọng: “Bảo Nhan Gia Sóc, ngươi đáng ch/ết!” Không đợi hắn phân trần, kiếm của Bùi Trường Hoài đã tới.
Hạ Nhuận làm bạn với Bùi Trường Hoài mười năm, đã quá quen thuộc với chiêu thức của y, nhấc kiếm lên chặn thế tấn công của Bùi Trường Hoài. Nhưng Hạ Nhuận lại chẳng có cảm giác hưng phấn khi gặp kỳ
phùng địch thủ, trong lòng chỉ có phẫn uất, chỉ có thể phát t/iếtqua đường kiếm.
“Tại sao ta lại đáng ch/ết?” Hạ Nhuận cắn răng, đoản kiếm giơ tới trước mặt Bùi Trường Hoài: “Ngươi vì Lương Quốc, ta vì Bắc Khương mà cúc cung tận tụy, lẽ nào ngươi là vinh, ta là nhục? Ngươi có biết bao năm nay ta ở Lương Quốc đã sống như thế nào không?”
Bùi Trường Hoài chặn lại đoản kiếm của Hạ Nhuận, song kiếm giao nhau, Bùi Trường Hoài đối diện với Hạ Nhuận.
Hắn nhìn thấy thù hận đỏ rực trong ánh mắt Bùi Trường Hoài, trong lòng không khỏi run sợ.
Bùi Trường Hoài nói: “Nếu đã vì quốc gia, thì hãy đường đường chính chính ch/ết trên chiến trường! Tại sao phải lừa gạt người khác? Phụ thân ta, huynh trưởng của ta đều coi ngươi như người thân mà đối đãi!”
“Binh bất yếm trá!” Hạ Nhuận đẩy lùi công kích của Bùi Trường Hoài, lấy ra khí thế ngươii ch/ết ta sống, lại nhìn Bùi Trường Hoài: “Người quân tử như Chính Tắc Hầu, lẽ nào chưa từng nói dối sao? Ai bảo các ngươi dễ tin người, quá mức ngu ngốc mà tin ta! Hai ta vốn chẳng chung đường, không còn gì để nói nữa!”
“Thế Tùng Tuyển thì sao? Rõ ràng y vẫn còn sống, vẫn kiên cường đến lúc đàm hòa, đến khi hòa bình trở lại, đến khi gặp được ngươi! Ngươi rõ ràng có thể cứu y! Kiếm pháp của ngươi là y dạy cho ngươi từng chiêu từng số, kết quả lại đổi lấy sự tàn nhẫn của ngươi!”
Bùi Trường Hoài tung ra sát chiêu, kiếm pháp mềm mại uyển chuyển, mỗi chiêu đều công kích vào chỗ hiểm. Hạ Nhuận không kịp đỡ, toàn thân đều là vết thương. Hắn chỉ có thể lùi về sau, ôm vết thương trên bụng, máu tươi không ngừng thấm qua kẽ tay.
Bùi Trường Hoài dùng hai chiêu biến hóa từ kiếm pháp của Tạ Tùng Tuyển, Hạ Nhuận nhận ra, bật cười trào phúng: “Nói đến cùng, vẫn là vì Tạ Tùng Tuyển… Ngươi nói rất đúng, ta cố ý hại ch/ết hắn, ta muốn hắn phải ch/ết! Ai bảo hắn vẫn luôn chắn trước mặt ta! Nếu không phải là hạng nhất, kẻ nào sẽ để ý đến ta? Lúc phong quang là độc nhất vô nhị, một khi sa sút liền đạp ngươi vào vũng bùn. Ngươi cũng thế, phụ vương cũng thế, ai cũng thế! Ta muốn đoạt lấy ánh mắt của kẻ khác, làm sao có thể không tranh? Làm sao có thể không tranh?”
Bùi Trường Hoài đâm thẳng một kiếm, chém ngang cổ Hạ Nhuận, Hạ Nhuận chao đảo, giơ kiếm trong tay cắt đứt dây vấn tóc. Đầu tóc hắn xõa
dài, tựa như điên loạn.
“Đáng ch/ết không phải ta, mà là các ngươi! Tạ Tùng Tuyển đáng ch/ết, Bảo Nhan Tát Liệt đáng ch/ết! Tất cả đều đáng ch/ết!”
Lửa đỏ liếm láp mọi ngóc ngách trong vương đình, hoa lửa tung bay, hơi nóng ập vào mặt, thổi tung đầu tóc Hạ Nhuận.
“Ngươi cũng đáng ch/ết, ngươi đáng ch/ết!” Hạ Nhuận cười lớn, nước mắt chảy dài: “Ngươi mở miệng ra là không để ý xuất thân, muốn làm bằng hữu của ta, bằng hữu là thế này sao? Từ khi kết giao với Tạ Tùng Tuyển, ngươi cũng khinh thường ta! Bởi vì kiếm pháp ta không bằng hắn, xuất thân cũng thấp hèn hơn hắn! Nếu không phải vì ngươi, ta cũng không hận Tạ Tùng Tuyển đến thế này.”
Lúc Hạ Nhuận nói lời này, trong lòng hắn dâng lên một sự thỏa mãn khó hiểu, giống như mây cát tường vốn xa vời nay đã bị hắn đạp nát dưới chân.
“Ngươi trách ta thì có ích gì? Người đàm hòa không phải là ngươi sao? Nếu ngươi kiên trì đánh tiếp, Tát Liệt đã giao Tạ Tùng Tuyển ra làm bùa hộ mạng rồi! Thế thì hắn đâu có ch/ết! Nhưng ngươi quá lương thiện, sự lương thiện ngu ngốc đó của ngươi hại ch/ết hắn!” Hạ Nhuận cười lớn, mặt mũi méo mó trong điên dại: “Bùi Dục, ngươi không nên trách ta, có muốn trách thì hãy trách ngươi!”