Đao cùng tiễn không ngừng va chạm, hết đợt này lại đến đợt khác, rất nhanh, trong phòng vang lên một tiếng. Trời đã sẩm tối, trong khi vẫn le lói một ngọn đèn, bóng người in trên cửa sổ giấy vì ánh lửa mà lay động, người đó dường như đã chờ đợi từ lâu.
Kỵ binh Thương Lang vì khinh địch mà sập bẫy, giờ đây càng thêm thận trọng, không dám tiến vào kho lương, qua một lúc, binh trưởng như phát giác điều gì, dẫn người xông vào, chỉ thấy dáng người in trên cửa hóa ra chỉ là một bù nhìn bằng rơm.
“Không xong rồi, bọn chúng thoát rồi, mau đuổi theo!” Hắn hét lên.
Đêm đen như vô tận, đám người Chu Chú, Vệ Lâm Phong, Tra Lan Đóa đã rời khỏi kho lương từ lâu. Đột nhiên, tiếng ngựa sau lưng vang vọng, xem ra kỵ binh đã sắp đuổi kịp, theo tiếng vó ngựa là ngàn mũi tên xé gió lao tới.
Thuộc hạ của Chu Chú thương vong không ít, hắn chau mày, ngẩng đầu nhìn địa hình bốn phía, giơ tay ra hiệu, đám người nhận lệnh, lập tức tản ra, di chuyển đến nơi cao.
Vệ Phong Lâm chỉ phụ trách bảo vệ Tra Lan Đóa, giờ lại thêm một cung nữ, hắn dẫn bọn họ vào một hẻm nhỏ, tạm thời ẩn nấp.
Lúc nãy vì chắn cho Tra Lan Đóa, cánh tay Vệ Phong Lâm bị mũi tiễn lướt qua để lại một vết thương nhỏ, bây giờ Tra Lan Đóa nắm chặt tay áo
hắn, chạm vào máu tươi còn ấm, giọng nói của nàng run lên: “Xin lỗi, ta xin lỗi…”
“Tam công chúa, người không phải ngươi giết, không cần phải xin lỗi.” Sắc mặt hắn vẫn âm trầm, chạm vào mu bàn tay run rẩy của nàng: “Bình tĩnh, đừng lên tiếng, cứ theo sau ta.”
Tra Lan Đóa nhìn đôi mắt đen láy của hắn, bình ổn lại bao hoảng loạn trong lòng, ánh mắt nàng kiên định trở lại, nghiêm trang gật đầu.
Trong lúc hỗn loạn, giữa trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, khoảnh khắc đó, sự im lặng của thành đô gần như vỡ nát. Binh trưởng của đội kỵ binh truy kích vừa nhìn, phát hiện tiếng nổ đó xuất phát từ phía vương đình, trong lòng nghi có biến, quy định trong kỵ binh rõ rành rành, ưu tiên hàng đầu là an nguy của quân chủ, cho dù có muốn đuổi theo chân địch, vẫn phải trở lại vương đình bảo vệ an toàn cho Chử Tô Lặc.
Chu Chú ôm đao đứng trên mái nhà, nhìn về phía đám lửa rực rỡ ánh lên trời đêm, mỉm cười: “Vạn Thái thành công rồi.”
Bọn họ muốn cho cả vương thành Tuyết Lộc hoảng loạn, muốn khiêu chiến giới hạn của Chử Tô Lặc, để ông ta đứng ngồi không yên.
Vạn Thái cho người tránh khỏi nơi cư trú của dân chúng Tuyết Lộc, đặt thuốc nổ tại kho lương, ngọ môn, tháp chuông, đền thờ và chùa miếu, làm một trận kinh thiên động địa, nổ đến bên tai Chử Tô Lặc. Chử Tô Lặc vốn còn nổi trận lôi đình vì cái ch/ết của Tát Liệt, lại thấy những kẻ Lương Quốc này lại dám ngông cuồng ngay trước mắt mình, liền phái binh truy đuổi.
Vạn Thái đốt thành làm ầm ĩ, mà lúc này, đám người Chu Chú đã đặt sẵn mai phục trên cao.
Năm đó Chu Chú cùng Bùi Trường Hoài đánh trận Tẩu Mã Xuyên, bài học lớn nhất chính là cách giải quyết truy kích tốt nhất không phải chạy trốn mà là thừa cơ phản công.
Theo lệnh hắn, binh sĩ Đại Lương tựa như chim ưng vụt ra giữa màn đêm, tiếng hò hét cùng tiếng gào thảm thiết hỗn độn, đao kiếm lóe lên, kéo theo từng trận mưa máu.
Chỉ trong chớp mắt, thi thể ngổn ngang.
Giết xong kỵ binh Thương Lang, Chu Chú đoạt ngựa, ra lệnh: “Lên ngựa, giết mở đường rời thành!”
Trong vương đình, Chử Tô Lặc ngồi trên vương tọa, tay đặt lên chiếc bệ chạm đầu sói, ngón tay không ngừng gõ nhịp. Đột nhiên, ông ta như nhận ra điều gì, tay phải nắm chặt quyền, hét: “Lấy bản đồ đến đây!”
Hai nô lệ chậm rãi mở bản đồ vương thành ra trước mắt Chử Tô Lặc, chỗ thứ nhất xảy ra hỏa hoạn, chỗ chứ hai, chỗ thứ ba… tuy có nhiều vòng quanh khúc chiết, nhưng cuối cùng cũng hướng về phía cửa Nam.
Chử Tô Lặc liền biết lần này người Lương Quốc sinh sự không phải là để khiêu khích mà là muốn phân tán lực lượng trong kinh thành, nhân cơ hội chạy thoát.
“Mau truyền lệnh xuống có ch/ết cũng phải giữ được cửa Nam!” Chử Tô Lặc chau mày hạ lệnh: “Đến Ưng Đàm truyền lệnh, nếu bọn chúng rời khỏi kinh thành thì cứ để Ưng Đàm thiếu chủ dẫn binh chặn đứng bọn chúng, nhất định phải giết sạch!”
Trong thành là cấm quân của Chử Tô Lặc, ngoài thành chủ yếu là quân của Ưng Đàm. Trước khi mệnh lệnh giữ chắc cửa Nam được ban bố, Vạn Thái và Chu Chú đã sắp xếp xong từng bước, trước tiên là tập hợp ở cửa Nam, kết hợp lực lượng của hai bên chiếm lấy cửa Nam rồi phá vòng vây rút lui.
Đây chắc chắn là một trận chiến ác liệt, trong hỗn chiến, cho dù là Chu Chú dũng mãnh thiện chiến cũng bất cẩn bị chém một nhát, cũng may Vệ Phong Lâm ở ngay cạnh đó mới bảo toàn được một mạng.
Lúc này, bọn họ càng chiến càng hăng, nhanh chóng đoạt được quyền không chế cửa nam, thả cây cầu qua kênh đào ngoài thành xuống, có điều chưa đợi cầu bắc xong, quân tiếp viện của Thương Lang đã đến gần.
Tra Lan Đóa gần như tuyệt vọng, nói với Vệ Phong Lâm: “Các người đi trước đi, ta ở đây kéo cầu lên, có thể sẽ ngăn được một lúc. Yên tâm, ta là tam công chúa Bắc Khương, bọn chúng không dám giết ta đâu.” Nói xong, Tra Lan Đóa nóng mắt: “Phụ quân và mẫu hậu của ta vẫn còn trong cung, ta không thể rời đi, ta không muốn rời xa bọn họ.”
Vạn Thái và Chu Chú nhìn nhau mỉm cười, Chu Chú mở lời: “Tam công chúa, ý tốt của nàng ta xin nhận, nhưng nếu nàng chắn ở đây không cho bọn chúng theo kịp thì phiền phức lắm.”
Tra Lan Đóa nghi hoặc: “Là sao?”
Chu Chú không giải thích, chĩa mũi đao về phía trước, hét lớn: “Thắng bại chỉ trong một bước, giết!”
Vệ Phong Lâm vội vàng lên ngựa, giơ tay trước mặt Tra Lan Đóa: “Sẽ có người đến cứu phụ quân của công chúa, hiện tại mau đi!”
Tra Lan Đóa lắc đầu.
Ánh mắt Vệ Phong Lâm như có lửa: “Tin ta, mau đi thôi!”
Tra Lan Đóa quay đầu nhìn truy binh, không do dự nữa, nắm tay Vệ Phong Lâm lấy đà lên ngựa.
Cầu vừa thẳng, một hàng người như mũi tên xé gió, phá cửa thành mà rời khỏi, vó ngựa rần trời.
Quân doanh Ưng Đàm nhận được lệnh của Chử Tô Lặc cũng nhanh chóng xuất binh, hiện tại đã hội hợp với đội quân của Chử Tô Lặc, không ngừng đuổi theo đội binh của Chu Chú và Vạn Thái.
Bắc Khương có một nơi tên là hẻm Hoành Yên, hẻm núi hẹp dài sâu hun hút, là chỗ thông đạo quan trọng của Nhu Thố và Tuyết Lộc.
Trăng tròn vành vạnh giữa màn nhung đen, chiếu rọi lên hẻm núi như dài vô tận.
Trên hẻm núi, Bùi Trường Hoài và Triệu Quân ai nấy tự dắt ngựa, nghe gió phất qua tay.
Bùi Trường Hoài vận hồng bào hắc giáp trên thân, thiết đen dưới ánh trăng toát lên ánh lạnh lẽo, hai cánh tay khắc kỳ lân, trên ngực còn ôm hoa văn sư tử. Mái tóc dài cột cao trong mũ đính lông vũ đỏ thắm, gió lạnh thổi tung chiếc áo choàng màu đen sau lưng, tựa như võ thần hạ phàm.
Triệu Quân không mặc giáp, chỉ vận một bộ võ màu, khoanh tay đứng sau lưng Bùi Trường Hoài, nhìn về nơi rất xa.
Hai người trầm mặc, Bùi Trường Hoài khẽ nhúc nhích nắm tay, hình như có gì muốn nói, lại chẳng nói gì đã xoay người lên ngựa.
Bùi Trường Hoài nhìn Triệu Quân, trầm giọng: “Chỗ này giao cho ngươi, đừng khinh địch.”
“Yên tâm đi tiểu Hầu gia của ta.” Triệu Quân vẫn dùng giọng điệu lười nhác như mọi ngày, đôi mắt cong cong, lại hỏi: “Ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Bùi Trường Hoài mím môi, một lát sau mới nói: “Ngươi qua đây.”
Triệu Quân rất nghe lời, ngoan ngoãn bước tới trước mặt Bùi Trường Hoài.
Bùi Trường Hoài ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống, vết thương trên chân Triệu Quân vẫn chưa lành, nhưng lúc đi đứng đã không nhìn ra khập khiễng.
Trừ chân hắn, Bùi Trường Hoài còn nhìn ánh mắt ngập ý cười của hắn, lại thấy cả vẻ mặt lúc nào cũng không đứng đắn của hắn.
Đột nhiên, Bùi Trường Hoài cúi người, một tay nâng mặt hắn lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống.
Triệu Quân còn chưa kịp phản ứng, đôi môi đã vội vã rời khỏi.
Bùi Trường Hoài thẳng người trở lại, bên tai đỏ hồng, nắm chặt cương ngựa, nói: “Triệu Lãm Minh, ngươi phải nhớ lời ngươi đã hứa với Bản hầu, nếu ngươi dám…”
Vốn muốn nói nặng lời một chút, cuối cùng lại chẳng thể nói ra, nếu Triệu Quân giống như Tạ Tùng Tuyển một đi không trở lại, y chẳng biết mình có thể làm gì nữa.
“Ta nhớ chứ.” Triệu Quân nhanh chóng đáp.
Hắn đến gần nắm lấy tay Bùi Trường Hoài, ngẩng đầu nhìn y, cũng nhìn thấy ánh trăng, tựa như hiến tế cho thần mà thành kính hôn lên tay y: “Ta đã hứa với ngươi sẽ không để ngươi một mình nữa, nếu tiểu Hầu gia là Xích Hà Khách, ta cũng nguyện làm Kiều Nô Nhi, đi cùng Hầu gia.”
Hắn tựa như nói đùa, cũng giống như nghiêm túc.
Bùi Trường Hoài trở tay nắm lấy tay hắn, gấp gáp mắng: “Ăn nói bậy bạ! Ngươi biết rõ ta không có ý này!”
Triệu Quân mỉm cười: “Thế nên nếu Hầu gia hy vọng ta có thể sống lâu một chút thì chỉ cần ngươi tự bảo vệ mình cho thật tốt.”
Bùi Trường Hoài nhìn hắn, vẫn não nề không vui.
Triệu Quân làm sao có thể hiểu được nỗi sợ trong tim y? Nỗi sợ quấn lấy Bùi Trường Hoài bao năm, biến y trở nên cảnh giác thận trọng, cũng sợ hãi mất mát.
Hắn sờ tay Bùi Trường Hoài một lát, thần sắc dần nghiêm túc trở lại.
“Trường Hoài, nếu Diêm Vương muốn đoạt mạng của ta, ta đã không sống tới hiện tại, càng không thể gặp gỡ ngươi. Đây chẳng phải Tẩu Mã
Xuyên, ta cũng không phải Tạ Tùng Tuyển, Triệu Lãm Minh ta dù sao cũng dẫm máu đạp xác mà tới, trước mặt kẻ thù chưa từng e sợ, không được làm tiên phong cho Hầu gia đã là tiếc nuối, làm sao có thể trở thành điểm yếu của ngươi?”
Lời này ngông cuồng vô cùng, nhưng Triệu Quân lại nói như đinh đóng cột, không cho phép kẻ khác nghi ngờ.
Gió đêm bắt đầu rít gào, cuốn lấy đuôi tóc Triệu Quân, Bùi Trường Hoài nhìn khuôn mặt của hắn, khó mà quên được cảnh tượng Triệu Quân cầm giáo mang theo sát ý nơi mũi bạc, gi/ết ch/ết trăm quân trong quân doanh Tát Liệt. Cùng người này sánh vai chiến đấu, chẳng nề hà sợ hãi trước tử vong, chỉ có một bầu nhiệt huyết cùng cơn khát máu.
Bùi Trường Hoài mỉm cười.
Lửa đỏ đã bập bùng, là dấu hiệu trận chiến đã đâu vào đấy.
Bùi Trường Hoài nắm dây cương, đổi hướng, vó ngựa giương lên, nhẹ nhàng chạm đất, tuấn mã trắng tuyết như đạp gió mà phi, rồi trong không trung vang lên giọng nói của y: “Thế thì cứ làm tiên phong cho Bản hầu đi!”
Triệu Quân mỉm cười: “Tuân lệnh.”