Tạ Tri Chương nhìn thấy đệ đệ biến thành bộ dạng này, đau lòng vô cùng.
Tiêu Vương và Vương phi đều rất kỳ vọng vào đích tử này, Tạ Tri Chương thân là huynh trưởng, cũng hết lòng yêu thương hắn, xem hắn quý báu hơn cả bản thân.
Tạ Tri Quân khi còn nhỏ lúc nào cũng vượt xa con cháu trong Vương thất, tương lai sáng lạn, lại vì đắc tội Tạ Tùng Tuyển mà bị giam lỏng mười năm, cứ thế bỏ lỡ mất tiền đồ.
Tất cả đều là vì Tạ Tùng Tuyển, hoặc nên nói là vì Bùi Trường Hoài.
Mỗi năm Tạ Tri Chương đều đến Đạo quán thăm nom Tạ Tri Quân, lần nào cũng thấy hắn luyện kiếm dưới gốc bạch lan, mỗi đường kiếm đều chứa đầy thất vọng và phẫn nộ, làm sao mà Tạ Tri Chương không đau buồn cho được?
Thích ai cũng tốt, tại sao cứ phải khăng khăng là Bùi Trường Hoài.
Thế nhưng Tạ Tri Quân bản tính cố chấp, càng không có được càng nhất quyết không buông, Tạ Tri Chương không còn cách nào, chỉ có thể dùng trăm phương ngàn kế giúp đỡ hắn.
Tạ Tri Chương giơ tay, cầm ống tay áo lau đi vết máu trên cổ Tạ Tri Quân, nói: “Nhìn xem bộ dạng hiện tại của đệ ngoại trừ uất hận thì có thể làm gì? Gi/ết ch/ết Triệu Quân sao? Hắn ôm một thân công lao, sau lưng có Thái sư làm chỗ dựa, lại thêm ân sủng của Hoàng thượng, đệ muốn giết là có thể tùy tiện giết hay sao?”
Tạ Tri Quân lạnh giọng: “Huynh nghĩ ta sẽ sợ hắn sao?”
Tạ Tri Chương đáp: “Đệ đương nhiên không sợ, đệ là ai chứ? Đệ là Tiêu Vương thế tử! Tạ Tùng Tuyển mượn danh đứa con côi cút của công thần tiền triều sống trên đời này, là tiện chủng ngay cả tư cách vào hoàng lăng cũng không có, đệ vốn dĩ phải đắc ý ngẩng cao đầu đứng trước mặt y, Triệu Quân lại là thứ gì? Nhưng Văn Thương à, đệ phải hiểu, đệ muốn thứ gì, không thể chỉ chờ đợi bánh từ trên trời rơi xuống, đệ phải đi tranh, chỉ có quyền lực, quyền lực ngút trời mới có thể giúp đệ hoàn thành tất cả mọi ước muốn.”
Đôi mắt của Tạ Tri Quân lạnh lẽo: “Tạ Tri Chương, huynh dám nói lời đại nghịch bất đạo như thế sao?”
“Đại nghịch bất đạo?” Tạ Tri Chương cười giễu: “Đạo? Bởi vì một trò đùa nho nhỏ, hạ chỉ giam lỏng đệ mười năm, đây là đạo? Không, Văn Thương, đây chính là quyền lực.”
Tạ Tri Quân trầm mặc.
Tạ Tri Chương thay hắn lau sạch máu tươi, lại nhặt chiếc răng nanh sói trên đất lên, giơ lên trước mắt Tạ Tri Quân, hắn nói: “Tới lúc đó, đừng nói Triệu Quân, đến Chính Tắc Hầu cũng khó có thể chống lại mệnh lệnh của đệ, nếu y muốn bảo toàn vinh quang của Bùi gia, tất sẽ khuất phục trước đệ.”
Ánh mắt Tạ Tri Quân dấy lên nộ khí, thần sắc như băng, trầm giọng nói: “Huynh nhất định chẳng phải nhất thời bốc đồng mà nói lời này.”
“Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội.” Ánh mắt Tạ Tri Chương đen như mực: “Có điều trước mắt nếu đệ muốn giết Triệu Quân cũng không khó. Lúc trước giữ lại hắn, là bởi vì nể mặt Thái sư, cũng coi như con chó trung thành. Nào ngờ hiện tại hắn lại thân cận với Chính Tắc Hầu như thế, có lẽ đã sớm âm mưu từ trước. Muốn giết hắn, căn bản không cần tự mình ra tay, Từ Thủ Chước nhất định sẽ không tha cho hắn.”
Tạ Tri Quân lại trầm mặc hồi lâu, nhìn chằm chằm chiếc nanh sói đong đưa trước mắt, đột nhiên, hắn đưa tay nắm lấy, giữ trong lòng bàn tay.
Tạ Tri Chương cười một tiếng: “Như thế mới đúng.”
…
Từ lúc Bùi Trường Hoài và Triệu Quân trở về, binh sĩ ở cửa Tuyết Hải biết chuyện Bùi Trường Hoài bị ám sát giữa đường, liền lập tức thông báo tiến vào trạng thái giới nghiêm.
Thương mại bị buộc dừng lại, dân chúng đóng cửa không ra ngoài, ngay cả thương đội thường qua lại giữa hai nước cũng phải tạm trú ở Tuyết Hải.
Triệu Quân còn mang thương thế trên người, vẫn do Bùi Trường Hoài chủ trì đại cục, Triệu Quân điều động Vạn Thái đem binh quyền của Ám Giáp quân giao cho Bùi Trường Hoài, chức thống soái của y càng thêm khí thế.
Bùi Trường Hoài lệnh cho Vạn Thái, chặt chân phải cùng tay phải Bảo Nhan Tát Liệt, bọc vào bao vải, bí mật mang đến vương đình Tuyết Lộc. Hành động lần này là muốn chọc giận Chử Tô Lặc, ngoài ra, nhiệm vụ quan trọng nhất là thừa loạn nội ứng ngoại hợp cùng Vệ Phong Lâm đang ở Tuyết Lộc, nhanh chóng bảo đảm an toàn cho đại quân Bảo Nhan Đồ Hải.
Vạn Thái nhận được mệnh lệnh liền lập tức khởi hành đến Tuyết Lộc.
Trong cửa Tuyết Hải, binh sĩ bắt đầu ngày đêm luyện tập, sẵn sàng ra trận, vì cuộc chiến hết sức căng thẳng sắp tới chuẩn bị sẵn sàng.
An Bá quả nhiên lương y như từ phụ, ngày nào cũng đến thăm khám thương thế của Triệu Quân để phòng chuyển biến xấu, nhưng sắc mặt ông không thân thiện mấy, thuốc cũng càng ngày càng đắng.
Ban ngày Bùi Trường Hoài đi luyện binh, ban đêm mới về lều.
Triệu Quân nằm ngửa trên giường, xoay đầu nhìn Bùi Trường Hoài đang ngồi sau thư án, y đang chuyên chú viết tấu chương, theo thường lệ báo cáo lại tình hình chiến khu cho triều đình, ngọn nến lay động, ánh sáng mông lung hắt lên gương mặt y càng thêm nhu hòa.
Y dường như cảm nhận được ánh mắt Triệu Quân, cũng không nhìn hắn, viết xong tấu chương, lại cầm một cuốn binh thư, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi mệt thì cứ ngủ trước, Bản hầu còn muốn đọc binh thư một lát.”
“Không sao.” Triệu Quân càng nhìn càng chăm chú: “Ngươi cứ đọc binh thư của ngươi, ta nhìn người của ta.”
Bùi Trường Hoài chỉ cảm thấy mình sắp bị hắn làm trụy tim, khó mà tập trung nữa, cất sách qua một bên, nhìn Triệu Quân: “Ngươi nhàn rỗi quá nhỉ?”
Triệu Quân giả bộ buồn bã: “Hầu gia ngẫm lại mà xem, mỹ nhân trước mắt, nhưng trừ chuyện nằm dài ra thì không làm gì được thì nên có cảm tưởng gì?”
Nghe lời chọc ghẹo của hắn, Bùi Trường Hoài không nhịn được đỏ mặt, bực bội trừng mắt về phía Triệu Quân. Triệu Quân nhìn vành tai y cũng đỏ, mặt mày đắc ý, tay lại đong đưa miếng ngọc bội bên hông.
Chốc lát sau, Bùi Trường Hoài lấy lại sắc mặt bình thản nói: “Đúng thế, mỹ nhân ở bên cạnh, ngoại trừ để hắn nằm dài, Bản hầu cũng không làm được gì.”
Thấy y vặn ngược lại, Triệu Quân nhíu mày, nhưng mặt hắn dày hơn Bùi Trường Hoài nhiều, đáp trả: “Sao lại như thế? Hầu gia muốn làm gì ta cũng được nè.”
Bùi Trường Hoài không chịu nổi nữa, bỏ binh thư xuống, tắt đèn.
Ánh sáng trong lều ảm đạm mấy phần, chỉ còn một ngọn nến bên giường.
Bùi Trường Hoài cởi áo ngoài, quỳ một gối xuống lên giường, không do dự cúi người hôn lên môi Triệu Quân. Triệu Quân vốn chỉ thuận miệng trêu đùa y mấy câu, không nghĩ Bùi Trường Hoài thực sự sẽ vì sắc đẹp mà bỏ bê công vụ, hắn mới vừa uống thuốc, miệng còn đắng nghét, sợ y nếm được, hôn nhẹ hai cái liền dừng lại.
Bùi Trường Hoài cười khẽ: “Không phải nói có thể để mặc cho Bản hầu muốn làm gì thì làm à?”
Triệu Quân ho khan: “Hôm nay không tiện.”
Bùi Trường Hoài biết rõ Triệu Quân là tên không có chừng mực, sợ thật sự chọc hắn phát hỏa, không tấn công nữa, xoay người ngồi bên mép giường. Ánh mắt nhìn về phía cây gậy ở bên cạnh, Bùi Trường Hoài hiểu được lòng người, từ lời nói đùa của Triệu Quân cũng nghe ra được, hắn không cam tâm, không cam tâm bản thân biến thành phế vật trong hoàn cảnh nguy cấp thế này.
Kiêu ngạo là thiên tính của hắn, thà làm xác ch/ết, cũng không làm phế vật. Nhưng ngày ngã xuống vực, chỉ trong một chốc bất cẩn cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, cũng có nguy cơ tàn phế, thật là ngốc quá đi mất.
“Bản hầu nghe nói gần đây ngươi thường hỏi An Bá chuyện ở Tuyết Lộc.” Bùi Trường Hoài thấp giọng: “Có phải ngươi còn đang lo lắng cho Vệ Phong Lâm hay không?”
Triệu Quân không nghĩ y lại nhạy cảm như thế, cũng đành thản nhiên nói: “Hạ Nhuận không rõ tung tích, nếu như hắn chạy trốn, nhất định sẽ
về Tuyết Lộc tìm Chử Tô Lặc, ta sợ đám người Vệ Phong Lâm…”
“Ta không dám cam đoan với ngươi điều gì.” Bùi Trường Hoài ngắt lời hắn, nói: “Nhưng ta có dặn dò Chu Chú, bảo hắn chú ý Vệ Phong Lâm một chút, cũng lệnh cho bọn hắn trong lúc nguy cấp cứ lấy Tra Lan Đóa làm con tin, trong thành Tuyết Lộc còn có nội gián ta sắp xếp từ nhiều năm trước, đến lúc nguy hiểm sẽ đảm bảo cho bọn họ an toàn. Nếu như có bất trắc, Bản hầu sẽ cùng ngươi trả lại công đạo cho đại ca hắn.”
Triệu Quân mỉm cười, bực bội nhiều ngày nay trong khoảnh khắc tan thành mây khói, hắn nắm tay Bùi Trường Hoài, hôn lên tay y: “Đa tạ Hầu gia.”
Trong vương đình Tuyết Lộc, đại quân cùng vương hậu bị giam lỏng trong cung, đã sớm mất hết quyền lực.
Bảo Nhan Chử Tô Lặc giữ thiên tử uy hiếp chư hầu, phàm là đại thần không phục tùng hắn, liền chém ch/ết tại chỗ, treo xác thị chúng, thủ đoạn tàn nhẫn, làm cho ai nấy cũng sợ hãi.
Thần tử còn lại hoặc là quy thuận, hoặc là im lặng, toàn bộ vương đình lâm vào ngột ngạt nặng nề.
Lúc này, một nam tử ngồi trên vương tọa, hắn ngồi phía sau bức rèm, không nhìn rõ khuôn mặt.
Người quỳ dưới vương tọa là Hạ Nhuận, giờ phút này hắn đã là Bảo Nhan Gia Sóc.
Ngày đó Bùi Trường Hoài và Triệu Quân một đường giẫm máu chạy thoát, hắn nhìn theo, song kiếm trong tay do dự, không biết có nên động thủ với Bùi Trường Hoài hay không. Hắn muốn thừa loạn cứu hai người ra ngoài, trả lại ân nghĩa suốt mấynăm qua; một chốc lại nghĩ, không bằng dứt khoát để bọn họ hết thảy ch/ết ở chỗ này, sau đó không cần mâu thuẫn dằn vặt nữa, trở lại Bắc Khương yên ổn làm Hoàng tử Thương Lang.
Nhưng giữa lúc do dự này, Ám Giáp quân do Vạn Thái dẫn đầu tập kích doanh địa, trong lúc kinh hãi, Hạ Nhuận nhanh chóng nhận ra Triệu Quân hoặc Bùi Trường Hoài chừa lại đường lui, đối phương khí thế hung mãnh, binh lực trong tay hắn lúc này khó có thể chống trả, chỉ đành đem tàn binh thoát khỏi trùng vây chạy trốn, ngày đêm không ngủ không nghỉ trở lại Tuyết Lộc.
Phía sau bức rèm che truyền đến giọng nói nặng nề của Chử Tô Lặc, hỏi: “Tát Liệt đâu?”
Hạ Nhuận cúi đầu nói: “Phụ vương, con xin lỗi.”
Chử Tô Lặc lại hỏi: “Cho nên, chỉ có một mình ngươi trở về?”
Thanh âm của ông ta rất bình thản, nghe không ra giận dữ, nhưng vẫn làm Hạ Nhuận rùng mình, khom người nói: “Nhi tử đã nhắc nhở, sớm giết Bùi Dục và Triệu Quân trừ hậu hoạn, nhưng tam ca không chịu nghe.”
Hạ Nhuận quen đeo mặt nạ, lúc nói dối sắc mặt cũng không mảy may thay đổi, nhưng hắn có ảo giác ánh mắt Bảo Nhan Chử Tô Lặc xuyên qua rèm châu, giống như lửa thiêu trên lưng hắn, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
Không khí giữa hai phụ tử tràn ngập âm u tử khí, ngay sau đó, một binh sĩ từ ngoài vương đình vội vàng chạy vào, trên tay ôm một cái rương lớn.
Mặt binh sĩ xanh trắng, quỳ xuống giơ cao rương: “Thương Lang chủ, có người đem vật này đặt ở bên ngoài vương đình, mời…” Trong mắt của hắn tràn ngập sợ hãi: “Mời ngài xem qua.”
Nếu không phải thứ quan trọng, đám người này không dám tới làm phiền, Chử Tô Lặc gật đầu, hầu cận bước tới lấy rương, dâng lên trước mặt hắn.
Hạ Nhuận quỳ trên mặt đất, cúi đầu, còn chưa biết là cái gì, chỉ nhìn thấy tướng sĩ sợ hãi đến toàn thân run rẩy.
Rất nhanh, Chử Tô Lặc sau rèm bỗng nhiên gào lên đau đớn: “Tát Liệt, Tát Liệt! Con ta!”