Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 102




Bùi Trường Hoài cười cười, một tay ôm lấy mặt Triệu Quân, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, nụ hôn chứa sự lưu luyến khó tả.

Y ôn nhu nói: “Được.”

Bùi Trường Hoài tùy tiện buộc tóc lên, đứng dậy rời đi, để lại một mình Triệu Quân ngồi đó.

Triệu Quân thất thần xoa nhẹ đôi môi còn ẩm ướt, không khỏi nhếch mép cười.

Có đầu bếp trong doanh địa hỗ trợ, Bùi Trường Hoài sắp làm xong một tô hoành thánh, chuẩn bị ra khỏi nồi, đột nhiên thấy Vạn Thái tình cờ đến.

Hắn cung kính hành lễ với Bùi Trường Hoài, nhìn thấy trên tay y còn dính chút bột mì, không khỏi tán dương: “Không thể tin được tiểu Hầu gia còn biết nấu ăn.”

Bùi Trường Hoài cười cười, hỏi hắn: “Vạn tướng quân đến đây có việc gì sao?”

Vạn Thái nói: “Đô thống tự ghét bản thân chỉ có thể nằm yên như tàn phế, nên lệnh cho thuộc hạ tìm một gỗ để làm gậy. Các huynh đệ ở cửa Tuyết Hải bảo ở đây có gỗ nên thuộc hạ đến tìm thử xem.”

Bùi Trường Hoài biết Triệu Quân trời sinh tính tình cố chấp, y không ngăn cản, chỉ nói: “Trong rương nhỏ ở lều nguyên soái có gậy, ngươi tìm một chút là thấy.”

Vạn Thái khó xử nói: “Thuộc hạ sao có thể lục lọi tìm đồ trong rương?” Bùi Trường Hoài nói: “Ngươi đợi một lát, cùng ta trở về một chuyến.” Vạn Thái vội nói: “Đa tạ Hầu gia.”

Bùi Trường Hoài nấu hoành thánh xong, bưng ra, Vạn Thái đi theo sát phía sau y, hỏi y có muốn hắn bưng giúp hay không, Bùi Trường Hoài lắc đầu, xoay người liền thấy An Bá đi thẳng đến trước mặt, ngăn cản không cho y đi.

Bùi Trường Hoài lùi về phía sau một chút.

Sắc mặt An Bá âm trầm, đôi mắt ẩn chứa oán giận, sau một lúc, ông mới nói: “Mời tiểu Hầu gia đi với ta tới một chỗ.”

Bùi Trường Hoài im lặng thật lâu, sau đó đem tô hoành thánh đưa cho Vạn Thái, nói: “Vạn tướng quân, làm phiền ngươi giúp bản Hầu đem qua.”

Vạn Thái cũng không biết thân phận của An Bá, chỉ thấy dáng vẻ ông nói chuyện với Chính Tắc Hầu rất uy nghiêm, chắc là thân phận không nhỏ. Nhưng hắn cũng không tiện hỏi, cúi đầu nhận hoành thánh, nói: “Tuân lệnh.”

Vạn Thái lui ra, đi đến lều nguyên soái.

An Bá thấy trên y phục của Bùi Trường Hoài còn dính bột mì, mày nhíu càng chặt, hiển nhiên rất không vui lòng.

Bùi Trường Hoài tôn kính nói với An Bá: “An Bá, mời.”

Bùi Trường Hoài theo An Bá đi vào lều của ông, bên ngoài lều chỉ có một ít thảo dược phơi khô cùng với hai tên binh lính chịu trách nhiệm gác đêm.

An Bá đã đi theo lão Hầu gia Bùi Thừa Cảnh từ rất sớm, thân là y sư của doanh trại, lại có y thuật cao minh, trong doanh đức cao vọng trọng, mặc dù như vậy nhưng ông không bao giờ kiêu ngạo, là một hạ sĩ vô cùng khiêm tốn.

Mấy năm nay An Bá chỉ tự cho mình là lang trung của Hầu phủ, chưa từng cậy vào công lao trước đây mà cầu công danh lợi lộc, một lòng trung nghĩa chỉ vì muốn báo đáp ân nghĩa của Bùi Thừa Cảnh năm đó, vì thế Bùi Trường Hoài vẫn luôn tôn kính ông.

Lúc này Bùi Trường Hoài đang đứng trong lều, nhìn An Bá lục tung khắp nơi, ông ném ra một gói đồ, bên trong chỉ có hai ba bộ quần áo vải thô, cuối cùng từ trong gói đồ ấy tìm ra được một hộp gấm hình chữ nhật.

An Bá cẩn thận đặt hộp gấm lên bàn sách, mở ra, từ trong lấy ra một thanh kiếm nặng trịch.

Thân kiếm giản dị tự nhiên, ẩn chứa sự lạnh lẽo.

An Bá cầm lấy kiếm, đặt nó lên hai lòng bàn tay, xoay người nhìn về phía Bùi Trường Hoài, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống.”

Bùi Trường Hoài liếc nhìn một cái, liền biết đây là kiếm cũ của phụ thân Bùi Thừa Cảnh, lúc này y quỳ một chân xuống đất, tay đặt trên ngực, thần sắc nghiêm túc, hành lễ Vũ Lăng quân.

An Bá nói: “Xem ra tiểu Hầu gia vẫn còn nhận ra thanh kiếm này.” Bùi Trường Hoài kiên định nói: “Tuyệt không dám quên.”

“Vậy tiểu Hầu gia có còn nhớ rõ trên lưng ngài đang mang trọng trách không?”

Bùi Trường Hoài nói: “Kế thừa phụ thân, phò tá minh quân, kiến công lập nghiệp. Chăm sóc mẹ góa con côi của huynh trưởng, chấn hưng Chính Tắc Hầu phủ.”

“Ngài nhớ rõ là tốt.” An Bá vỗ nhẹ chuôi kiếm: “Trước khi lão Hầu gia lâm chung đã đem kiếm này giao cho ta, thỉnh cầu ta chiếu cố ngài, mấy năm nay ta luôn mang nó theo bên mình, e sợ phụ lòng nhờ vả của người lúc còn sống. Hầu gia, ngài gánh vác vinh nhục hưng suy của Chính Tắc Hầu phủ, rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn vào ngài, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ngài hẳn là biết rõ hơn ta!”

Bùi Trường Hoài trầm mặc một lát, mới chua chát nói: “Ta không biết.”

“Ngài biết!” An Bá lạnh lùng nói: “Ngài và Triệu Quân…. Ngài, ngài thật là hoang đường! Triệu Quân là người như thế nào? Hắn tìm đến Hầu phủ để trả thù! Sau khi vào kinh, hắn dùng không ít thủ đoạn để thăng chức ngài không biết sao? Một tên thường dân xuất thân kém cỏi, dựa vào lời ngon tiếng ngọt trước mặt Hoàng thượng và Thái sư liền có thể ngồi ở vị trí Bắc doanh đại Đô thống, rõ ràng một tên lòng muông dạ thú. Hắn dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận Hầu phủ vì mục đích gì?

Trường Hoài ơi là Trường Hoài, mắt ngài đui mù, tâm trí ngài cũng mù.”

Ông càng nói càng giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cầm lấy kiếm, dùng thân kiếm hung hăng đánh vào cánh tay của Bùi Trường Hoài.

Bang, bang, hai tiếng nặng nề vang lên, ra tay đủ ác, đủ nặng, nhưng Bùi Trường Hoài lại không động đậy.

Bùi Trường Hoài bình tĩnh, không kiêu ngạo, không siểm nịnh trả lời: “Năm đó huynh trưởng của Triệu Quân ch/ết oan, Hầu phủ khó tránh khỏi trách nhiệm, lần này đi Nhu Thố, ta bị Ưng Đàm mười hai hắc kỵ chặn

giết, ngã xuống vách núi, là Triệu Quân không so đo tính toán liều mạng cứu giúp… An Bá, mặc dù hắn hành sự ngỗ nghịch, nhưng không đến mức không thể dung thứ.”

“Chuyện đã tới nước này, ngài còn nói giúp cho hắn, trong lòng ngài còn có Hầu phủ, còn có lão Hầu gia hay không?” An Bá vô cùng đau đớn, nói: “Lão Hầu gia trước khi ch/ết còn lo lắng cho ngài, không dám nhìn mặt ngài lần cuối, liền nhờ ta chuyển lời tới Hầu gia…. Người nói, ngày đó bất đắc dĩ, không muốn để ngài lên chiến trường mới nhẫn tâm đánh ngài, người thực hối hận vì không thể bảo vệ được huynh trưởng của ngài, cho nên chỉ mong tam lang có thể bình an.”

Hốc mắt Bùi Trường Hoài đỏ lên.

Giọng nói già nua của An Bá khàn khàn: “Lão Hầu gia còn nói, lúc trước người đối xử nghiêm khắc với ngài, luôn ghét bỏ ngài làm cái này không tốt, làm cái kia không xong, nhưng trong lòng người vẫn luôn biết ngài là một đứa trẻ thiện lương. Năm đó trước khi xuất chinh, ngài hỏi người, tại sao không cho ngài đi Tẩu Mã Xuyên, có phải là vì ngài làm người thất vọng không? Lão Hầu gia năm đó không trả lời, cho đến trước khi ch/ết mới nhờ ta chuyển lời… Ngài còn nhớ rõ người đã nói gì không?”

“Nhớ rõ.” Bùi Trường Hoài run giọng nói: “Phụ thân nói, cho tới bây giờ người đều chưa từng thất vọng về ta, ta là kiêu ngạo cả đời của người.”

An Bá nói: “Ngài hiện tại lại vì tư dục đã sớm quên đi những lời này.”

“An Bá, phụ thân muốn ta sống như thế nào?” Bùi Trường Hoài chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt An Bá, nói: “Ta vẫn luôn cho rằng, làm theo lời phụ thân đã từng nói với ta, làm tốt Chính Tắc Hầu, chính là sự báo đáp tốt nhất dành cho người. Lần này đến Tẩu Mã Xuyên, ta dù ch/ết cũng muốn trả thù cho phụ thân huynh trưởng, chỉ mong vào lúc ch/ết, ta sẽ không phụ câu nói “kiêu ngạo” kia của phụ thân, có thể tâm không thẹn mà đi gặp bọn họ.”

An Bá rơm rớm lệ.

“Ta là kiêu ngạo của người…” Nước mắt Bùi Trường Hoài lăn dài, y đột nhiên bật cười một tiếng: “Trước khi ch/ết nói với đứa con trai vô tích sự, yếu đuối những lời này, những năm qua, ta đều không dám tin… An Bá, là Triệu Quân dạy ta tin những lời này một lần nữa, tin rằng ta vẫn còn xứng đáng có được may mắn như vậy, toàn thân đầy khuyết điểm cũng không sao, đi sai đường cũng không sao, ngoài phụ thân huynh trưởng và Tùng Tuyển, vẫn còn một người nguyện ý liều lĩnh yêu ta.”

An Bá nhíu mày thật sâu.

Bùi Trường Hoài trịnh trọng dập đầu, nhìn về phía chuôi kiếm, lại nhìn người ở phía sau chuôi kiếm: “Cuộc đời này ta cũng không bao giờ quên trách nhiệm mà Chính Tắc Hầu nên gánh vác, nhưng ngoài Chính Tắc Hầu, ta còn là Bùi Dục, là một người sống, Bùi Dục cũng có dục vọng, có mong ước. Chỉ một chữ “tình”, ta muốn nghe theo tâm ý của ta, cầu mong thành toàn.”

Trong lều chỉ còn trầm mặc, thật lâu sau, An Bá giống như đứng lâu mà mệt, lảo đảo dựa vào ghế.

Ông cúi đầu nhìn Bùi Trường Hoài, cau mày, lâm vào rối rắm và mâu thuẫn, chuôi kiếm bị ông nắm chặt, sau đó ông thở dài.

Thanh kiếm đưa tới trước mặt Bùi Trường Hoài, cùng với kiếm còn có một tiếng than thở của An Bá: “Tam lang, ngài thật sự đã trưởng thành.”

Bùi Trường Hoài ngẩng đầu nhìn chuôi kiếm, nở nụ cười, tiếp nhận từ tay ông, thành khẩn nói: “Đa tạ.”

Bùi Trường Hoài bỏ kiếm vào hộp, vén rèm đi ra, tuyết tạnh trời quang, ánh trăng sáng rực trên bầu trời đêm.

Y nghe thấy sau lưng có tiếng động nhỏ, nhất thời cảnh giác: “Ai? Bước ra!”

Trong bóng tối ở sau lều có một thân ảnh cao lớn, nghe thấy mệnh lệnh của Bùi Trường Hoài, hắn chống gậy từng bước đi ra, đi đến dưới ánh trăng sáng.

Bùi Trường Hoài nhìn thấy là Triệu Quân, hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?” Y đi qua, đỡ lấy tay Triệu Quân, cúi đầu nhìn chân hắn: “Không đau nữa sao?”

“Nằm lâu quá, tê chân nên ra ngoài đi dạo”. Hắn thờ ơ nói. Nhưng là nói dối.

Vạn Thái đem hoành thánh tới lều nguyên soái, kể chuyện Bùi Trường Hoài bị An Bá ngăn lại, Triệu Quân đã sớm nhìn ra Bùi Trường Hoài rất tôn kính vị An Bá này, sợ ông làm khó dễ y, liền lê cái chân bị thương đến xem.

Bùi Trường Hoài cũng nghĩ là Triệu Quân đã nghe được lời y nói cùng với An Bá, mặt liền nóng lên, có chút thẹn thùng, hỏi: “Ngươi nghe được chuyện gì rồi?”

Triệu Quân biết y da mặt mỏng, cũng không chọc thủng, nói: “Tới quá muộn, chưa nghe được gì cả.”

Bùi Trường đỡ hắn, hai người từ từ đi. Không lâu sau, Triệu Quân cố ý dựa lên người Bùi Trường Hoài, thấp giọng hỏi: “Ngươi hy vọng ta nghe được chuyện gì?”

Bùi Trường Hoài im lặng cười.

Hai người lại đi được một đoạn ngắn, y bỗng nhiên nói: “Lúc nhỏ ta không đến Vũ Lăng quân, nhưng mà lại đến thư viện Minh Đỉnh đọc sách, lúc đó phụ thân rất tức giận, lúc nói chuyện với ta cũng vô cùng hung dữ, ngày nhập học phải trả tiền học phí cho thầy, chỉ có đại ca cùng nhị ca đi với ta. Ngày đó ta ở bên ngoài thư viện thấy Thái sư ôm Cẩm Lân, dặn dò hắn phải chăm chỉ học hành, trong lòng liền tủi thân, sau đó đại ca nói với ta, thực ra tất cả bút, mực, giấy, nghiên trong túi đều là do phụ thân lựa cho ta, cây bút không mấy tinh xảo cũng là do một tay phụ thân làm….”

Lời nói không đầu không đuôi, nói xong Bùi Trường Hoài tự thấy mình giống trẻ con, y lắc đầu cười: “Bản Hầu kể chuyện này để làm gì chứ.”

“Đừng mà, ta thích nghe, kể thêm chuyện hồi nhỏ của ngươi cho ta nghe nhiều một chút.” Triệu Quân ôm lấy thắt lưng y, tiếp tục dựa người vào: “Dù sao ta cũng không có phúc phận giống tên Lân, tên Tuyển gì đó, có thể lớn lên cùng tam công tử….”

Bùi Trường Hoài bật cười, nói: “Bản Hầu nhớ rõ lúc nãy nấu hoành thánh không có bỏ giấm chua.”

Triệu Quân thấy y đúng là càng ngày càng biết tiếp chiêu, hắn cũng cười nói: “Đúng vậy, tiểu Hầu gia làm hoành thánh không có chua….” Hắn cố ý đến gần cổ Bùi Trường Hoài ngửi ngửi, cọ cọ tai y, đôi mắt đầy phong lưu.

Hắn nói: “Thơm lắm.”

Cũng không biết là nói hoành thánh hay là nói Bùi Trường Hoài.

Bọn họ đi dưới ánh trăng sáng trong như nước, Triệu Quân năm lần bảy lượt đứng không vững, cố ý ngã dựa lên người Bùi Trường Hoài; Bùi Trường Hoài nhìn thấu chiêu trò của hắn, nhưng cũng như Triệu Quân không vạch trần y, y cũng không vạch trần Triệu Quân.

……..

Binh lính cửa Tuyết Hải theo thường lệ tuần phòng ngoài doanh trại, lúc thay người, thủ lĩnh của hai đội thấy nhau, thuận miệng nói vài câu vui đùa, đột nhiên nghe thấy trong bụi cây bên cạnh có động tĩnh.