Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 100




Ở phía sau doanh trướng, hai người họ ngồi dựa vào nhau, Triệu Quân vươn tay ôm chặt lấy Bùi Trường Hoài vào trong lòng, đầu ngón tay theo bản năng vuốt ve vai y.

Bùi Trường Hoài bị bất ngờ không kịp đề phòng, lúc Triệu Quân chạm vào người y, không hiểu sao làm y có chút giật mình.

Ánh mắt Triệu Quân tối sầm lại, hắn đưa tay lên huýt hai tiếng sáo, tiếng sáo xuyên qua màn đêm, ngay sau đó, một đội nhân mã khác từ hai bên xông vào.

Doanh địa này là nơi Bảo Nhan Tát Liệt đóng quân, nơi này vẫn còn là bí mật nên xung quanh vẫn chưa bố trí nhiều chi viện, hiện nay Bảo Nhan Tát Liệt vừa ch/ết, binh lính Bắc Khương như rắn mất đầu, tất nhiên không thể ứng phó với đợt tập kích bất ngờ này.

Giết chóc không ngừng, tiếng la hét và kêu rên liên tiếp nhau, mỗi lần máu bắn tung tóe là lại có một thân ảnh nặng nề ngã xuống.

Không bao lâu, kết quả chiến cuộc dần được định đoạt, thủ hạ của Triệu Quân càng giết càng hăng, binh lính Bắc Khương tan rã, cuối cùng bị đánh cho tơi bời mà bỏ chạy.

Một đội nhân mã đuổi theo tàn binh, những người còn lại ở lại doanh địa, chờ chỉ lệnh tiếp theo của Triệu Quân.

Một tên tướng lĩnh cầm đầu tháo mũ giáp xuống, quỳ gối trước mặt Triệu Quân: “Thuộc hạ đến muộn, mong Đô thống thứ tội.”

“Bản Đô thống còn chưa có ch/ết, không tính là trễ.”

Triệu Quân muốn đứng lên, Bùi Trường Hoài dìu hắn cùng đứng lên, lúc y định thu tay lại, Triệu Quân liền bắt đầu thở hổn hển, thân thể nhất thời nghiêng về phía Bùi Trường Hoài, dường như đứng không vững.

“Cẩn thận.” Bùi Trường Hoài nghĩ rằng vết thương trên chân Triệu Quân lại đau nặng, liền cứ đỡ hắn không buông.

Triệu Quân nhịn cười, nói với tên tướng lĩnh đang quỳ trên đất: “Đây là Chính Tắc Hầu.”

Tên tướng lĩnh hiển nhiên chưa thấy qua diện mạo của Chính Tắc Hầu, kinh ngạc ngẩng đầu, liếc nhìn Bùi Trường Hoài một cái lại vội gục đầu xuống, nắm tay để ở trước ngực, hành lễ Vũ Lăng Quân với y: “Mạt tướng Vạn Thái, tham kiến Chính Tắc Hầu.”

Bùi Trường Hoài nhíu mày, đối với cái tên này cũng không xa lạ: “Vạn Thái? Ngươi là người đứng đầu thổ phỉ tây nam, Vạn Thái?”

Vạn Thái ngượng ngùng cười: “Mạt tướng hổ thẹn.”

“Chuyện này một lát sẽ giải thích với tiểu Hầu gia.” Triệu Quân thoáng nắm lấy tay Bùi Trường Hoài, phân phó cho Vạn Thái: “Ngươi mang người đi dọn dẹp chiến trường, có thể mang đều mang đi, tất cả đều đem về cửa Tuyết Hải, nơi này không nên ở lâu, làm việc nhanh lẹ một chút.”

Vạn Thái ôm quyền nói: “Mạt tướng tuân lệnh.”

Bùi Trường Hoài đột nhiên nghĩ đến Hạ Nhuận, đi tìm khắp nơi nhưng không thấy hắn đâu, vội hỏi: “Hạ Nhuận đâu?”

Vạn Thái mặc dù chưa từng gặp qua Hạ Nhuận nhưng Vũ Lăng Quân bên ngoài có uy danh như vậy, hắn tất nhiên nghe qua tên của vị mãnh tướng đứng đầu, hắn cũng không biết chuyện Hạ Nhuận là gian tế, trả lời: “Hầu gia đừng vội, Hạ tướng quân lúc trước bị giam giữ ở đâu? Mạt tưởng liền dẫn người đi tìm.”

Lúc nãy cùng Bùi Trường Hoài chém phá vòng vây, Triệu Quân đã không thấy bóng dáng Hạ Nhuận, không lâu sau Vạn Thái liền dẫn người tập kích bất ngờ, Hạ Nhuận thấy tình thế không ổn nên lập tức bỏ chạy.

Triệu Quân chau mày, kiếm pháp của Hạ Nhuận rất xuất sắc, là một người không thể khinh thường, hắn lập tức ra lệnh cho Vạn Thái, nói: “Bắn pháo, kêu đám người truy đuổi tàn binh đều trở về, đừng đuổi theo chúng, phòng ngừa bọn chúng đánh trả.”

Vạn Thái nói: “Tuân lệnh.”

Vạn Thái đứng dậy, ra hiệu cho binh lính phía sau, binh lính thấy thế, lập tức lấy một ống pháo ra từ thắt lưng, châm lửa đốt.

Ngọn lửa đỏ tươi, sáng ngời lao vào màn đêm, sau cùng đột nhiên nổ tung, chấn động cực lớn vang vọng trong gió lạnh hồi lâu.

Hạ Nhuận chẳng biết đi đâu, trước mắt chỉ có thể để Vạn Thái dọn dẹp xong doanh địa rồi lại đi tra xét.

Bùi Trường Hoài nhẫn nhịn mối hận trong lòng, gắt gao nắm chặt quyền, nói với Triệu Quân: “Đem thi thể Bảo Nhan Tát Liệt về cửa Tuyết Hải.”

Triệu Quân hỏi: “Tiểu Hầu gia định làm gì?”

Ánh mắt Bùi Trường Hoài dần lạnh, nói: “Ta phải chém đứt chân phải của hắn, đưa cho Bảo Nhan Chử Tô Lặc.”

Mắt đền mắt, răng đền răng, ăn miếng trả miếng..

Thương Lang Bắc Khương năm đó đối đãi với Bùi Văn như thế nào, Bùi Trường Hoài sẽ trả lại cho Bảo Nhan Chử Tô Lặc như thế.

Triệu Quân mỉm cười đứng lên, đáp: “Biện pháp hay.”

Chỉnh đốn xong binh mã, đoàn người tức khắc khởi hành chạy về cửa Tuyết Hải.

Triệu Quân bị thương quá nặng, trên đường bắt đầu sốt cao.

Bùi Trường Hoài cùng Triệu Quân cưỡi chung một con ngựa, ôm hắn vào trong ngực, Bùi Trường Hoài kề má vào thái dương hắn, nóng như đổ lửa, mà người Triệu Quân thì lạnh run.

Bệnh thành như vậy mà vẫn đang kể chuyện cười, Bùi Trường Hoài ôm hắn chặt hơn một chút, Bùi Trường Hoài sốt ruột đến độ mắng hắn không biết nặng nhẹ, Triệu Quân vốn định nói thêm gì đó, nhưng trước mắt dần dần biến thành màu đen, rất nhanh liền ngất đi.

Lòng Bùi Trường Hoài nóng như lửa đốt, ra roi thúc ngựa, rốt cục trưa ngày thứ hai đã tới doanh địa ở cửa Tuyết Hải.

Không đợi người khác giúp, Bùi Trường Hoài liền cõng Triệu Quân trên lưng, chạy vào lều nguyên soái, mời An Bá đến xem xét thương thế cho hắn.

Trải qua một phen chiến đấu kịch liệt ở doanh địa của Tát Liệt, vết thương trên chân Triệu Quân chuyển biến xấu, miệng vết thương chảy mủ độc, hơn nữa hai ngày nay thời tiết quỷ dị khó lường, cái lạnh quái ác xâm nhập vào cơ thể khiến hắn liên tục sốt cao.

An Bá trước dùng rượu mạnh rửa dao, liền trực tiếp khoét bỏ phần thịt thối rữa trên chân Triệu Quân. Triệu Quân lập tức bị đau đến tỉnh lại, hắn ngửa cổ, nghiến răng, thở dốc, cố gắng kìm nén tiếng hét.

Bùi Trường Hoài ngồi ở bên giường, cầm chặt tay Triệu Quân, y kinh hồn táng đảm, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Triệu Quân như bị thiêu đốt đến hồ đồ, không biết trước mắt là người nào, kịch liệt giãy dụa đứng lên, không ngừng phẫn nộ quát: “Cút ngay! Đừng đụng vào ta! Cút! Cút!”

“Triệu Quân!” Bùi Trường Hoài đè lại bờ vai của hắn, áp chế hắn xuống: “Đừng nhúc nhích!”

Triệu Quân đau đớn khó nhịn, ánh mắt đỏ ngầu như ác quỷ, không phân phải trái đúng sai, há mồm cắn lên cánh tay của Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài đau nên hơi nhướng mày, nhưng từ đầu đến cuối đều không buông tay, tùy ý để hắn cắn một lúc, y mới nhẹ giọng trấn an: “Là ta, là ta… Triệu Quân, ngươi đừng động đậy, rất nhanh sẽ xong thôi…”

Thần sắc dữ tợn của Triệu Quân xuất hiện chút nghi hoặc, đôi mắt đen nhánh như đắm chìm trong hồ nước, nhất thời mơ hồ.

Hắn cuối cùng cũng mở miệng: “Trường, Trường Hoài?”

Bùi Trường Hoài thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Đừng sợ, có ta ở bên ngươi.”

Thân thể vốn đang căng thẳng cứng ngắc của Triệu Quân dần thả lỏng trong giọng nói dịu dàng của y, không còn vùng vẫy khó chịu nữa.

An Bá vội vàng liếc mắt nhìn hai người một cái, mặt không đổi sắc, cúi đầu tiếp tục khâu lại miệng vết thương của Triệu Quân.

Vết khâu đã được thoa thuốc băng bó, lần này, đến cả An Bá cũng bị dằn vặt đến cả một thân đầy mồ hôi.

Hết thảy đều xong xuôi, An Bá mang hòm thuốc trên lưng, khom người cáo lui. Bùi Trường Hoài vốn định tiễn ông, nhưng Triệu Quân đang hôn mê lại bắt lấy tay y không buông, Bùi Trường Hoài chỉ có thể ngồi đó, gật đầu với An Bá, thể hiện lòng cảm kích.

Trước khi An Bá rời đi, bước chân dừng lại, cổ quái nhìn thoáng qua Bùi Trường Hoài và Triệu Quân, sắc mặt rõ ràng đen xuống, lập tức phất tay áo rời đi.

Bùi Trường Hoài canh giữ bên người Triệu Quân, nghe tiếng hít thở khó chịu của hắn dần trầm ổn, ánh nến lẳng lặng cháy, sau khi gió êm sóng lặng, Bùi Trường Hoài có chút không chống đỡ nổi, nằm bên người Triệu Quân, ngủ thiếp đi.

Thẳng đến khuya ngày hôm đó, Bùi Trường Hoài đột nhiên từ trong mơ tỉnh lại, y giật mình, không biết mình đang ở nơi nào, tưởng rằng còn đang ở trong ngục lao, liền muốn đi tìm Triệu Quân, vừa xoay đầu thì thấy hắn đang nằm ngủ bên cạnh, lúc này y mới thở phào.

Bùi Trường Hoài dựa vào đầu giường, mượn chút ánh sáng ảm đạm, chuyên chú nhìn Triệu Quân.

Trên mặt hắn, vẫn còn một số vết thương nhỏ trên trán, hẳn là khi ngã xuống vách núi, bị nhánh cây cắt qua. Cả người hắn trông tiều tụy không ít, dù vậy cũng không gây trở ngại tới vẻ anh tuấn của hắn.

Bùi Trường Hoài chưa từng cẩn thận ngắm nhìn nét mặt của Triệu Quân, bất quá y nhớ rõ đôi mắt của hắn, lúc nhìn mọi người, đôi mắt ấy như hoa đào xuôi nước, tơ liễu thuận gió, vừa bạc tình vừa phong lưu.

“Hai lượng.”

Âm thanh khàn khàn trầm thấp bỗng truyền đến, Bùi Trường Hoài ngẩn người.

Triệu Quân chậm rãi mở to mắt, Bùi Trường Hoài chạm phải tầm mắt hắn, chỉ cảm thấy mình như rơi vào trong ánh mắt ấy.

“Ngươi tỉnh rồi?” Ngạc nhiên vui mừng khi thấy Triệu Quân tỉnh lại dần bị thay thế bởi nghi hoặc, Bùi Trường Hoài hỏi: “Ngươi nói cái gì, hai lượng?”

Triệu Quân gật đầu, nói: “Tiểu Hầu gia lại nhìn ta, phải trả thù lao. Hai lượng.”

Bùi Trường Hoài: “….”