Rể Hổ Hào Môn

Chương 172: Chương 172





Tôn Lộ ngồi xuống ghế sô pha dưới sự tiếp đãi của Trần Thanh Xuyên, sau đó anh rót trà cho cô ấy.

Nếu đổi lại là những ông chủ khác, tất nhiên họ sẽ giao cho thư ký làm những chuyện này, đương nhiên, nó chẳng liên quan gì tới việc lười hay không lười, mà chỉ là một cách thức để khoe thân phận, nhưng Trần Thanh Xuyên lại không làm như vậy, anh đã tự mình rót trà, điều này lại càng khiến Tôn Lộ thêm cảm kích.

Rót trà xong, Trần Thanh Xuyên bưng tới cho Tôn Lộ, Tôn Lộ đứng dậy nhận lấy.

“Không cần, để tôi đặt lên bàn giúp cô luôn là được, trà hơi nóng.


Trần Thanh Xuyên có ý muốn đặt trà xuống bàn, nhưng Tôn Lộ lại khăng khăng kiên trì không sao đâu, phép tắc xã giao cô ấy học được không cho phép cô ngồi không hưởng trà.

Thấy cô ấy khăng khăng như vậy, Trần Thanh Xuyên cũng không nói gì nữa, đưa trà cho Tôn Lộ.

Nhưng lúc Tôn Lộ vừa chạm vào chén trà, cô ấy lại phát hiện chén trà thật sự rất nóng, nên lập tức buông tay theo bản năng.

Mà cô ấy buông tay cũng không quá nhanh, khiến chén trà đổ lên sườn xám của mình, chỉ trong chớp mắt, bộ sườn xám lập tức ướt đẫm và nước thấm lên đùi cô ấy.

Nếu chỉ là nước ấm thì có ướt dầm dề cũng không vấn đề gì, nhưng đây là trà pha bằng nước nóng bỏng.

Lúc ấy, Tôn Lộ bị bỏng đau rát đến độ thét lên vô cùng chói tai, Trần Thanh Xuyên cũng nhìn thấy, vội chạy tới lau giúp cô ấy.


“Đàn chị, tôi thực sự xin lỗi…”
Trần Thanh Xuyên luôn miệng nói xin lỗi, mặc dù Tôn Lộ bị bỏng đến đau rát, nhưng cô ấy cũng biết chuyện này không liên quan gì tới Trần Thanh Xuyên, dẫu sao thì người ta cũng đã nhắc nhở cô ấy là trà nóng rồi, chính cô ấy cứ một hai đòi cầm, nhưng cầm không được nên buông tay, nên mới làm trà đổ rồi bị bỏng thế này.

Vì thế, sau đó cô ấy đau rát nói chuyện này không liên quan tới Trần Thanh Xuyên, kêu anh không cần tự trách.

Mặc dù nói vậy cũng không có sai, nhưng trong lòng Trần Thanh Xuyên vẫn hơi tự trách, dẫu sao thì đây cũng là nước nóng, lỡ như để lại sẹo trên cặp đùi kia của người ta thì sao, đó là chuyện cả đời…
Nghĩ đến ở bên trong có phòng tắm, Trần Thanh Xuyên bế ngang Tôn Lộ lên, sau đó đưa cô ấy vào phòng tắm.

Tôn Lộ cả kinh, không rõ đột nhiên Trần Thanh Xuyên bế cô ấy lên để làm gì.

Chẳng lẽ là, chẳng lẽ là vừa rồi khi anh lau chân giúp cô ấy, đã khiến thú tính đàn ông bên trong Trần Thanh Xuyên nổi lên?
Đương nhiên không phải, khi trong lòng Tôn Lộ nảy sinh những suy đoán này, Trần Thanh Xuyên đã ôm cô ấy vào trong phòng tắm rồi.

Ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên cầm lấy vòi nước, lấy nước lạnh dội qua chỗ bị bỏng trên chân Tôn Lộ.

Lúc này Tôn Lộ mới hiểu được, Trần Thanh Xuyên muốn dùng nước lạnh để trung hòa vùng da bị bỏng của cô ấy.

Trên thực tế, phương pháp này thật sự có hiệu quả, ít nhất thì sau khi được dội nước lạnh Tôn Lộ đã không còn đau như trước nữa.

Nhưng nước lạnh này dù sao cũng dội lên người cô ấy, mà giờ cô ấy còn đang mặc sườn xám, nhìn chung cũng không được thoải mái lắm, cả sườn xám lẫn tất chân của cô ấy đều bị ướt, thậm chí nước lạnh còn tràn vào bên trong giày cao gót thông qua lỗ thủng trên giày, thực xấu hổ.


Bản thân chiếc sườn xám đã rất mỏng rồi, giờ lại còn dính thêm nước khiến nó hơi lộ ra ngoài, điều này lại càng khiến Tôn Lộ thêm xấu hổ.

Có điều, cô ấy cũng hiểu Trần Thanh Xuyên là đang giúp cô ấy trị vết bỏng, cho nên chỉ biết kìm sự xấu hổ và thẹn thùng này xuống.

“Cứ để tôi làm, cậu… Ra ngoài trước đi đã.


Sau khi Tôn Lộ lên tiếng nhắc nhở, Trần Thanh Xuyên cũng hiểu ý tứ của cô ấy, thật sự anh ở đây thêm thì có hơi không đúng thật.

Vì thế ngay sau đó, anh đã rời khỏi phòng tắm, hơn nữa còn đóng cửa phòng lại.

Còn về phần Tôn Lộ bên trong có muốn dội rửa thế nào thì cũng là chuyện của Tôn Lộ, trước mắt anh nên lo làm chuyện khác.

Anh nhấc máy bàn gọi cho thư ký Ngô Thiến Thiến, Trần Thanh Xuyên hỏi về keo nha đam.

Bởi vì anh nhớ rõ anh đã từng nhìn thấy keo nha đam trong văn phòng Ngô Thiến Thiến, và sự thật sau đó chứng minh trí nhớ của anh cũng không tồi.

Không lâu sau, Ngô Thiến Thiến cầm keo nha đam lên văn phòng cho anh, sau đó Trần Thanh Xuyên lại giao thêm cho cô ấy một việc.

Khi Ngô Thiến Thiến vâng mệnh vừa rời đi không bao lâu, thì Tôn Lộ cũng đi từ trong phòng tắm ra.


Giờ phút này cô ấy cảm giác đùi mình tốt hơn rất nhiều, không còn đau như vừa rồi nữa, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.

Lỡ chẳng may lưu lại vết sẹo khó coi trên đùi thì phải làm sao bây giờ, đây chính là chuyện cả đời, chưa kể, nếu thật sự vậy thì sau này cô ấy sẽ không thể mặc sườn xám nữa.

Trong lòng chỉ mải lo lắng những chuyện này, nên tạm thời Tôn Lộ đã quên mất chuyện chiếc sườn xám ướt nhẹp của mình làm lộ những đường nét bên trong.

Mặc dù Trần Thanh Xuyên nhìn thấy, nhưng anh lại chưa từng bị phân tâm bởi nó, anh thản nhiên đi tới gần Tôn Lộ.

Tôn Lộ vẫn còn đang sốt ruột chuyện vết thương ở chân, nên không để ý tới việc Trần Thanh Xuyên tới gần mình, sau đó, cô ấy lại thấy Trần Thanh Xuyên lấy một ông keo nha đam ra: “Cái này trị vết bỏng rất hiệu quả, mau bôi nó lên đi, như vậy sẽ không để lại sẹo đâu.


Về điểm này Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không nói bậy, trước đây anh cũng đã gặp tai nạn nhỏ và bị bỏng, sau khi bôi keo nha đam này vào thì thật sự không bị để lại sẹo, đây thực sự là chuyện vô cùng thần kỳ, anh cũng không thể giải thích rõ được tại sao lại như vậy, nhưng chuyện này là sự thật một trăm phần trăm.

Dường như Tôn Lộ không biết điều này, nhưng cô ấy biết Trần Thanh Xuyên chắc chắn sẽ không lừa mình, cho nên vội vã cầm keo nha đam.

Giờ phút này, sự lo lắng đối với vết thương của cô ấy dường như giống với việc người rơi xuống nước lại vô tình bắt được sợi dây thừng cứu mạng, cô ấy vội vã đặt mông xuống sô pha, cầm keo nha đam định bôi lên đùi.

Nhưng trên đùi cô vẫn còn tất chân, và đương nhiên là không thể bôi thuốc bên ngoài tất được.

Cho nên cô ấy sốt ruột cởi vội tất chân ra, sau đó nghiêm túc bôi keo nha đam lên.

“A, hình như nó có hiệu quả thật này, sau khi bôi vào có cảm giác lạnh lạnh, không thấy đau gì nữa hết!”
Sau khi cảm nhận được hiệu quả của keo nha đam, Tôn Lộ vô cùng vui vẻ, liên tục khen keo nha đam thần kỳ với Trần Thanh Xuyên.


Nhưng ngay sau khi cô ấy phát hiện Trần Thanh Xuyên chỉ cười trừ rồi quay đầu sang một bên, cô ấy lập tức ý thức được vấn đề nằm ở đâu.

Rất rõ ràng, Trần Thanh Xuyên đang tránh nhìn cái gì đó, mà Tôn Lộ vừa cúi đầu nhìn tư thế mình đang ngồi thì lập tức hiểu ra, khuôn mặt đỏ bừng.

Cô ấy chỉ lo bôi keo nha đam, cho nên đã quên mất vấn đề mà cởi tất chân ngay trước mặt Trần Thanh Xuyên, mà hiện giờ, vì để thuận tiện cho việc bôi thuốc, cô đã giơ một chân lên ghế sô pha, dẫn đến việc vạt áo sườn xám bị căng ra…
Thật đáng xấu hổ, Tôn Lộ vội vàng khép chân lại, đỏ mặt cúi đầu rồi tiếp tục bôi keo nha đam.

Cô ấy cũng không biết phải nói về chuyện này như thế nào, mặc dù cô ấy không hề cố ý, nhưng dù sao kết quả cũng là do cô ấy tạo thành.

Cho nên mặc dù trong lòng đã xấu hổ chết mất rồi, cô ấy cũng chỉ có thể đỏ mặt nhìn Trần Thanh Xuyên rồi mở miệng giải thích: “Vừa rồi không phải cố ý đâu, là chuyện ngoài ý muốn…”
Trần Thanh Xuyên chỉ ừ đáp lại, sau đó không nói thêm gì nữa, để chủ đề này trôi qua như vậy là biện pháp tốt nhất để giảm bớt sự ngượng ngùng.

Nhưng rất rõ ràng, là Tôn Lộ suy nghĩ nhiều, cô ấy sợ Trần Thanh Xuyên không tin, sợ Trần Thanh Xuyên nghĩ nhiều, vì thế lập tức nói: “Những gì tôi nói đều là thật, thật sự không phải tôi cố ý đâu, tôi không phải kiểu phụ nữ như vậy, xin cậu đừng nghĩ nhiều!”
Trần Thanh Xuyên thực sự cạn lời, đương nhiên anh hiểu Tôn Lộ không phải loại phụ nữ đó, cũng biết cô ấy không cố ý, nhưng những chuyện thế này chỉ cần biết là được rồi, không cần nhiều lời, vậy mà Tôn Lộ còn không chịu để yên khiến anh thật sự muốn hỏi Tôn Lộ một câu, có phải giờ chân cô ấy không còn đau nữa không, sao lại nói nhảm nhiều như vậy…
Sau khi bôi keo nha đàm lên, Tôn Lộ cảm giác vết bỏng trên đùi mình đã khá hơn rất nhiều rồi, thậm chí còn có thể nói là khỏi hoàn toàn, cô ấy cũng không cảm thấy có gì khác thường, hoàn toàn không khác gì lúc trước khi bị bỏng, điều này thật sự khiến cô ấy vui chết mất.

Trước đó cô ấy còn sợ sẽ để lại sẹo, thật không ngờ bây giờ đến màu sắc da cũng không bị thay đổi, khiến cô ấy thật sự rất vui.

Nhưng ngoài vui mừng ra, cô ấy cũng rất cảm kích Trần Thanh Xuyên, nếu không nhờ có Trần Thanh Xuyên thì khả năng chân cô xong đời rồi, để lại hai cái sẹo bỏng, sau này sao còn mặc được sườn xám nữa, lộ sẹo thì xấu hổ biết chừng nào.

Cho nên, trước mắt có thể nói, Trần Thanh Xuyên không chỉ cứu vớt đôi chân cô ấy, mà còn cứu cả vẻ đẹp của cô ấy nữa, điều này cô ấy thật sự cảm kích vô cùng.

Nhưng chuyện khiến trái tim cô ấy càng thêm ấm áp hơn, vẫn còn ở phía sau!.