Lúc này, Thẩm Vũ Nặc thật sự sắp bị dọa chết rồi. Cô ta tuyệt đối không ngờ được anh Đao Tử, đại ca mà cô ta quen biết trong xã hội, thậm chí còn không dám thả một phát rắm ở trước mặt Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu dừng lại, nhìn sâu vào trong mắt của Thẩm Vũ Nặc, chậm rãi nói: "Cô tìm người đánh tôi, còn uy hiếp muốn đánh Mộng Thần. Vậy cô nói xem, sao tôi phải tha cho cô chứ?"
Cơ thể Thẩm Vũ Nặc cứng đờ, môi mở ra nhưng không nói được lời nào, chỉ là sâu trong ánh mắt càng hiện rõ sự khủng hoảng. Lâm Chi Diêu không phải là Thánh Mẫu gì cả. Anh quay về Nam Giang không được mấy ngày, anh cũng không định đi trêu chọc người nhà họ Thẩm. Nhưng người nhà họ Thẩm lại hết lần này tới lần khác đến khiêu khích anh, đã thành công kích thích cơn giận trong lòng anh rồi.
Lúc Lâm Chi Diêu sắp đi, một đội cảnh sát xông vào quán bi-a. Dẫn đầu chính là cục trưởng Tôn với gương mặt đầy cương nghị kia. Cục trưởng Tôn vừa vào đã đi thẳng đến trước mặt Yến Tử, quát hỏi: "Yến Tử, cậu nói cho tôi biết, các cậu lại muốn làm gì hả?"
Yến Tử cười với vẻ không để ý, nói: "Cục trưởng Tôn à, chúng tôi chỉ chơi billiard cũng phạm pháp sao? Hay ông cảm thấy chỗ chúng tôi có người đánh nhau?"
Cục trưởng Tôn liếc nhìn cả quán bi-a, thấy Thẩm Vũ Nặc chật vật không chịu nổi. Cuối cùng khi nhìn thấy Lâm Chi Diêu, đồng tử của Cục trưởng Tôn chợt co lại. Ông ta vừa nhìn lại nhận ra Lâm Chi Diêu không phải là người tầm thường.
"Dẫn tất cả mọi người trong phòng đi!" Cục trưởng Tôn hô lên với mười mấy cảnh sát phía sau.
Lâm Chi Diêu híp mắt lại. Anh biết đối phương có quyền làm như vậy. Lâm Chi Diêu nhìn sâu vào trong mắt Cục trưởng Tôn: "Ông muốn dẫn tôi đi à?"
Trong lòng Cục trưởng Tôn chấn động, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đúng, tôi nghi ngờ các người tụ tập đám đông để đánh nhau, tôi có quyền dẫn cậu về cục. Hơn nữa cô bé này xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi, lúc tôi đi vào, cô ta đang quỳ ở trước mặt cậu!"
Thẩm Vũ Nặc nghe được Cục trưởng Tôn nói vậy, lại lập tức giống như có chỗ dựa, vội vàng nói với cục trưởng Tôn: "Chú cảnh sát cứu cháu, cứu cháu đi. Mấy người bọn chúng muốn đánh cháu, còn muốn cưỡng hiếp cháu. Chính là tên Lâm Chi Diêu này! Đúng, chính là anh ta!"
Tay Thẩm Vũ Nặc run rẩy chỉ vào Lâm Chi Diêu nói.
"Dẫn anh ta đi cho tôi!" Cục trưởng Tôn nghe vậy thì giận dữ. Trong ánh mắt ông ta nhìn về phía Lâm Chi Diêu đã có thêm phần tức giận!
Lâm Chi Diêu nhìn hai cảnh sát đi tới phía sau mình, mỉm cười không để ý.
Yến Tử vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh ta sợ đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra, vội vàng hét lớn với cục trưởng Tôn: "Cục trưởng Tôn! Ngài ấy là ngài Lâm! Ngài ấy..." Yến Tử đang định nói tiếp, Lâm Chi Diêu lại xua tay với gã, ngăn gã lại.
Bởi vì Lâm Chi Diêu biết anh sẽ không sao cả, tối đa chỉ là tới Cục cảnh sát một lát mà thôi. Anh cũng rất muốn thấy, bây giờ Thẩm Vũ Nặc nhe nanh múa vuốt, đợi lát nữa lại lộ ra vẻ tuyệt vọng thế nào. Cấu kết với người ra ngoài tụ tập đánh nhau, với chuyện như vậy, cô ta sẽ không thể ở lại trường đại học được nữa, hơn nữa còn bị tạm giam mấy ngày. Có thể nói, tương lai của Thẩm Vũ Nặc đã hỏng rồi.
Lâm Chi Diêu mỉm cười nhìn cục trưởng Tôn: "Tôi về cục với ông..."
Cục trưởng Tôn nhìn vẻ hoảng sợ của Yến Tử, trong lòng cũng căng thẳng. Lấy kinh nghiệm của ông ta, không cần Yến Tử nói, ông ta cũng hiểu rõ Lâm Chi Diêu tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường. Mà lúc này, người có thể khiến Yến Tử sợ thành như vậy, địa vị tuyệt đối sẽ không kém hơn Sáu Sẹo. Nghĩ đến đây, ông ta đã đâm lao thì phải theo lao. Dù sao ở hiện trường cũng không có bất kỳ dấu vết tranh đấu nào. Nếu là hiểu nhầm, ông ta lại mời một nhân vật lớn vào trong cục, vậy ông ta cũng sẽ có rắc rối lớn.
Nhưng lúc này nhìn Lâm Chi Diêu bị hai cảnh sát dẫn ra ngoài, ông ta cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu mà ra lên trước.
Khi Lâm Chi Diêu đi qua bên cạnh Thẩm Vũ Nặc, Lâm Chi Diêu mỉm cười nói với Thẩm Vũ Nặc: "Chúc mừng cô, cô lại thành công chọc giận tôi rồi..."
Trong lòng Thẩm Vũ Nặc đột nhiên run lên. Cô ta đột nhiên cảm giác như mình đã làm sai điều gì. Vẻ tươi cười vừa rồi của Lâm Chi Diêu làm cô ta lại cảm thấy khủng hoảng.
Nửa giờ sau, trong Cục công an thành phố Nam Giang, Lâm Chi Diêu ngồi một mình trong phòng nhỏ. Anh đặc biệt bình tĩnh chờ đợi, trong lòng không có bất kỳ dao động nào.
Lâm Chi Diêu rất bình tĩnh ở lại trong Cục cảnh sát, nhưng bên ngoài Cục cảnh sát lại dâng lên sóng to gió lớn! Sau khi Lâm Chi Diêu tiến vào, chỉ mấy phút ngắn ngủi đã có mười mấy đại lão đứng đầu các ngành ở thành phố Nam Giang gọi điện thoại đến chỗ của thị trưởng Vương của thành phố Nam Giang.
Trong lòng Thị trưởng Vương hoàn toàn chấn động. Ông ta nhận được cuộc điện thoại đầu tiên chính là của Giang Hằng - Chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, sau đó chính là điện thoại của mười mấy doanh nhân hàng đầu của thành phố Nam Giang, gia chủ của gia tộc lớn, chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị.
Thị trưởng Vương trầm ngâm một lát, sau đó lại biết được có chuyện lớn xảy ra. Ông ta vừa gọi điện thoại cho Cục trưởng Tôn, vừa lái xe chạy tới bên Cục cảnh sát. Chỉ là lúc này cục trưởng Tôn đang bận thẩm vấn Yến Tử, không mang điện thoại theo trên người. Thị trưởng Vương liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại, thấy cục trưởng Tôn đều không nhận cuộc gọi của mình, trong lòng ông ta lại càng sốt ruột hơn.
Khi Thị trưởng Vương chạy tới cửa Cục cảnh sát, đúng lúc gặp được Giang Hằng và Sáu Sẹo chạy tới. Thị trưởng Vương vốn định trò chuyện với hai người vài câu, nhưng bất kể là Giang Hằng hay Sáu Sẹo đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Thị trưởng Vương, đại ca của tôi vô cớ bị bắt vào đây, hi vọng thành phố Nam Giang các ông có thể cho tôi một lời giải thích thỏa đáng về chuyện này. Nếu không, tập đoàn Cửu Châu sẽ vĩnh viễn rời khỏi Nam Giang..." Giang Hằng trầm thấp nói.
"Thị trưởng Vương, hôm nay ngài Lâm bị người ta đánh, tôi chỉ tìm mấy anh em qua giúp một tay thôi. Ông muốn bắt thì bắt tôi được không?" Sáu Sẹo cười lạnh nói.
Đồng tử của Thị trưởng Vương nhanh chóng co lại. Không ngờ Giang Hằng lại gọi người bị bắt là đại ca. Mà khi Sáu Sẹo nói đến Lâm Chi Diêu kia, giọng điệu lại còn vô cùng kính trọng. Mọi người đều nói sau lưng Giang Hằng là một hào môn lánh đời. Trong lòng Thị trưởng Vương kết luận, người phía sau Giang Hằng chính là người bị bắt vào hôm nay. Nghĩ đến đây, trong lòng Thị trưởng Vương lại càng sốt ruột hơn nữa.
Tập đoàn Cửu Châu là doanh nghiệp trong top 500 trên thế giới, quy mô lớn tới mức nào? Có thể nói, một tập đoàn Cửu Châu lại cống hiến một nửa GDP cho thành phố Nam Giang, ra sức kéo kinh tế của thành phố Nam Giang phát triển, tạo ra lợi nhuận kinh tế cho thành phố Nam Giang, đồng thời còn giải quyết vấn đề công việc cho mấy chục nghìn lao động.
Hơn nữa còn có Sáu Sẹo. Trong mấy năm nay, trị an của thành phố Nam Giang càng lúc càng tốt lại không thể thiếu được Sáu Sẹo. Sáu Sẹo dẫn theo các anh em phía dưới từng bước chuyển hình, giảm bớt bao nhiêu rối loạn cho thành phố Nam Giang?
Trong lòng Thị trưởng Vương hiểu rõ, nếu không thể xử lý tốt chuyện hôm nay, vậy thành phố Nam Giang tuyệt đối sẽ xảy ra vấn đề lớn.
...
Lúc này trong Cục cảnh sát, cục trưởng Tôn thẩm vấn Yến Tử xong, lại tự đến phòng giam giữ Lâm Chi Diêu. Cục trưởng Tôn ngồi đối diện Lâm Chi Diêu, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Lâm Chi Diêu. Sau một lúc lâu, cục trưởng Tôn nói với Lâm Chi Diêu: "Lâm Chi Diêu, lúc trước ở quán bi-a Đệ Nhất, Thẩm Vũ Nặc tố cáo cậu cưỡng bức cô ta, có chuyện này không?"
Lâm Chi Diêu thản nhiên nói: "Không."
Cục trưởng Tôn híp mắt lại, hỏi: "Cậu nói không là không có à? Ai có thể chứng minh?"
Lâm Chi Diêu nhìn thật sâu vào trong mắt cục trưởng Tôn: "Vậy ai có thể chứng minh tôi cưỡng bức cô ta? Ông có chứng cứ sao? Lẽ nào chỉ dựa vào một lời cô ta nói xấu tôi, ông lại giam tôi 24 giờ à?"
Sắc mặt Cục trưởng Tôn chợt buồn bã: "Lâm Chi Diêu, mong cậu hãy phối hợp điều tra, bằng không trước khi chúng tôi điều tra rõ ràng, cậu cũng chỉ có thể ở lại đây..."
Lâm Chi Diêu híp mắt lại: "Được, tôi ở lại đây. Đợi lát nữa, ông đừng cầu xin tôi đi..."
Cục trưởng Tôn nghe vậy cũng mỉm cười: "Lâm Chi Diêu, tôi cảm giác cậu không phải là người tầm thường, nhưng bây giờ cậu là người tình nghi phạm tội, tôi còn cầu xin cậu đi à? Ha ha, cậu suy nghĩ nhiều rồi. Thẩm Vũ Nặc là sinh viên. Nếu tình huống mà cô ta nói là thật, mấy năm tới cậu cũng đừng mong ra ngoài được..."
Lâm Chi Diêu thản nhiên gật đầu: "Được, tôi chờ..."
Sau khi Cục trưởng Tôn nói chuyện với Lâm Chi Diêu xong, lại đi ra ngoài, dặn dò cảnh sát canh gác ở cửa phải chú ý tới Lâm Chi Diêu. Trong lòng ông ta, ở thành phố Nam Giang, bất kể là ai, chỉ cần phạm pháp, vậy ông ta đều sẽ đập chết đến cùng.
Nhưng cục trưởng Tôn mới vừa đi tới đại sảnh, lại nhìn thấy Thị trưởng Vương dẫn theo Giang Hằng và Sáu Sẹo hấp ta hấp tấp đi tới. Cục trưởng Tôn chưa từng dự cảm xấu như vậy.
"Thị trưởng Vương, sao ngài tới đậy vậy?" Cục trưởng Tôn nghi ngờ nhìn Thị trưởng Vương.
Thị trưởng Vương vội vàng nói: "Ngài Lâm đâu? Ông mau mời ngài ấy ra cho tôi!"
Cục trưởng Tôn nhíu mày. Ông ta tất nhiên đã nhìn thấy Giang Hằng và Sáu Sẹo cùng đi vào với Thị trưởng Vương. Trong lòng ông ta cũng vô cùng chấn động, vội vàng kéo Thị trưởng Vương sang một bên, khẽ nói: "Thị trưởng Vương, không phải tôi không thả người, chỉ là bây giờ còn chưa điều tra rõ tình hình, một sinh viên nữ nói Lâm Chi Diêu cưỡng bức cô ta. Hơn nữa trên mặt sinh viên nữ kia rõ ràng có vết tích đã khóc..."
Thị trưởng Vương vô cùng bất đắc dĩ nói: "Đầu ông bị lừa đá à? Nói không dễ nghe, loại người như ngài Lâm thì muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có? Ông có biết, trong nửa giờ ngắn ngủi từ khi ông bắt ngài ấy vào đây, cả thành phố Nam Giang có bao nhiêu người có mặt mũi gọi điện thoại cho tôi không hả? Điện thoại di động của ông đâu? Hả? Lại không có ai gọi điện thoại cho ông sao? Điện thoại đã gọi tới chỗ tôi rồi đấy! Thậm chí giáo viên của tôi ở trên tỉnh cũng gọi điện thoại tới cho tôi để hỏi thăm. Ông làm chuyện gì vậy hả? Ông mà không xử lý tốt chuyện hôm nay, thành phố Nam Giang lại muốn lật trời đấy!"
Cục trưởng Tôn nghe vậy thì biến sắc!