“Ba, ba? Ba đang làm gì vậy? Tại… tại sao ba lại quỳ xuống vì anh ta? Ba?” Lúc này Lý Cảnh Trạch thậm chí không thể quan tâm đến cơn đau dữ dội trên người, anh ta ngây người nhìn ba mình. Người ba đã ở Thành phố Nam Giang tung hoành hơn 20 năm lại thực sự quỳ gối vì Lâm Chi Diêu!
Lý Cảnh Trạch anh tuy là công tử bột, tuy rất không đáng tin cậy nhưng tâm địa không xấu. Ngược lại anh còn là một công tử bột kiên trì, cũng có hiếu thuận. Anh rất kính trọng ba mình, Lý Song Hào! Anh là một công tử bột, nhưng không phải là một người xấu.
Lý Song Hào không đáp lại anh mà nói với Lâm Chi Diêu trong nước mắt: “Cậu Lâm, cậu bỏ qua cho đứa trẻ này nhé, Cảnh Trạch tâm địa không xấu, tôi thề nhất định là nó bị người khác khiêu khích. Nhưng lại chọc giận cậu. Con trai tôi phạm sai lầm như vậy là do kỷ luật quá lỏng lẻo của ba nó. Tôi sẵn sàng dùng cái chết để tạ lỗi. Tôi chỉ xin cậu Lâm bỏ qua cho đứa trẻ này, Lý mỗ cảm ơn cậu Lâm…”
Bịch... Lý Song Hào vừa nói, vừa trực tiếp dập đầu trước mặt Lâm Chi Diêu, đầu của ông ta ra sức đập mạnh vào sàn đá cẩm thạch, thậm chí còn làm nứt sàn! Trên trán máu càng chảy nhiều hơn.
“Cảm ơn cậu Lâm!” Lý Song Hào thẳng người lên, lại đập xuống một lần nữa…
“Cảm ơn cậu Lâm!” Bịch…
Lâm Chi Diêu không khỏi có chút xúc động khi nhìn thấy cảnh này của Lý Song Hào, anh đã đọc được thông tin của Lý Song Hào. Từ một người trắng tay không tiền bạc và quyền lực, trong hai mươi năm qua, ông đã tạo ra hàng trăm triệu đô la ở thành phố Nam Giang, hôm nay xem ra, Lý Song Hào đúng là một người đáng nể. Không chỉ biết nhìn thời thế mà còn quan trọng tình cảm hơn.
“Ba! Không… làm ơn đừng, con thà chết! con sẽ chết! Ba phải sống! Ba phải sống! Ba đừng quỳ lạy anh ta nữa, đừng lại quỳ lạy anh ta nữa, làm ơn, đừng…” Lý Cảnh Trạch nhìn ba mình từ bỏ tất cả nhân phẩm để cứu mình, phục tùng người khác, trong lòng vô cùng đau đớn. Sự đau đớn trên thân thể anh lúc này làm sao sánh bằng nỗi đau trong lòng!
Lý Cảnh Trạch là công tử bột, nhưng không phải là kẻ ngốc, lúc này anh nhìn ba quỳ lạy Lâm Chi Diêu. Sau đó anh nhìn người giàu nhất thành phố Nam Giang, tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu Giang Hằng đứng sau lưng Lâm Chi Diêu như đàn em. Anh đã hiểu tất cả. Anh không biết chính xác Lâm Chi Diêu là người như thế nào. Nhưng anh có thể chắc chắn người có thể khiến Giang Hằng trở thành đàn em chính là sự tồn tại đáng sợ mà cả đời này nhà họ Lý cũng không bao giờ trêu chọc nổi!
Nghĩ đến đây, Lý Cảnh Trạch đột nhiên nghiến răng nghiến lợi quát Lâm Chi Diêu: “Lâm Chi Diêu! Ai làm người nấy chịu! Tôi có thể chết, nhưng đừng làm khó anh và ba tôi!”
Sau khi Lý Cảnh Trạch rống lên, cánh tay trái duy nhất còn có thể cử động, duỗi ở thắt lưng đột nhiên rút một con dao găm ra. Anh ta hung hăng đâm vào cổ mình…
“Cảnh Trạch!” Lý Cảnh Huy nước mắt tuôn trào, nhưng Lý Song Hào thậm chí không thèm nhìn, vẫn quỳ lạy Lâm Chi Diêu!
Ngay khi con dao găm của Lý Cảnh Trạch sắp chạm vào cổ anh, Lâm Chi Diêu đã thô bạo đá bay con dao găm của Lý Cảnh Trạch. Lâm Chi Diêu ngồi xổm xuống, đỡ Lý Song Hào vẫn đang quỳ lên. Chậm rãi nói với Lý Cảnh Trạch: “Ba cậu là một người đáng nể, cậu cũng không tệ.”
Sau đó Lâm Chi Diêu nói với Dạ Nhất: “Trị thương cho cậu ta!”
Dạ Nhất gật đầu đi đến bên cạnh Lý Cảnh Trạch, cùng với tiếng kêu của xương cốt, Lý Cảnh Trạch đã bị Dạ Nhất cưỡng ép chữa trị. Sau đó Dạ Nhất lại băng bó lên người Lý Cảnh Trạch, vết thương cũng được bôi một lớp thuốc mỡ màu đen bốc mùi hôi.
Lý Cảnh Trạch không nói một lời nào trong suốt quá trình, anh ta cố chịu đựng…
Mười phút sau, Lý Cảnh Trạch sắc mặt tái nhợt ngồi ở đối diện Lâm Chi Diêu, không dám thở mạnh. Lý Song Hào vội vàng hỏi Lý Cảnh Trạch: “Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Tại sao con lại đến nhà họ Thẩm cầu hôn!”
Lý Cảnh Trạch nhìn Lâm Chi Diêu nói: “Thẩm Nhất Bân bảo tôi đi, anh ta nói Thẩm Mộng Thần và anh vẫn chưa kết hôn, anh ta cũng nói anh ta và em gái là Thẩm Nhược Tuyết sẽ giúp tôi. Sáng nay khi tôi đến nhà họ Thẩm, tôi gặp bà cụ Thẩm, bà cụ Thẩm cũng đồng ý giúp đỡ…”
“Đồ khốn!” Lý Song Hào tức giận trực tiếp đánh một cái lên cái miệng của Lý Cảnh Trạch. Với lực mạnh mẽ như vậy, miệng Lý Cảnh Trạch trực tiếp bị đánh hộc máu. Nhưng Lý Cảnh Trạch không dám nói gì. Anh biết việc để Lâm Chi Diêu bình tĩnh lại là mục đích của ba anh. Cũng là để cứu mạng anh.
Ngón tay Lâm Chi Diêu gõ nhẹ vào tay ghế. Sau khi Lý Cảnh Trạch kể lại chuyện đã xảy ra, trong đầu anh đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Được rồi, đừng nói gì đến chuyện tối nay, cũng đừng tiết lộ thân phận của tôi…” Lâm Chi Diêu nói xong thì đứng dậy rời đi.
Khi Lâm Chi Diêu bước nhanh ra cửa, sau đó quay đầu lại nói với Lý Cảnh Trạch: “Ngày mai cậu đi tìm Sáu Sẹo, sau này theo anh ta…”
Khi Lý Cảnh Trạch phản ứng được, bóng dáng của Lâm Chi Diêu đã rời khỏi cửa. Lúc đó Lý Cảnh Trạch mới nghĩ đến Sáu Sẹo? Sáu Sẹo ở Nam Giang? Ở Nam Giang, đó là một sự tồn tại hoàn toàn bị che đậy. Nhưng Lâm Chi Diêu bảo anh tìm Sáu Sẹo. Như vậy rõ ràng là muốn bồi dưỡng anh. Lý Cảnh Trạch chịu đựng cơn đau dữ dội, quỳ rạp trên mặt đất, sau lưng Lâm Chi Diêu và kính cẩn nói: “Cảm ơn anh Lâm!”
Mãi cho đến khi Lâm Chi Diêu rời đi, Lý Cảnh Huy mới đỡ Lý Cảnh Trạch đứng dậy nói: “Cảnh Trạch, sau này lớn lên em có thể một mình đảm đương một phía, sau này đi theo anh Lâm phải làm thật tốt nhé!”
Lý Song Hào cũng nói: “Cảnh Trạch, anh trai con nói đúng. Nếu suy đoán của ba là chính xác, cậu Lâm thuộc nhà họ Lâm, một trong tứ đại hào môn Yến Kinh!”
Lý Cảnh Trạch nghe những lời đó thì run rẩy, lẩm bẩm: “Vâng, con hiểu rồi. Từ nay mạng của con sẽ thuộc về anh Lâm! Nhưng ba, nhà họ Thẩm thì sao?”
Lý Song Hào chế nhạo nói: “Ha ha, nhà họ Thẩm? Chỉ là một bầy ếch ngồi đáy giếng thôi, đáng thương đáng buồn. Ha ha… nếu lúc đầu bọn họ bớt hợm hĩnh, đối xử tốt hơn với Lâm Chi Diêu thì nhà họ Thẩm sau này dù không thể trở thành đỉnh cấp thế gia cũng có thể dễ dàng thống trị Nam Giang… ha ha, chỉ là hiện tại? Nhà họ Thẩm không còn xa nữa sẽ xong đời…”
Trong lúc nói chuyện, Lý Song Hào đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền nhanh chóng nói với Lý Cảnh Trạch: “Cảnh Trạch, con vừa nói ngày mai bà cụ Thẩm muốn con gặp Thẩm Mộng Thần đúng không? Con?”
Lý Cảnh Trạch gật đầu nói: “Ba đừng lo, con biết phải làm sao… ba đừng lo lắng về vết thương trên cơ thể. Sau ngày mai con sẽ đến bệnh viện…”
Lý Song Hào chậm rãi gật đầu.
…
Thẩm Mộng Thần nửa đêm vẫn nằm trên giường một mình, nước mắt thi thoảng lại tuôn rơi. Cô và Lâm Chi Diêu vất vả lắm mới đến bước này, thật sự phải bỏ cuộc sao?
Ngay khi Thẩm Mộng Thần đang suy nghĩ về tâm sự, cánh cửa phòng bị Vương Thu Cúc gõ: “Mộng Thần, con mở cửa đi, mẹ có chuyện muốn nói với con, chuyện này rất quan trọng, con nhất định phải mở…”
Thẩm Mộng Thần vốn dĩ không muốn mở, nhưng Vương Thu Cúc vẫn tiếp tục gõ, vả lại bà còn nói như vậy. Thế là cô ra khỏi giường mở cửa.
Sau khi vào cửa, Vương Thu Cúc ngồi bên giường, nghiêm túc nói với Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, bà của con hôm nay cũng đến gặp mẹ, còn đưa theo Lý Cảnh Trạch!”
Thẩm Mộng Thần nghe những lời đó thì thở dài. Cô cứ nghĩ Vương Thu Cúc muốn thuyết phục cô chia tay với Lâm Chi Diêu và kết hôn với Lý Cảnh Trạch, dù sao nhà họ Lý sẽ cho Vương Thu Cúc mười lăm tỷ đồng để mua một căn nhà ở trung tâm thành phố. Cho nên Thẩm Mộng Thần không còn muốn nghe những lời của Vương Thu Cúc nữa, cô chuẩn bị đắp chăn đi ngủ…
“Lý Cảnh Trạch cho mẹ mười lăm tỷ đồng và một căn nhà ở trung tâm thành phố. Hahaha, thật là nhiều. Mẹ yêu tiền đấy, mẹ rất muốn có đấy. Nhưng mẹ đã từ chối, Vương Thu Cúc đời này chỉ nhận Lâm Chi Diêu là con rể!” Vương Thu Cúc nói từ tốn.
Thẩm Mộng Thần đang chuẩn bị đắp chăn bông, nghe được những lời đó thì rùng mình. Ánh mắt ngờ vực nhìn Vương Thu Cúc…