Rể Cuồng

Chương 62: KHÓ KHĂN CỦA NHÀ HỌ THẨM




Sau khi buổi tiệc mừng thọ của nhà họ Thẩm bị ngừng lại, quản lý cấp cao trong nhà họ Thẩm lên thẳng công ty chứ không về nhà. Trong phòng họp ở công ty, bà cụ Thẩm nghiêm mặt ngồi ở ghế chủ tọa.

“Mọi người nói xem sau này phải làm sao? Khi nãy trên đường về mẹ đã nghĩ thử, mẹ cảm thấy chuyện này không bình thường, nếu như một dự án xảy ra chuyện thì thôi đi, nhưng ba dự án kiếm được nhiều tiền nhất của công ty đều xảy ra chuyện trong một đêm. Chắc chắn có người đang phá nhà họ Thẩm của chúng ta…” Bà cụ Thẩm nhíu mày mà nói.

Thẩm Vu Ân gật đầu: “Mẹ, mẹ nói có lý lắm, con cũng có cảm thấy như thế. Hơn nữa đối phương lại phá rối ngay ngày sinh nhật của mẹ, chắc chắn đó là kẻ thù của nhà họ Thẩm chúng ta, chỉ có điều nói một câu khó nghe là thế này, mấy năm nay nhà họ Thẩm đắc tội với không ít người…Làm sao để tìm đây?”

Thẩm Chấn Hoa cũng lúng túng: “Dạ phải, chúng ta xây dựng công ty nhà họ Thẩm lớn đến như thế, mấy cái khác thì không nói, chỉ bàn riêng đến nhân viên mà chúng ta đuổi hàng năm thôi, ai mà biết bọn họ có gia thế gì không…Mẹ à, làm sao để tìm đây?”

“Đắc tội người khác à? Các con còn có mặt mũi nói thế hay sao? Chẳng phải đều là các con đắc tội người ta à! Ban đầu mẹ với ba của các con gây dựng sự nghiệp, cẩn thận chặt chẽ, cho dù bản thân mình bị thiệt thòi cũng không muốn chiếm lợi của người khác, nhưng sau khi ba của các con chết, đứa nào đứa nấy cũng ngang ngược vô cùng, thật sự cho rằng mẹ không biết hay sao?” Bà cụ Thẩm đập mạnh xuống bàn, bà ta nổi trận lôi đình.

Thẩm Vu Ân và Thẩm Chấn Hoa cúi gằm đầu xuống. Hai người bọn họ đều không dám nói tiếng nào, đến thế hệ thứ ba đang ngồi ở hàng sau cũng không dám thở mạnh.

Thế hệ thứ hai của nhà họ Thẩm có năm người, nếu không tính Thẩm Mộng Thần thì còn ba người đang dự họp. Thẩm Nhất Bân, con trai của Thẩm Vu Ân là người đứng đầu trong số đó, nếu sau này không có gì ngoài ý muốn thì công ty sẽ để cho anh ta tiếp quản.

Thẩm Vu Ân có một đứa con gái tên là Thẩm Ngọc Diệp, phát triển tập đoàn ở thành phố Thiên Hải, không có mặt trong Nam Giang. Thẩm Chấn Hoa chỉ có hai cô con gái, cô con gái nhỏ là Thẩm Vũ Nặc, vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, con gái lớn là Thẩm Nhược Tuyết. Con gái lớn Thẩm Nhược Tuyết xinh đẹp, ăn mặc quyến rũ. Giỏi về PR thương vụ, còn giỏi hơn Thẩm Nhất Bân gấp trăm lần. Cô ta là tổng giám thương vụ của nhà họ Thẩm. Có lúc bà cụ Thẩm rất cảm khái, nếu như Thẩm Nhược Tuyết là đàn ông thì hay rồi, bà cụ có thể yên tâm giao lại cơ nghiệp trăm năm cho Thẩm Nhược Tuyết. Giao cho Thẩm Nhược Tuyết còn tốt hơn giao cho hai cái thằng con trai không ra gì đó trăm lần.

Thẩm Nhược Tuyết nhíu mày, cô ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với bà cụ: “Bà nội, nếu như công trình sửa chữa nhà cửa ở khu thành Nam đã bị bộ phận có liên quan bắt ngừng thì có cố gắng thế nào cũng vô ích. Cách vượt khó duy nhất hiện nay là tìm đến tâp đoàn Cửu Châu đã cướp hai dự án còn lại của chúng ta, ngày mai cháu sẽ đến tập đoàn Cửu Châu một chuyến, cháu có quan hệ thương vụ khá tốt với bọn họ. Anh Nhất Bân cũng đi tìm Mộng Thần đi, dù gì Mộng Thần cũng làm việc ở đó…”

Đôi mắt bà cụ Thẩm sáng bừng, bà cụ nhìn Thẩm Nhược Tuyết với vẻ hài lòng: “Nhược Tuyết à, cháu nói phải lắm, thế thì ngày mai phải vất cả cho cháu rồi…”

Sau khi nói chuyện với Thẩm Nhược Tuyết xong, bà cụ lại quay sang bảo Thẩm Nhất Bân: “Nhất Bân, thế thì ngày mai cháu đi tìm Mộng Thần, thái độ phải thành khẩn một chút…”

Thẩm Nhất Bân phiền muộn không thôi: “Bà nội, mắc gì chúng ta phải đi cầu xin cô ta chứ? Cháu không đi đâu…”

“Mất dạy! Kêu cháu đi thì cháu phải đi! Bà nói thẳng với cháu, đừng thấy cháu là cháu nội trưởng mà nhầm, nếu như cháu không giải quyết tốt chuyện này thì đừng hòng tiếp quản nhà họ Thẩm nữa, bà cho Nhược Tuyết còn hơn!” Bà cụ Thẩm tức giận.

Thẩm Nhất Bân thấy bà cụ tức giận bèn không dám lên tiếng nữa, anh ta chỉ cúi gằm đầu xuống, ánh mắt Thẩm Nhược Tuyết ở bên cạnh anh ta trở nên sắc sảo. Nếu như cô ta có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, mai sau công ty rơi vào tay ai thì còn chưa chắc đâu.

Đây chính là nhà họ Thẩm, cho dù đang phải đối mặt với khó khăn vì vẫn đấu tranh nội bộ.



Ngày hôm sau, Thẩm Mộng Thần lên tập đoàn Cửu Châu từ rất sớm, cô đến trước cửa công ty bèn nhìn thấy Lâm Chi Diêu mặc vest thẳng thớm, đang đứng chờ cô.

Thẩm Mộng Thần thấy Lâm Chi Diêu mặc vest nghiêm túc, trông rất anh tuấn, rất đẹp trai, gương mặt cô đỏ bừng, cô đi đến trước mặt Lâm Chi Diêu rồi nói khẽ: “Anh đợi tôi làm gì, nếu như để người trong công ty nhìn thấy thì không hay đâu…” Thẩm Mộng Thần biết Lâm Chi Diêu cũng đến tập đoàn Cửu Châu làm việc.

Lâm Chi Diêu đưa đồ ăn sáng cho Thẩm Mộng Thần: “Em không có thói quen ăn sáng, tôi mua cái này ở bên vệ đường đó, em ăn hết đi rồi hẵng lên…”

Trong lòng Thẩm Mộng Thần cảm thấy ấm áp, cô nhận đồ ăn sáng, vừa ăn vừa hỏi Lâm Chi Diêu: “Lâm Chi Diêu, anh làm công việc gì ở tập đoàn Cửu Châu?”

Lâm Chi Diêu cười cười: “Anh mới đi làm hồi hôm qua, quản lý bộ phận thương vụ, đãi ngộ không tệ nhưng chẳng tốt bằng em…”

Thẩm Mộng Thần cắn môi, đột nhiên cô cảm thấy nếu không phải chức vị Lâm Chi Diêu cho cô quá cao, thế thì với quan hệ giữa Lâm Chi Diêu và Giang Hằng, chắc chắn anh sẽ có chức vị cao hơn. Nghĩ đến đây, Thẩm Mộng Thần hít sâu một hơi: “Lâm Chi Diêu, cảm ơn anh…”

Lâm Chi Diêu xua tay: “Em còn khách sáo với tôi làm gì, được rồi người đẹp, em mau lên đi…”

“Ừm…” Thẩm Mộng Thần gật đầu, cô đi lên phòng làm việc của tập đoàn Cửu Châu, lúc đi vào cửa, đột nhiên cô khựng bước, quay người nói với Lâm Chi Diêu: “Tối nay…Anh về nhà ăn cơm đi, đêm nay mẹ nấu canh gà…”

Sau khi nói dứt lời, gương mặt Thẩm Mộng Thần đỏ ửng, cô nhanh chóng đi vào trong công ty, đợi đến khi Thẩm Mộng Thần vào hẳn, trong lòng Lâm Chi Diêu cảm thấy rất ấm áp, nụ cười nở trên môi.

“Mộng Thần, lần này anh sẽ theo đuổi em, chúng ta yêu nhau đàng hoàng, anh sẽ chuẩn bị hôn lễ hoàn hảo cho em, để cho em ở thành cô dâu đẹp nhất trên toàn thế giới…” Lâm Chi Diêu vừa nhìn bóng lưng của Thẩm Mộng Thần vừa lẩm bẩm.

Lâm Chi Diêu siết chặt nắm đấm, khi nãy anh rất muốn ôm Thẩm Mộng Thần vào trong lòng mình thế nhưng vẫn ráng kềm nén. Nửa năm nay Thẩm Mộng Thần đã bị tổn thương quá nặng nề, anh muốn bù đắp cho cô ấy, hơn nữa bây giờ có thể im lặng ở bên cạnh cô như thế này, Lâm Chi Diêu đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng.

Lâm Chi Diêu đi lên lầu, không bước vào phòng làm việc tổng giám đốc của Giang Hằng mà vào phòng họp của bộ phận thương vụ.

Vốn dĩ bộ phận thương vụ của tập đoàn Cửu Châu có hơn hai mươi người, nhưng mấy tháng trước một nửa trong số đó đã bị điều đến Yến Kinh, chỉ còn sót lại tám người mà thôi. Bốn nam bốn nữ, đàn ông rất đẹp trai, phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có khí chất…

Bây giờ tám người bọn họ đang ngồi trong phòng họp, căng thẳng chờ đợi chủ quản bước vào. Người ngồi ở mé trái là Hướng Khải, anh ta còn dè dặt hơn nhiều, bởi vì anh ta là phó chủ quản bộ phận thương vụ, còn nhậm chức lâm thời, nếu sau khi quản lý đến đây mà giáng cấp anh ta, anh ta sẽ tổn thất rất lớn, nếu như cho anh ta làm chính thức thì anh ta sẽ hời gấp đôi.

Hướng Khải uống nước ừng ực, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa. Mười mấy phút sau, Lâm Chi Diêu cầm một tập văn kiện đi vào trong phòng họp, ngồi xuống vị trí chủ tọa.

“Chào mọi người, tôi là Lâm Chi Diêu, chủ quản mới nhậm chức, trước khi đến tập đoàn Cửu Châu làm việc, tôi đã làm việc ở tập đoàn Thiên Hải trong thành phố Thiên Hải, hy vọng sau này được mọi người ủng hộ nhiều hơn.

Sau khi anh nói dứt lời, Hướng Khải vội vàng mỉm cười đứng dậy, cung kính mà nói với Lâm Chi Diêu: “Lâm tổng khách sáo quá, sau này chúng tôi đi theo anh, chắc chắn sẽ có được thành tích lớn hơn, tôi là Hướng Khải, để tôi giới thiệu với anh…”

Lâm Chi Diêu cười cười, sở dĩ anh đến làm chủ quản thương vụ là vì Hướng Khải. Trong khắp thành phố Nam Giang, bất kỳ lĩnh vực nào cũng có bóng dáng tập đoàn Cửu Châu, mà Hướng Khải lại là người hợp tác tốt nhất của nhà họ Thẩm trong tập đoàn Cửu Châu.

Lâm Chi Diêu muốn từ từ chơi chết nhà họ Thẩm! Nhà họ Thẩm đã sỉ nhục Thẩm Mộng Thần thế nào, anh phải báo đáp gấp trăm gấp ngàn lần! Từ trước đến nay Lâm Chi Diêu chưa từng muốn làm người tốt. Có ân báo ân, có thù cũng nhất định phải báo!