Cùng lúc đó, trong phòng sách biệt thự nhà Giang Hằng, Giang Hằng đang video call với Vương Vy Vy, người bạn cùng lập nghiệp kiêm bạn thân của Thẩm Mộng Thần.
Trong video, Vương Vy Vy mặc áo ngủ lụa màu trắng bạc, tóc dài xõa tung trước ngực.
Cô đột nhiên nhận được cuộc gọi video call của Giang Hằng, cũng làm cô vô cùng hoảng sợ.
“Chủ...!Chủ tịch Giang...!Trễ thế này rồi, anh tìm tôi có việc gì không?” Vương Vy Vy hơi căn thẳng nói với Giang Hằng.
Đương nhiên cô cũng không cho rằng Giang Hằng có ý đồ gì với cô.
Thật sự là dựa vào thân phận địa vị của Giang Hằng, muốn loại phụ nữ nào mà không có chứ? Có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm hơn cô.
Đương nhiên bản thân Vương Vy Vy cũng không tệ, cũng là một cô gái khá xinh đẹp.
Giang Hằng cười nhẹ nhìn Vương Vy Vy, khẽ gật đầu nói: “Cô Vương, ngày mốt chính là ngày anh cả của tôi chính thức tiếp nhận Tập đoàn Cửu Châu, mời cô sấng ngày một nhất định phải có mặt ở Nam Giang, đồng thời, vì tỏ lòng biết ơn của chúng tôi đối với cô, chúng tôi đặc biệt mời cô đến nhận vị trí chủ quản hoạt động chi nhánh thứ năm của Tập đoàn Cửu Châu, lương mỗi tháng một trăm năm mươi triệu, cộng thêm tiền thưởng, tôi vô cùng chờ mong cô Vương sẽ gia nhập với chúng tôi.”
“Hả? Chuyện này...!Chủ tịch Giang, anh...!anh đang mời tôi? Đãi ngộ cao như thế? Không không không, tôi không xứng đáng với mức lương này đâu...” Vương Vy Vy nhanh chóng xua tay.
Giang Hằng cười lắc đầu: “Không, cô rất xứng đáng, thậm chí đãi ngộ chúng tôi đưa ra còn là thấp, so với những gì cô đã giúp anh tôi, chút này thật sự không tính là gì cả, xin cô Vương đừng chê...”
Cho dù Vương Vy Vy có ngốc thì Giang Hằng cũng đã nói hai lần là cô từng giúp anh của anh, Vương Vy Vy giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, nhanh chóng hỏi Giang Hằng: “Chủ tịch Giang, ý anh là Lâm Chi Diêu và Mộng Thần đã làm huề rồi sao?” Mặt Vương Vy Vy hiện lên chút mong đợi.
Giang Hằng cười gật đầu: “Ừ, anh cả và cô Thẩm đã kết hôn lại vào mấy hôm trước.
Cho nên sáng ngày mốt anh cả muốn cho cô Thẩm một bất ngờ lớn và một lần cần hôn đầy lãng mạn, còn có một ngày nữa, cho nên cho dù như thế nào cũng mời cô Vương quay về Nam Giang.
Dù sao nếu lúc trước cô không nói những lời đó với cô Thẩm thì cô ấy và anh cả cũng sẽ bỏ lỡ nhau rất lâu...”
“Được được, được tôi sẽ đi, yeah! Ha ha, tối đoán chắc ngày mốt Mộng Thần sẽ cảm động khóc mất, thật chờ mong, bây giờ tôi đang ở Yên Kinh, tôi lập tức đi đặt vé, ngày mai chắc chắn sẽ chạy đến Nam Giang...”
Giang Hằng cười nhẹ, sau đó anh thu nụ cười trên mặt lại, hít sâu, sắc mặt vô cùng nghiêm túc cúi người với Vương Vy Vy: “Lại chân thành cảm ơn cô Vương một lần nữa, vào mười giờ sáng ngày ba mươi, tại khách sạn Bán Nguyệt Loan ở thành phố Nam Giang, tôi chờ mong cô đến tham dự...”
Cùng lúc đó, nơi ở của Lâm Thị ở Yên Kinh, trong phòng thờ Lâm Thị trống trãi lạnh lẽo, Lâm Diễn mặc áo tôn trung sơn màu đen ngồi một mình trong bóng đêm, ánh trắng ngoài cửa hắt vào, chỉ chiếu sáng một nửa trước của phòng thờ, mà ông vẫn còn ngồi trong khoảng tối.
Sa đó một người đàn ông cũng mặc áo dài màu đen không thấy rõ mặt xuất hiện ở bên cạnh ông.
Người đàn ông kia trầm thấp nói: ‘Ông chủ, sáng ngày mốt cậu chủ sẽ cầu hôn với cô Thẩm Mộng Thần của nhà họ Thẩm ở thành phố Nam Giang, hơn nữa chính thức tuyên bố tiếp nhận vị trí chủ tịch Tập đoàn Cửu Châu.”
“Hồ đồ! Hừ! Nó là người thừa kế đầu tiên trong Lâm Thị, không ngờ lại đi cưới một người phụ nữ ở nơi nhỏ bé đó! Nó bảo tôi để mặt mũi ở đâu đây? Để Lâm Thị để mặt mũi ở chỗ nào? Tôi không đồng ý!” Lâm Diễn đột nhiên vỗ cái bàn ngay trước mặt, giọng điệu lạnh lùng âm u.
Người đàn ông đứng phía sau Lâm Diễn từ tốn nói: “Ông chủ ông biết ông không đồng ý cũng chẳng có tác dụng gì...” Người đàn ông đứng sau kéo dài giọng điệu, mang theo ý nghĩa sâu xa...
Lâm Diễn nheo mắt lại, toát ra sát khí, từ từ nói: “Đạo Nhất, cậu nói xem nếu ngày mai tôi bắt nó về thì sao? Bắt nó về Yên Kinh, vậy có phải nó sẽ không kết hôn được hay không?”
“Con cứ thử xem?” Lâm Diễn vừa nói xong, đột nhiên một giọng nói già nua nhưng vô cùng khỏe khoắn vang lên ở ngoài cửa phòng.
Sau đó một bà cụ tóc bạc phơ chống gậy đi vào phòng thờ.
Đạo Nhất vừa nhìn thấy bà cụ bước vào, nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó bóng người dần dần trốn vào trong bóng tối.
“Mẹ...” Lâm Diễn nhanh chóng đứng dậy, cung kính chào hỏi bà cụ, đây là mẹ ruột của ông, cũng là bà nội của Lâm Chi Diêu.
Bà cụ Lâm đột nhiên gõ mạnh gậy xuống đất, tức giận quát: “Con dám động vào cháu cưng của mẹ thử xem?”
Lâm Diễn nghe vậy hai mắt đột nhiên co rụt lại, ông không ngờ bà cụ Lâm lại có thái độ kiên quyết đến như vậy.
Nhưng ông vẫn từ tốn nói: “Mẹ, Lâm Chi Diêu là cháu của mẹ, nhưng cũng là con của con.
Mấu hôm trước nó giết sạch mười bảy người của chi thứ ở Thiên Hải, chuyện này đã tạo nên sóng to gió lớn trong Lâm Thị, chi thứ đã cực kỳ khó chịu về nó, mà bây giờ nó lại còn muốn dùng thân phận người thừa kế đầu tiên của Lâm Thị để cầu hôn một người con gái của gia tộc nhỏ, càng làm cho Lâm Thị bị mất mặt.
Con chỉ muốn bắt thằng bất hiếu đó về mà thôi, cũng không làm gì nó, hơn nữa bên chi thứ cũng không thể kéo dài được nữa...”
“Ha, thằng bất hiếu? Con dám nói cháu cưng của mẹ là bất hiếu? Ha ha, vậy mẹ hỏi con, Lâm Diễn con là có hiếu lắm sao? Hả?” Bà cụ Lâm híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Diễn.
Lâm Diễn run run, im lặng một lúc rồi vẫn nói: “Mẹ, chuyện Thiên Hải thật sự không thể kéo dài được nữa! Không lẽ mẹ thật sự không thèm quan tâm đến chuyện mười năm trước sẽ xảy ra lần nữa sao?”
Bà cụ Lâm nghe vậy, hai mắt cũng co rụt lại.
Bà nhìn chăm chú vào Lâm Diễn.
Phát hiện ra Lâm Diễn luôn cư xử đúng mực, giữ vững quyết định trước măt bà.
Bây giờ bà cụ Lâm cũng đã hiểu, bà biết bà đã mất đi quyền khống chế đứa con trai này, sau khi con trai bà nắm giữ được quyền quản lý Lâm Thị rồi, không biết đã thay đổi từ khi nào, trở nên máu lạnh vô tình đến thế, không nhận con cái ruột của mình, cũng không nhận mẹ ruột nữa!
Bà cụ Lâm thở dài nói: “Nếu con dám bắt cháu cưng của mẹ về, mẹ sẽ quỳ xuống chết trước mặt con cho mọi người thấy...”
Lâm Diễn nhíu chặt mày: “Mẹ nói quá lời rồi, nhưng sớm muộn gì nó cũng phải về, cho dù là con thì cũng không thể kéo dài quá lâu...!Nó nhất định phải quay về, rất nhiều chuyện nó cần phải ra mặt mới giải quyết được!” Lâm Diễn nhìn thẳng vào hai mắt bà cụ Lâm.
“Bảy ngày! Bảy ngày sau mẹ sẽ tự gọi cháu mẹ về! Trong vòng bảy ngày nay, con không được phép làm gì nó hết!” Bà cụ Thẩm nghiêm tục nói.
“Dạ...” Lâm Diễn gượng cười.
Bà cụ Lâm xoay người bỏ đi ngay, nhưng lúc đi đến trước cửa phòng thờ, bà đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía Lâm Diễn nói: “Nếu mẹ cứ luôn cản trở con mãi, có phải con cũng sẽ có ý định giết mẹ không?”
Lâm Diễn đứng phía sau bà cụ Lâm cong môi khom người nói: “Mẹ quá lời rồi...” Tuy Lâm Diễn đang cười, nhưng trong nụ cười của ông lại tràn ngập hơi lạnh thấu xương..