Lúc Tôn Minh và Dương Đào chạm vào ánh mắt của Lâm Chi Diêu, cả hai đều không khỏi lùi về sau một bước, vì ánh mắt của anh quá sắc bén, làm bọn họ hoàn toàn không dám nhìn thẳng, sắc mặt cũng nhất thời trắng bệch.
Giờ Vương Thư Đào đang đứng trước cửa lắp bắp chỉ Lâm Chi Diêu nói: “Lâm! Lâm Chi Diêu, cậu tiêu đời rồi, cậu có biết ông ta là ai không, mà dám đánh ông ta? Ông ta là bác hai cậu đấy, cũng là ba ruột Thẩm Nhược Tuyết – chị họ cậu, cậu xong rồi!”
“Cút!” Lâm Chi Diêu bỗng nhìn về phía Vương Thư Đào, sát khí trên người đã tăng vọt, tối qua ông mới bị đánh ở đây một lần, nên giờ thật sự sợ hãi, vội lùi về sau một bước.
Lúc này, cuối cùng Thẩm Chấn Hoa đang nằm dưới sàn cũng hoàn hồn lại: “Á á á, Lâm Chi Diêu, tao phải giết mày, tao phải giết mày! ” Thẩm Chấn Hoa hét lớn, điên cuồng nhào về phía Lâm Chi Diêu.
Bốp! Thẩm Chấn Hoa lao tới rất nhanh, nhưng ông ta càng bay ra ngoài nhanh hơn, bị Lâm Chi Diêu tát mạnh bật ngược lại, mấy người đang đứng bên cửa thấy anh nói đánh liền đánh Thẩm Chấn Hoa, thì huống hồ là bọn họ, nên càng sợ hãi lùi về sau.
Lần này Thẩm Chấn Hoa chưa kịp bò dậy, thì Cố Mịch đã đích thân dẫn tám nhân viên bảo vệ tới, cô liếc nhìn Lâm Chi Diêu rồi gật đầu, lướt quanh một lượt, rồi chỉ vào Vương Thư Văn và Vương Thư Đào nói với bảo vệ: “Mấy người mau ném bọn họ ra ngoài, rồi dạy cho họ một bài học nhớ đời.
”
“Vâng.
” Hai nhân viên bảo vệ đi tới khống chế Vương Thư Văn và Vương Thư Đào, dù bọn họ vùng vẫy thế nào cũng vô ích, cứ thế bị kéo thẳng ra ngoài, chẳng mấy chốc trong phòng đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết ngày càng xa.
Lâm Chi Diêu chỉ vào Tôn Minh và Dương Đào đang đứng ở cửa nói: “Hai người này là hộ dân sống trong tiểu khu của cô?”
Cố Mịch gật đầu, nhíu mày nhìn Tôn Minh và Dương Đào, rồi nói với Lâm Chi Diêu: “Đúng vậy, người đàn ông là Tôn Minh – một doanh nhân kinh doanh bất động sản ở thành phố Nam Giang, còn người phụ nữ là Dương Đào, vợ ông ta.
”
Giờ Tôn Minh là người tinh tường nhìn thấy cảnh tượng này thì vội xin lỗi Lâm Chi Diêu: “Xin lỗi cậu Lâm, tôi thật sự xin lỗi, chiều nay là do Thẩm Chấn Hoa tới tìm tôi, nói muốn ôn lại chuyện cũ với cậu về biệt viện Tử Trúc, tôi không biết gì hết, tôi thật sự không biết cậu có quan hệ với ông ta, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi cậu, sau này tôi sẽ không tùy tiện dẫn người vào đây nữa! ”
Giờ Dương Đào cũng khổ sở cầu xin Vương Thu Cúc: “Chị Vương mau nói gì đi, tôi là Dương Đào đây, chúng tôi thật sự không biết mấy người có quan hệ với nhà họ Thẩm, chúng tôi thật sự không biết! ”
Dương Đào cũng không ngốc, nên nhắc đến Vương Thu Cúc – mẹ vợ Lâm Chi Diêu ngay, mặc dù cô không biết tại sao chồng mình lại sợ anh như vậy, nhưng cô tin chồng mình, thấy chồng mình liên tục cầu xin như thế, cô cũng vội cầu xin Vương Thu Cúc, rồi lát nữa hẵng hỏi chồng mình.
Vương Thu Cúc nhíu mày nhìn Dương Đào, rồi gật đầu nói với Lâm Chi Diêu: “Diêu, đây là Dương Đào, có quan hệ rất tốt với mẹ, chúng ta thường xuyên đi tản bộ cùng nhau! ”
Lâm Chi Diêu gật đầu, nói với Tôn Minh và Dương Đào: “Hai người ra ngoài đi, lần sau không được làm thế nữa!”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu! ” Tôn Minh liên tục cảm ơn, rồi vội vàng dẫn vợ mình ra ngoài, đến khi về tới biệt thự của mình, Dương Đào mới khó hiểu hỏi: “Ông xã, sao anh lại sợ Lâm Chi Diêu như vậy, cậu ta chỉ là một lãnh đạo nhỏ trong tập đoàn Cửu Châu, Vương Thu Cúc từng nói với em về chuyện cậu ta rồi! Sao anh lại sợ đến thế?”
Sắc mặt Tôn Minh trắng bệch nói: “Đáng sợ lắm, người tên Lâm Chi Diêu đó rất đáng sợ, gì mà lãnh đạo nhỏ trong tập đoàn Cửu Châu, nếu cậu ta thật sự là một lãnh đạo nhỏ, thì cậu ta dám đánh Thẩm Chấn Hoa à? Liệu tổng giám đốc Cố Mịch có thể nghe lời cậu ta răm rắp thế không? Phải biết rằng dù gì biệt viện Tử Trúc cũng là của Cố Mịch, nghe nói ngày mốt Thẩm Nhược Tuyết sẽ vào tập đoàn Cửu Châu, nhưng anh thấy chuyện này không đơn giản như thế, tập đòan Cửu Châu quá thâm sâu, nên chúng ta đừng dây vào, mấy ngày tới em đừng đi đâu cả, cứ ở luôn trong nhà là được! ”
Tôn Minh vừa nói vừa sợ hãi nuốt nước miếng, một nhân vật nhỏ bé như ông phải lăn lộn mãi mới có ngày hôm nay, tất nhiên sẽ có chỗ hơn người, ông đã luyện thành thục kỹ năng quan sát sắc mặt người khác rồi.
Dương Đào nghe chồng mình phân tích xong cũng sợ hãi gật đầu: “Cũng may em có quan hệ khá tốt với Vương Thu Cúc! ”
!
Trong phòng khách của Lâm Chi Diêu, Thẩm Chấn Hoa miệng đang rỉ máu bị hai nhân viên bảo vệ xách lên, nhưng ông ta vẫn hung tợn nhìn chằm chằm anh, liên tục mắng chửi: “Lâm Chi Diêu, mày có giỏi thì hôm nay mày giết tao đi! Nếu hôm nay tao không chết, thì sau này tao sẽ giết chết mày! Chắc chắn tao sẽ giết chết mày.
”
“Hai người ném ông ta ra ngoài đi!” Cố Mịch nhíu mày nói với hai bảo vệ, hai người đó liền gật đầu, định xách Thẩm Chấn Hoa ra ngoài, nhưng vừa đi được hai bước, thì Tiêu Viễn Sơn và Lý Song Hào đang dẫn vợ đi vào, đúng lúc chạm mặt Thẩm Chấn Hoa đang bị xách ra ngoài.
Tất nhiên Thẩm Chấn Hoa cũng biết hai người này, nhất là Tiêu Viễn Sơn, hai người còn suýt kết thành thông gia, còn Lý Song Hào thì ông cũng rất thân thiết, giờ thấy hai người đi vào, trong lòng ông nhất thời nổi lên tia tàn nhẫn, không biết lấy đâu ra sức lực, thoát khỏi sự khống chế của hai bảo vệ.
Thẩm Chấn Hoa nghĩ rằng, giờ Tiêu Viễn Sơn và Lý Song Hào đã thuộc về tập đoàn Cửu Châu, dưới quyền quản lý của tổng giám đốc, mà ông là ba vợ tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, nên lấy thân phận và địa vị của ông hiện nay, chẳng phải hai người bọn họ sẽ quỳ xuống liếm chân ông à?
Nên Thẩm Chấn Hoa rất kiêu ngạo ra lệnh cho Tiêu Viễn Sơn và Lý Song Hào: “Tiêu Viễn Sơn, Lý Song Hào, hai người tới đúng lúc lắm, Lâm Chi Diêu đó là lãnh đạo nhỏ trong tập đoàn các ông đúng không? Lúc nãy cậu ta dám ra tay đánh tôi, hai ông nói đi, chuyện này nên giải quyết thế nào?” Thẩm Chấn Hoa nói xong thì cực kỳ kiêu ngạo, đợi Tiêu Viễn Sơn và Lý Song Hào nịnh nọt mình, dù gì từ hôm qua đến nay, ông cũng được nhiều người nịnh bợ.
Mà Lý Song Hào và Tiêu Viễn Sơn đều là cây cổ thụ ở thành phố Nam Giang, ông vẫn chưa được hai người ở tầng cấp này lấy lòng, vừa hay giờ là một cơ hội.
Ai ngờ Lý Song Hào và Tiêu Viễn Sơn lại liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương, Thẩm Chấn Hoa bị thiểu năng à? Lý Song Hào cười khẩy: “Xin lỗi gia chủ Thẩm, cho hỏi Lâm Chi Diêu đánh ông thì liên quan gì đến tôi? Ông không nghe nói cậu ấy đã sớm từ chức rồi à? Cậu ấy đã hết làm trong tập đoàn Cửu Châu rồi.
”
“Hả! ” Thẩm Chấn Hoa sửng sốt, chợt nhớ ra hình như có chuyện như vậy.
Lý Song Hào thầm cười khẩy, nếu không phải giờ tổng giám đốc vẫn chưa thể tiết lộ thân phận, thì tối nay nhà họ Thẩm sẽ xong đời, hãy đợi đấy, một ngày nào đó, Lý Song Hào sẽ nhìn Thẩm Chấn Hào như nhìn người chết.
Tiêu Viễn Sơn càng phớt lờ ông ta, đi thẳng tới trước mặt Vương Thu Cúc mỉm cười chào hỏi, rồi thân thiết trò chuyện với bà, còn Thẩm Chấn Hoa thì bị dẫn ra ngoài.
Lúc bị dẫn ra ngoài, Thẩm Chấn Hoa vẫn gào vào bên trong: “Lâm Chi Diêu, mày đợi đó cho tao! Dù mày từ chức, tao cũng sẽ không tha cho mày! Mày tiêu đời rồi, thật sự tiêu đời rồi! ”
Tiếng hét của Thẩm Chấn Hoa ngày càng xa, trong phòng sắc mặt Thẩm Mộng Thần nhất thời trắng bệch, cô biết với tính cách Thẩm Chấn Hoa, tối nay ông ta bị Lâm Chi Diêu tát hai cái ở nhà bọn họ, thì chắc chắn sau khi ông ta về, sẽ tìm Thẩm Nhược Tuyết để tố cáo.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Mộng Thần càng quyết tâm từ chức, một lúc sau Giang Hằng và Lục sẹo cũng tới, cô nói thẳng với Giang Hằng: “Xin lỗi phó tổng giám đốc Giang, tôi muốn từ chức.
”.