Rể Cuồng

Chương 126: Ý định giết người trong đêm mưa






"Tách...tách...tách." Máu tươi nhỏ xuống vịnh nước nhỏ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang chí mạng.

Dưới màn mưa, Trần Viên Viên nắm chặt cán dao găm trong tay phải, rồi đâm thật sâu vào lưng Lâm Chi Diêu. Trên mặt Trần Viên Viên dàn giụa nước mắt, ánh mắt vô cùng đau đớn, khóc lóc lắc nhẹ đầu, bàn tay cầm con dao găm cũng khẽ run.

Lâm Chi Diêu cúi đầu, cảm giác được cơn đau nhói tột cùng từ ngực phải truyền đến, lúc này rốt cục hiểu được từng câu xin lỗi mà Trần Viên Viên vừa nói là có nghĩa gì.

Con dao găm không đâm xuyên qua trái tim của Lâm Chi Diêu, nhưng cũng thiếu một chút xíu nữa thôi. Lâm Chi Diêu chậm rãi quay đầu, vô cùng bình tĩnh nhìn Trần Viên Viên. Anh chưa bao giờ đề phòng Viên Viên, hơn nữa hôm nay trong lòng anh rất hỗn loạn, rất phiền muộn, vì vậy không thể bình tĩnh để suy nghĩ như mọi khi, không phòng bị gì nên để cô ta đạt được mục đích.

"Anh ơi, em xin lỗi... xin lỗi... Họ đã bắt cóc bố mẹ em. Họ nói rằng nếu em không làm theo lời họ nói, thì sẽ giết cả nhà em. Anh ơi, em xin lỗi, thực sự xin lỗi... ”Trần Viên Viên rơi lệ nhìn Lâm Chi Diêu lắc đầu nguồi nguội.


Lâm Chi Diêu không nói, chỉ lạnh lùng nhìn màn mưa phía sau lưng Trần Viên Viên. Ánh mắt Lâm Chi Diêu vô cùng nặng nề, ngay cả những lời Trần Viên Viên nói cũng không thèm để ý. Lúc này, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy vô cùng nguy hiểm và sợ hãi.

Ngay lúc đó, trong màn mưa mờ mịt sau lưng Trần Viên Viên ở một nơi tương đối thấp trũng trên mặt đất phía xa kia có một vũng nước nhỏ chừng nửa mét vuông, lúc này Lâm Chi Diêu nhìn một vật thể hình người từ từ ngồi xổm lên từ trong vũng nước, sau đó đứng lên...

"Anh, em không cầu xin anh tha thứ, suýt chút nữa em đã giết chết anh, em không sống làm gì nữa, em sẽ đi chết..." Trần Viên Viên thấy Lâm Chi Diêu chỉ lẳng lặng nhìn mình không nói gì, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận. Cô ta lại rút một con dao dài 10 cm ra đâm vào tim mình.

"Anh à, em xin lỗi, kiếp sau hẹn gặp lại..." Trần Viên Viên vừa khóc vừa nói với Lâm Chi Diêu. Mong muốn duy nhất của cô ta bây giờ là Lâm Chi Diêu có thể nói một lời với mình, cho dù mắng chửi cô cũng được. Nhưng Lâm Chi Diêu từ đầu đến cuối chẳng hề mở miệng!

"Anh, em xin lỗi..." Sau khi Trần Viên Viên nói lời cuối cùng, bàn tay cầm dao tăng tốc đâm mạnh vào tim. Mà lúc này, vật thể hình người đã lao tới phía sau lưng Trần Viên Viên và con dao găm 40 cm trong tay đã đâm xuyên từ sau lưng cô ta...

Ngay khi con dao trong tay của Trần Viên Viên sắp đâm vào trái tim cô, ý định giết người của Lâm Chi Diêu bùng lên tận trời. Vào giây phút cuối cùng, anh đột nhiên nắm chặt lấy tay Trần Viên Viên, quỳ xuống đè lên người cô ta, sau đó ghì cổ tay Viên Viên xoẹt con dao găm qua màn mưa phía sau...

Phù... Một âm thanh nhẹ nhàng phát ra, khoảnh khắc tiếp theo trong màn mưa không biết từ lúc nào có người xuất hiện sau lưng trong sự kinh ngạc của Trần Viên Viên, người này cầm dao chuẩn bị chặt chém xuống dưới. Nhưng đúng lúc này, cổ của người mặc đồ đen lại bị con dao trên tay cô ta đâm bị thương một mảng lớn, máu tươi không ngừng chảy xuống...

A... Trần Viên Viên hét lên thất thanh, nhưng ngay sau đó lại càng hối hận gấp bội. Bởi vì vừa rồi Lâm Chi Diêu lại cứu mình một mạng.

Phù.. Sau khi Lâm Chi Diêu giết chết sát thủ phía sau Trần Viên Viên trong chớp mắt, phun ra một ngụm máu tươi. Dù gì lúc này anh cũng đang bị thương nặng, nửa bộ quần áo đều thấm đẫm máu tươi. Lâm Chi Diêu nửa quỳ trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng dò quét khắp nơi. Trong lòng càng cảm thấy nguy hiểm và sợ hãi.

"Anh, anh sao rồi, anh...a..." lúc Trần Viên Viên vừa muốn nói, đột nhiên sợ hãi hét lên một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cực độ.


Bởi vì lúc này, ở bốn phương tám hướng phía xa xa kia, chỉ cần trên mặt đất có một ít nước đọng, có sát thủ xuất hiện...

Một... hai... ba... mười người...

Những sát thủ này giống hệt như người lúc nãy, khi mới xuất hiện đều ở trong tình trạng ngồi xổm, nhưng sau đó lại đứng dậy, cầm con dao găm hướng về phía Lâm Chi Diêu, ra tay giết người nhanh gọn và lạnh lùng...

"Chạy..." Lâm Chi Diêu đẩy mạnh Trần Viên Viên, trong lòng hít sâu một hơi, nhặt lấy con dao trên mặt đất của tên sát thủ lúc nãy, thản nhiên đối mặt với hai tên sát thủ vừa xông tới...

Phù phù… Sau khi hai âm thanh nhẹ nhàng phát ra, hai tên sát thủ đã bị Lâm Chi Diêu giết chết, nhưng tất cả những sát thủ còn lại đều lao về phía Lâm Chi Diêu. Nhất thời phía Trần Viên Viên không có một ai, không sát thủ nào nhắm vào cô ta.

Trần Viên Viên nhìn những tên sát thủ vẫn đang xuất hiện không ngừng sau màn mưa đằng xa với vẻ kinh hãi tột độ, cô vô cùng lo lắng.

Phù phụt... Lát sau Lâm Chi Diêu lại trúng một nhát vào eo. Lâm Chi Diêu tung một cú làm gãy cổ tên sát thủ. Quay đầu quát Trần Viên Viên còn đang ngây người ra đó: "Chạy đi..."

Rầm... Sau khi Lâm Chi Diêu hét lên, bị một tên sát thủ đá mạnh vào lưng. Cả người bay về phía trước. Mà ở kia đã có hai tên sát thủ hiện hình từ trong màn mưa đi ra, giơ cao con dao trong tay lên, chờ Lâm Chi Diêu tự mình tìm tới...

"A..." Trần Viên Viên hét lên một tiếng, quay người bỏ chạy. Đây là cơ hội trốn thoát mà Lâm Chi Diêu dùng chính mạng sống của mình cho cô ta. Không thể không trân trọng.


Lâm Chi Diêu nhìn thoáng qua thấy Trần Viên Viên đã chạy xa, anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn thẳng vào tên sát thủ đang cầm con dao chờ mình ở trước mặt. Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt anh. Thân thể Lâm Chi Diêu từ giữa không trung đáp mạnh xuống đất, khiến cho hai tên sát thủ vồ hụt một phen. Sau khi tiếp đất, Chi Diêu lại vươn lên, len vào giữa hai tên sát thủ.

Khi Lâm Chi Diêu xuất hiện sau chúng, thi thể của hai tên sát thủ mới từ từ đổ gục xuống đất.

Rầm... Sau khi Lâm Chi Diêu phản đòn giết chết hai tên sát thủ kia, lại không nhịn được phun ra ngụm máu tươi. Hơn nữa lúc này anh cảm nhận trong đầu óc nặng nề vô cùng, cúi đầu nhìn thì thấy vết thương bên phải trên đầu đã rữa ra màu đen.

Có độc! Trong lòng Lâm Chi Diêu thầm nghĩ. Anh hơi nhíu mày vì mình là người thừa kế đầu tiên của nhà họ Lâm.

Từ khi còn rất nhỏ anh đã được tiêm kháng thể độc tố vào cơ thể. Đó là loại kháng thể hàng đầu thế giới và hầu hết các độc tố đều không hề hấn gì với Lâm Chi Diêu. Đây chính là sự đảm bảo cho huyết thống Lâm thị mà nhà họ Lâm đã bỏ ra số tiền khổng lồ.

Nhưng lúc này Lâm Chi Diêu vẫn là trúng độc nặng, ngay sau đó Lâm Hạo không chút do dự bứt sợi dây chuyền trên cổ, cho vào miệng nuốt xuống. Đây là một loại thuốc cứu mạng. Lúc còn sống mẹ đã giao cho anh. Mỗi người nhà họ Lâm cả đời chỉ có một viên, không phải không muốn cho nhiều hơn mà không thể có số lượng nhiều.

Sau khi Lâm Chi Diêu nuốt viên thuốc xuống, độc tố trên người băt đầu tiêu tán thấy rõ. Anh vừa giải quyết những tên sát thủ xung quanh. Nhưng anh biết đêm nay bố trí nhiều người đến giết mình như vậy, nhất định không chỉ có nhường này, cho nên Lâm Chi Diêu không chút do dự xoay người lao vào trong màn mưa, điên cuồng chạy trốn...