"Lâm... Lâm Chi Diêu..." Thẩm Vu Ân toát mồ hôi lạnh từ sau lưng chảy xuống, miệng lắp ba lắp bắp gọi Lâm Chi Diêu một tiếng. Thẩm Vu Ân con người lão luyện, nhìn Lâm Chi Diêu đang thong thả ngồi ở ghế chính, rồi nhìn Tiêu Viễn Sơn đang ngồi ở vị trí thứ hai, vẻ mặt căng thẳng, trong lòng ông ta đã hiểu rõ mọi chuyện.
Không nói đến chuyện gì khác, chỉ cần nói địa vị của Lâm Chi Diêu trong phòng riêng này, chắc chắn cao hơn Tiêu Viễn Sơn. Chưa kể rằng cho dù có thêm cả nhà họ Thẩm vào, cũng không bằng thân phận của Tiêu Viễn Sơn! Vốn dĩ ông ta nghĩ rằng Tiêu Viễn Sơn bây giờ là phó chủ tịch tập đoàn Cửu Châu, dựa vào quan hệ của ông ta với Tiêu Viễn Sơn, nên nhờ Tiêu Viễn Sơn hẹn Lâm Chi Diêu, có lẽ không có vấn đề gì. Dù sao Lâm Chi Diêu cũng chỉ là một quản lý cấp cao của Tập đoàn Cửu Châu, và kết quả là, Tiêu Viễn Sơn đã thực sự giúp ông ta hẹn Lâm Chi Diêu ra, Nhưng kết quả hiện tại, thực sự khiến ông ta cảm thấy sững sờ.
Lâm Chi Diêu nhìn Thẩm Vu Ân cười đắc ý nói: "Bác cả? Đến rồi à, mau ngồi đi, bác nói muốn gặp con, sao không gọi điện cho con là được rồi? Sao bác lại nhờ Tiêu tổng ra mặt làm gì? Được rồi con không nói chuyện này nữa, bác tốn công hẹn con ra, định bàn chuyện gì?”
Thẩm Vu Ân thấy Lâm Chi Diêu mời ông ta ngồi xuống, nhưng ông ta không dám ngồi, cộng với việc Lâm Chi Diêu gọi ông ta là bác. Trong lòng ông ta càng cảm thấy nghi hoặc.
Đây là nhân vật mà ngay cả người đứng đầu nhà họ Tiêu Tiêu Viễn Sơn cũng phải nể phục, còn gia tộc ngốc nghếch của ông ta, hai năm nay lại dám mắng chửi người ta là đồ vô dụng, phế vật. Nghĩ đến đây, Thẩm Vu Ân tự tát vào mặt hai cái, cái tát này thể hiện sự chân thành.
Lâm Chi Diêu thấy Thẩm Vu Ân không nói lời nào, lên đây đã tự tát chính mình, trong lòng càng cảm thấy hứng thú nói: "Bác à, bác đang làm gì vậy? Nếu để cho Mộng Thần biết, Mộng Thần không phải sẽ trách con không tôn trọng bác sao? Thôi bác dừng tay đi, đừng tát nữa…”
Sau khi Thẩm Vu Ân dừng tay, nhìn chằm chằm vào Lâm Chi Diêu nói: "Lâm Chi Diêu, tôi có gì nói đó, tôi xin lỗi cậu, hai năm nay là nhà họ Thẩm chúng tôi làm những chuyện có lỗi….với cậu…”
Thẩm Vu Ân muốn nói thêm, nhưng lại bị Lâm Chi Diêu cắt ngang, Lâm Chi Diêu cười giễu cợt: "Ha, bác à bác đang nói gì vậy? Con có thân phận gì chứ, con ở nhà họ Thẩm, không phải chỉ là một thằng rể vô dụng sao? Con có thân phận và địa vị gì, chỉ là một thằng vô dụng thôi. Còn bác? Bác thân phận gì, mà lại đi xin lỗi con? Haha…”
Một tiếng ầm, Lâm Chi Diêu chưa nói xong, Thẩm Vu Ân đã quỳ xuống trước mặt Lâm Chi Diêu, sau đó khấu đầu liên tục trước Lâm Chi Diêu: "Lâm Chi Diêu, tôi không cầu xin cậu cho nhà họ Thẩm một con đường, nhà họ Thẩm chúng tôi có lỗi với cậu, là nhà họ Thẩm chúng tôi có lỗi với Mộng Thần! Nhà họ Thẩm diệt vong là do chúng tôi tự làm tự chịu, nhưng tôi cầu xin cậu tha cho các con tôi, tha cho con trai và con gái tôi…"
Lòng hối hận của Thẩm Vu Ân được thể hiện rõ ràng. Khi nhìn thấy thái độ của Tiêu Viễn Sơn đối với Lâm Chi Diêu, đối với chuyện nhà họ Thẩm đã không còn hy vọng, mà là tuyệt vọng, ngay cả khi con gái Thẩm Ngọc Diệp mang về một dự án lớn từ Thiên Hải, cũng không thể đấu lại Lâm Chi Diêu. Trước khi bước vào phòng này, Thẩm Vu Ân trong lòng còn dám suy đoán thân phận của Lâm Chi Diêu. Nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy tư thế của Tiêu Viễn Sơn, ông ta thậm chí không dám nghĩ về nó...
Lâm Chi Diêu cau mày nói: "Tha cho các con bác? Ha ha tại sao? Không biết bác có biết chưa, buổi trưa hôm nay, con trai Thẩm Nhất Bân của bác còn đi kiếm chuyện với Mộng Thần. Chuyện này...... bác có biết chưa? ”Khi Lâm Chi Diêu nói lời này, trong mắt anh ta hiện lên sự căm phẫn.
Thẩm Vu Ân cảm nhận được sự căm phẫn trong mắt Lâm Chi Diêu, ông ta liền xuống nước, nhanh chóng giải thích với Lâm Chi Diêu: “Không, không phải thế, Lâm..Lâm Chi Diêu, cậu có thể hỏi Mộng Thần, hôm nay Nhất Bân đến gặp Mộng Thần tạ lỗi, nó muốn xin lỗi Mộng Thần…”
"Ồ? Ý bác là cậu ấm khinh người nhà bác, đi xin lỗi vợ con?" Lâm Chi Diêu cau mày hỏi, lúc nãy anh ta còn đang băn khoăn, không biết cả nhà Thẩm Vu Ân đầu óc có vấn đề không? Con trai ông ta vừa đi gây sự với Thẩm Mộng Thần, sau đó bản thân ông ta lại tới khấu đầu nhận lỗi? Bây giờ Thẩm Vu Ân nói như vậy, nghe ra cũng hợp logic.
“Đúng, đúng vậy… Nhất Bân thật sự đến xin lỗi Mộng Thần.” Thẩm Vu Ân suýt nữa khóc, nếu chuyện này khiến Lâm Chi Diêu hiểu lầm, gia đình bọn họ thật sự sẽ kết thúc. Ông ta không cần nghĩ cũng biết, Thẩm Chấn Hoa nhất định không giữ được, công ty của nhà họ Thẩm nhất định không giữ được, nhà họ Thẩm nhất định phải có người gánh chịu cơn thịnh nộ của Lâm Chi Diêu! Ví dụ như, Lâm Chi Diêu sẽ không bao giờ buông tha cho bà lão họ Thẩm ngoan cố, hay cả nhà của Thẩm Chấn Hoa, cũng không có khả năng xoa dịu mối quan hệ với Lâm Chi Diêu!
Ông ta không có yêu cầu gì khác, chỉ là muốn bảo vệ được con cháu ông ta, ông ta đã nghĩ tới, bất quá thì rời khỏi thành phố Nam Giang! Dọn nhà…
Lâm Chi Diêu gật đầu lấy điện thoại gửi tin nhắn Messeger cho Thẩm Mộng Thần, sau đó liếc mắt nhìn Thẩm Vu Ân với vẻ lạnh lùng nói: "Tốt nhất là bác nên cầu mong những gì bác nói là sự thật….”
Thẩm Vu Ân run rẩy dữ dội, mặc dù lúc này trong lòng ông ta đang vô cùng sợ hãi. Nhưng cũng thầm vui mừng vì Thẩm Nhất Bân đã đến gặp Thẩm Mộng Thần để xin lỗi vào buổi trưa hôm nay. Với hôm nay ông ta quỳ gối trước mặt Lâm Chi Diêu, cả nhà ông ta vẫn còn một tia hy vọng sống sốt! Điều này có thể thấy được thông qua tin nhắn mà Lâm Chi Diêu gửi cho Thẩm Mộng Thần.
Lâm Chi Diêu đang đợi Thẩm Mộng Thần trả lời, Thẩm Vu Ân vẫn cung kính quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không dám đứng dậy. Lúc này, tổng giám đốc khách sạn Bán Nguyệt Loan Vương Lộ Lộ, tự tay bưng trà vào, không cần người phục vụ. Cô ta cung kính đi phía sau Lâm Chi Diêu, cúi đầu rót trà cho Lâm Chi Diêu, còn về phía Tiêu Viễn Sơn, Vương Lộ Lộ cũng không thèm để ý, tưởng Vương Lộ Lộ thật sự không cần sĩ diện sao? Dù sao cô ta cũng là tổng giám đốc Bán Nguyệt Loan, trong giới thượng lưu ở thành phố Nam Giang, cũng là nhân vật nổi danh số một!
Lâm Chi Diêu uống trà một cách tự nhiên, Lâm Chi Diêu cũng chỉ gật đầu với Vương Lộ Lộ, mà không nói lời nào. Nhưng chuyện này gần như khiến Thẩm Vu Ân sợ đến khóc thét.
Vương Lộ Lộ là thân phận gì? Lâm Chi Diêu lại xem Vương Lộ Lộ như một cô hầu. Nhưng khuôn mặt của Vương Lộ Lộ vẫn hiện lên vẻ vinh hạnh!!! Vậy thân phận thực sự của Lâm Chi Diêu là gì? Trong lòng Thẩm Vu Ân thấp thỏm lo sợ, tim đập nhanh, lúc này nếu Lâm Chi Diêu kêu ông ta đứng dậy, chắc ông ta không đứng dậy nổi, vì lúc này, chân ông ta đã rụng rời…