“Ba? Ba... ba sao lại có biểu cảm này? Tên... tên phế vật Lâm Chi Diêu đó, ba... ba nói người đứng sau giở trò với nhà họ Thẩm, sẽ không phải chính là cậu ta chứ?” Thẩm Nhất Bân lắp bắp nói, trong lòng rất thấp thỏm.
Sắc mặt của Thẩm Vu Ân rất ngưng trọng nói: “Con nói tiếp! Còn có gì nữa không? Không chỉ là Lâm Chi Diêu, Thẩm Mộng Thần có đắc tội với bà nội con không?”
Thẩm Nhất Bân bị thái độ của Thẩm Vu Ân dọa sợ, vội nói: “Còn có một chuyện, cũng là vào hơn 10 ngày trước, bà nội ép Thẩm Mộng Thần gả cho Lý Cảnh Trạch, nhưng hôm qua Lý Cảnh Trạch đích thân đến văn phòng của bà nội hủy bỏ hôn ước, lúc đó Thẩm Mộng Thần với Vương Thu Cúc cũng ở đó, Vương Thu Cúc khiến bà nội tức không nhẹ... ba chuyện này có tính không?”
Thẩm Vu Ân càng nhíu chặt mày: “Chuyện hôn ước giữa Lý Cảnh Trạch với Thẩm Mộng Thần, rốt cuộc là sao? Ba nhớ con với Lý Cảnh Trạch là bạn bè, trong này rốt cuộc có liên quan đến con hay không?”
Thẩm Vu Ân sau nghe xong lập tức cảm thấy không đúng, mẹ của ông ta bà cụ Thẩm vừa ép hôn Thẩm Mộng Thần, ngày hôm sau Lý Cảnh Trạch đến trước mặt nhà họ Thẩm hủy bỏ! Trong này chắc chắn có chuyện, hơn nữa chính là đã xảy ra chuyện gì đó trong một đêm ngắn ngủi kia! Thẩm Vu Ân lúc này suy nghĩ vô cùng rõ ràng, chỉ số IQ tăng điên cuồng.
Dựa vào suy luận trong lòng ông ta, nếu như bối cảnh của Lâm Chi Diêu thật sự rất lợi hại rất mạnh mẽ, vậy nếu như tối hôm đó Lâm Chi Diêu đi tìm Lý Cảnh Trạch, ép Lý Cảnh Trạch không thể không vào ngày hôm sau vội vàng đến hủy bỏ chuyện hôn ước, dù sao Thẩm Mộng Thần là vợ của Lâm Chi Diêu, mà ép được cậu hai Lý Cảnh Trạch của nhà họ Lý cúi đầu xin lỗi, đây là muốn đắc tội với nhà họ Lý! Cho nên nếu như người này không phải có quan hệ thân thiết với Thẩm Mộng Thần, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đi đắc tội với nhà họ Lý. Nhưng nếu như tất cả chuyện này là do Lâm Chi Diêu làm, vậy tất cả mọi chuyện đều nói thông rồi...
Thẩm Nhất Bân nhìn Thẩm Vu Ân chìm trong suy tư, một lúc sau anh mới nuốt nước bọt nói: “Ba, rốt cuộc như thế nào rồi? Sẽ không phải thật sự là Lâm Chi Diêu ở đằng sau giở trò đó chứ?”
Thẩm Vu Ân vô cùng nghiêm túc nhìn Thẩm Nhất Bân: “Ba không có chứng cứ, nhưng ba bây giờ tin chắc thân phận của Lâm Chi Diêu không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, mà người ở đằng sau giở trò với nhà họ Thẩm, cũng là cậu ta...”
Thẩm Nhất Bân sững người: “Ba, vậy thì phải làm sao? Nếu như suy đoán của ba là thật, vậy Lâm Chi Diêu chắc chắn sẽ không tha cho nhà họ Thẩm chúng ta? Dù sao hai năm nay chúng ta đối xử quá tệ với cậu ta.”
Thẩm Nhất Bân lúc này không có nghi ngờ lời của Thẩm Vu Ân, bởi vì trong lòng anh ta cũng ít nhiều tin tưởng một ít. Bởi vì lần này sau khi Lâm Chi Diêu trở về, anh ta mỗi gặp đụng mặt Lâm Chi Diêu, đều không thắng nổi. Thẩm Nhất Bân anh ta cũng không phải ngốc.
Thẩm Vu Ân lắc đầu sắc mặt vô cùng phức tạp nói: “Không, con sai rồi. Nếu như bối cảnh của Lâm Chi Diêu thật sự rất lợi hại, cậu ta muốn trả thù nhà họ Thẩm thì tuyệt đối sẽ không đợi đến bây giờ. Dựa theo suy đoán của ba, lần này cậu ta trả thù nhà họ Thẩm hoàn toàn là vì nhà chúng ta sỉ nhục Thẩm Mộng Thần! Lâm Chi Diêu trước đây đã chịu đựng nhiều như thế, cũng không thấy cậu ta trả thù chúng ta. Ài... nếu như... nếu như suy đoán của ba là thật, bối cảnh của Lâm Chi Diêu thật sự rất lớn, vậy nhà họ Thẩm chúng ta đã đánh mất cơ duyên quá lớn...”
Thẩm Vu Ân thở dài nặng nề, trong ánh mắt tràn ngập sự phức tạp. Phải, nếu như suy đoán của ông ta là thật, vậy thì nhà họ Thẩm rất có khả năng sẽ bay lên trời, nhà họ Thẩm ở thành phố Nam Giang không chắc trở thành thế gia đỉnh cấp, nhưng ít nhất có thể tăng lên mấy bậc. nhưng bây giờ mọi chuyện đều muộn rồi, Thẩm Mộng Thần tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thẩm rồi, bọn họ ngay cả điều kiện duy nhất trói buộc Lâm Chi Diêu cũng không còn nữa...
...
Thẩm Nhất Bân còn ôm một tia hy vọng nói: “Ba, con cảm thấy phân tích của ba rất có lý. Mặc kệ người đằng sau nhằm vào chúng ta có phải là Lâm Chi Diêu hay không, nhưng bây giờ dù sao chúng ta cũng sắp chết rồi, vậy ba mau chóng dẫn bà nội, chú hai, chúng ta cùng đi xin lỗi Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần, Thẩm Mộng Thần dễ mềm lòng, cùng lắm con quỳ xuống trước cô ta, ba thấy như nào?”
Thẩm Vu Ân lại thở dài nặng nề, vô cùng tuyệt vọng lắc đầu nói: “Vô dụng, không được đâu. Tính khí đó của bà nội con con đâu phải không biết, vừa rồi ba với cả chú hai con nhắc đến chuyện này với bà, kết quả ba bây giờ bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm rồi, nhà họ Thẩm bây giờ do chú hai con làm chủ, nhưng chú hai với bà nội con tuyệt đối sẽ không đi xin lỗi Lâm Chi Diêu...”
Thẩm Nhất Bân sốt ruột, hoàn toàn khẩn trương rồi, gấp đến độ nước mắt cũng sắp rơi ra: “Ba, sao lại vậy, lẽ nào ở trong lòng bọn họ, xin lỗi cúi đầu với Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần, lẽ nào còn quan trọng hơn sinh tử tồn vong của nhà họ Thẩm sao? A? Tại sao thế? Tại sao chứ?”
Thẩm Nhất Bân nói rồi nước mắt cũng rơi xuống, Thẩm Vu Ân nhìn đứa con trai phế vật trước mắt này, lúc này trong thâm tâm ông ta không khỏi dao động, ông ta thế nào cũng không ngờ, khi nhà họ Thẩm sắp bị diệt, vậy mà đứa con trai phế vật này của mình lại để tâm nhất!
Nghĩ đến đây, Thẩm Vu Ân thở dài nặng nề, vỗ vào vai của Thẩm Nhất Bân nói: “Nhất Bân, con thật sự trưởng thành rồi, ba rất an ủi! Con tuy phế vật, nhưng lời này hiện nay của con, ba con vì con mà cảm thấy tự hào! Nếu con có tâm tư này, vậy ba hoàn toàn từ bỏ cái bộ mặt già này, đi cầu xin sự tha thứ của Lâm Chi Diêu!”
Thẩm Vu Ân nói xong thì xoay người đi, khi ông ta đến lưng đã còng, cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng bây giờ khi ông ta đi, lưng lại thẳng tắp.
Thẩm Nhất Bân nhìn bóng lưng đi xa của Thẩm Vu Ân, thầm hạ quyết tâm, anh ta phải đi xin lỗi Thẩm Mộng Thần! Anh ta vừa rồi từ trong mắt của Thẩm Vu Ân nhìn thấy sự mệt mỏi, Thẩm Nhất Bân anh ta tuy là tên phế vật quần là áo lượt. Nhưng lúc này anh ta lại muốn vì ba của mình làm chút chuyện.
Ngay sau đó Thẩm Nhất Bân rút điện thoại gọi điện cho Lý Cảnh Trạch: “Cảnh Trạch, tôi muốn gặp mặt anh, xin anh nể tình anh em nhiều năm của chúng ta...”
...
Nửa tiếng sau, trong một phòng bao của quán trà. Lý Cảnh Trạch mặc vest đen, sắc mặt phức tạp nhìn bộ dạng nhếch nhác của Thẩm Nhất Bân.
“Thẩm Nhất Bân, tôi với cậu đã không phải là anh em rồi, cậu còn tìm tôi làm cái gì?” Lý Cảnh Trạch phức tạp nói với Thẩm Nhất Bân, anh ta thật sự không thể tiếp tục qua lại với Thẩm Nhất Bân được nữa, bởi vì anh ta biết thân phận của Lâm Chi Diêu. Nhưng hai người họ dẫu sao cũng là anh em nhiều năm rồi, lúc này lại là nửa đêm, cũng không có ai nhìn thấy, cho nên anh ta nghĩ rồi cuối cùng vẫn đến.
Thẩm Nhất Bân nghe thấy lời nói vô cùng xa lạ đó của Lý Cảnh Trạch, trong lòng run lên, càng thêm chắc chắn lời của ba anh ta Thẩm Vu Ân nói. Vì thế anh ta nói với Lý Cảnh Trạch: “Cảnh Trạch, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, hơn 10 ngày trước, rõ ràng chúng ta đã thương lượng xong để anh với Thẩm Mộng Thần ở bên nhau, hơn nữa từ trước đến nay, anh đều thích Thẩm Mộng Thần như thế, như tại sao sau một đêm ngắn ngủi thì anh lại chủ động từ bỏ? Hơn nữa hôm đó khi anh đến công ty nhà họ Thẩm, tôi nhìn thấy trên người anh có vết thương! Cho nên xin anh nói cho tôi biết, tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Cảnh Trạch hơi cúi đầu, mí mắt cụp xuống, không có nhìn Thẩm Nhất Bân, mà không mang theo một tia cảm xúc nào nói: “Tối đó không có xảy ra chuyện gì cả...”
Lý Cảnh Trạch tuyệt đối sẽ không nói cho Thẩm Nhất Bân biết chuyện của tối hôm đó, chuyện xảy ra vào tối hôm đó, cả đời này anh ta đều không quên được, cả đời này anh ta đều không quên được, ba của anh ta Lý Song Hào quỳ ở trước mặt Lâm Chi Diêu, biểu cảm cầu xin thay anh ta đi chết đó...