Rể Cuồng

Chương 102: Lâm thị ở yến kinh




Đêm khuya, khu trung tâm thành phố Yến Kinh, trong một tòa kiến trúc cổ điển có diện tích hàng trăm mẫu, thành viên cốt cán nhất tọa trấn của gia tộc Lâm Thị, lúc này ở trong một đại điện, trên ghế chủ vị có một người đàn ông trung niên tóc đã bạc một nửa, mặc vest ngồi đó.

Cơ thể người đàn ông ngồi thẳng tắp, trên mặt không giận mà uy, trên người có một cỗ khí tức thưởng giả siêu nhiên, người đàn ông là Lâm Diễn, gia chủ đương thời của gia tộc Lâm Thị, đồng thời cũng là ba ruột của Lâm Chi Diêu và Lâm Khuynh Thành. Lúc này Lâm Diễn ngồi trên ghế, Lâm Khuynh Thành mặc áo khoác màu đen cung kính đứng ở trước mặt ông ta, Lâm Diễn không mở miệng, Lâm Khuynh Thành một câu cũng không dám nói.

Trên mặt Lâm Diễn không có bất kỳ biểu cảm nào, mà rất bình tĩnh nói: “Nói như thế, Lâm Chi Diêu thật sự thích cô gái của gia tộc nhỏ ở Nam Giang đó?”

Lâm Khuynh Thành nghe lời nói rất bình tĩnh của Lâm Diễn, trên gương mặt xinh đẹp lại toát một tia mồ hôi lạnh. Cô ta lần này từ châu Âu về nước, căn bản chưa từng nói bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Lâm Chi Diêu với Lâm Diễn. Nhưng Lâm Diễn là ai chứ? Trong tay nắm giữ thế lực và tài phú ngập trời, ông ta nếu như muốn biết cái gì, căn bản không có ai có thể che giấu được ông ta! Cho nên Lâm Khuynh Thành cho dù ở Nam Giang ở lại một tiếng ngắn ngủi, cũng bị Lâm Diễn biết được.

Sau đó Lâm Diễn điều tra đơn giản thì tra ra Lâm Chi Diêu sớm đã rời khỏi Thiên Hải, lại quay về thành phố nhỏ Nam Giang đó, hơn nữa còn đăng ký kết hôn với người phụ nữ của gia tộc nhỏ đó. Tối nay Lâm Diễn gọi Lâm Khuynh Thành đến hỏi chuyện liên quan đến Lâm Chi Diêu, Lâm Khuynh Thành căn bản không dám có bất kỳ sự giấu diếm nào.

Lâm Khuynh Thành cắn môi cúi đầu nói: “Vâng ba, em trai thật sự thích cô gái tên Thẩm Mộng Thần đó.”

Lâm Diễn vẫn không có bất cứ biểu cảm và động tác gì, hơn nữa tiếp tục hỏi: “Con từng gặp cô gái đó chưa?”

“Vẫn chưa, con trở về vội, thời gian dừng chân ở Nam Giang rất ngắn.” Lâm Khuynh Thành lắc đầu nói.

Lâm Diễn nói tiếp: “Thẩm Mộng Thần, con gái của một gia tộc nhỏ không mấy có tiếng ở thành phố Nam Giang, mẹ ruột Lãnh Thu Nhã, trưởng nữ dòng chính của nhà họ Lãnh ở Thiên Hải, 26 năm trước có quan hệ riêng với ba của Thẩm Mộng Thần, nhà họ Lãnh lúc nổi giận đã đưa Lãnh Thu Nhã trở về.”

Trong mắt Lâm Khuynh Thành vụt qua một tia kinh ngạc: “Thẩm Mộng Thần là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lãnh sao?”

Lâm Diễn khẽ gật đầu: “Không sai, nhưng cho dù là con gái của nhà họ Lãnh, thân phận địa vị cũng còn xa không xứng với nhà họ Lâm chúng ta, nhà họ Lãnh ở Thiên Hải còn kém xa.”

Lâm Khuynh Thành lập tức hiểu ý tứ của ba mình, lúc này cô ta nghĩ tới ánh mắt quyết tuyệt đó của Lâm Chi Diêu, không khỏi cười khổ trong lòng, chỉ có thể cứng đầu nói với Lâm Diễn: “Nhưng mà ba, em trai nó kiếp này sợ rằng sẽ chỉ lấy một người phụ nữ là Thẩm Mộng Thần, em trai yêu cô ấy quá sâu đậm!”

Lâm Diễn nhàn nhạt nói: “Ba không đồng ý.”

“Ba!” Lâm Khuynh Thành cảm nhận được sự không cho chối cãi trong lời Lâm Diễn. Loại ẩn thế hào môn đỉnh cấp như nhà họ Lâm, giấy đăng ký kết hôn này không có tác dụng gì cả. Nếu như một nửa kia của huyết mạch Lâm Thị không nhận được sự công nhận của gia tộc, vậy tuyệt đối không bước vào được cửa lớn của Lâm Thị. Cho nên lúc này Lâm Khuynh Thành khẩn trương rồi.

“Hửm? Con có ý kiến sao?” Lâm Diễn lần đầu tiên nhíu lông mày, trong ấn tượng của ông ta, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Khuynh Thành lớn như thế làm trái ý ông ta! Từ nhỏ đến lớn ông ta nói cái gì, Lâm Khuynh Thành đều sẽ không phản đối.

Trong lòng Lâm Khuynh Thành càng khẩn trương, mồ hôi lạnh ở sau lưng của cô ta lúc này đều chảy xuống. Cô ta quá rõ quyền thế và thủ đoạn của người ba Lâm Diễn. Ông ta nếu như phản đối Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần ở bên nhau, vậy ai đến cũng không có tác dụng.

Nhưng vấn đề chính vì điều này mà xuất hiện, quan hệ của Lâm Chi Diêu với Lâm Diễn rất không tốt. Lâm Chi Diêu khi còn rất nhỏ, gia tộc Lâm Thị đã từng xảy ra nội đấu, năm đó trên một nửa các chi hệ của gia tộc Lâm Thị liên hợp lại, phát động phản loạn với dòng chính, năm đó mẹ của Lâm Chi Diêu chính là vì sự sơ suất của Lâm Diễn mà chết, từ đó về sau Lâm Chi Diêu đã một mình ra khỏi gia tộc, tự mình đi học, không dựa vào sự tài trợ của gia tộc.

Từ lúc đó, Lâm Chi Diêu với Lâm Diễn không giống như ba con, mà càng giống như kẻ thù. Lâm Chi Diêu sau khi tốt nghiệp đại học đã từ bỏ tiếp quản gia tộc Lâm Thị, trực tiếp đến thành phố Nam Giang ở rể nhà họ Thẩm, một mặt là vì Thẩm Mộng Thần, mà một mặt khác cũng là vì chán ghét Lâm Diễn.

Cho nên Lâm Khuynh Thành đang nghĩ, quan hệ giữa Lâm Chi Diêu với Lâm Diễn đã rất không tốt rồi. Năm đó bởi vì sự sơ suất của Lâm Diễn, người mẹ đối xử tốt nhất với Lâm Chi Diêu đã chết oan! Nếu như bây giờ Lâm Diễn cướp đi người phụ nữ quan trọng nhất bên cạnh Lâm Chi Diêu nữa, vậy hậu quả Lâm Khuynh Thành cũng không dám tưởng tượng. Đam Mỹ Hay

Lâm Khuynh Thành hít thở sâu, cứng đầu nói: “Ba! Xin ba suy nghĩ lại! Lẽ nào ba thật sự muốn nhìn thấy em trai với ba giương đao với nhau sao? Khi ở Nam Giang con dẫn bốn đồng sự tác chiến, muốn cưỡng ép đưa em trai về, nhưng em trai chỉ nói một câu với con, nếu như con nhúng tay vào, vậy thì sẽ nhiều thêm bốn cỗ thi thể.”

Lâm Diễn đồng tử co rút, lời của Lâm Khuynh Thành cuối cùng gợi lên một tia sóng trong lòng ông ta, nhưng ông ta vẫn không cho chối cãi nói: “Con biết gia tộc này không phải một mình ba nói là được, trưởng lão của Lâm Thị tuyệt đối sẽ không đồng ý một cô gái tư sinh của gia tộc nhỏ, trở thành vợ của người thừa kế Lâm Thị!”

Lâm Khuynh Thành vô cùng chua xót gật đầu: “Con biết, nhưng mà ba, nếu như thật sự bắt em trai rời xa Thẩm Mộng Thần, lấy sự hiểu biết của con về em trai, nó tuyệt đối sẽ ra khỏi nhà họ Lâm!”

Lâm Diễn lắc đầu: “Nó bắt buộc phải thừa kế Lâm Thị! Đây là sứ mệnh của nó! Cũng là sứ mạnh bắt buộc phải chia xa giữa nó và cô gái đó! Lòng dạ của nó chung quy quá mềm yếu, nó bây giờ còn không thích hợp trở thành gia chủ của Lâm Thị, nó nên lạnh lùng, gia chủ của Lâm Thị không bên bị chuyện nhi nữ tư tình quấy rầy...”

Lâm Khuynh Thành sau khi nghe đến đây, sắc mặt bỗng thay đổi lớn, bịch một tiếng quỳ ở trước mặt Lâm Diễn, nước mắt cũng rơi ra, lời của Lâm Diễn chưa có nói xong, nhưng cô ta đã hiểu ý tứ trong lời Lâm Diễn. Rất đơn giản chính là khiến Thẩm Mộng Thần biến mất trên thế giới này, mà lấy năng lực của ba cô ta, Lâm Khuynh Thành không hề nghi ngờ có làm được hay không. Nhưng như thế, Thẩm Mộng Thần nếu như chết rồi, vậy trái tim của Lâm Chi Diêu cũng chết rồi!

“Ba, sao lại thế, sao phải làm thế?” Lâm Khuynh Thành bật khóc cầu xin.

Ánh mắt của Lâm Diễn hơi tối đi: “Nó là con trai của ba, nó là người thừa kế cuối cùng của dòng chính Lâm Thị, Lâm Thị tuyệt đối không thể rơi vào trong tay dòng thứ phản loạn năm đó được! Đây là sứ mệnh của ba, đây cũng là sứ mệnh của nó!”

Lâm Diễn nói xong thì không để ý với Lâm Khuynh Thành quỳ trên đất nữa, mà trực tiếp đứng dậy xoay người rời hỏi đại điện. Mãi sau khi Lâm Diễn đi rất lâu rồi, Lâm Khuynh Thành mới tê dại đứng dậy.

Ba cô ta Lâm Diễn nói đúng, dựa theo quy tắc của gia tộc, Lâm Chi Diêu vào năm 30 tuổi sẽ trở thành gia chủ của Lâm Thị, đây là sự mệnh mà kiếp này Lâm Chi Diêu không thể thoát được, mà Lâm Thị là hào môn thế gia đỉnh cấp trên thế giới, tuyệt đối sẽ không cho phép người thừa kế của Lâm Thị lấy một cô gái là con riêng của gia tộc nhỏ. Xuất thân của Thẩm Mộng Thần ở gia đình bình thường không tính là gì, nhưng ở Lâm Thị, đây chính là vết nhơ cả đời mà cô không thể chùi đi được!