Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 81: Cổ tổng, cảm ơn anh




Khương Thục Đồng khom người xuống, búng vào má của Từ Tranh Dương, "Chị cũng nhớ em đó! Sao em lại ở đây?"

"Em và ba ở đây đợi chú Cố, chị cũng theo xe chúng em về chứ? Em đã rất lâu không gặp chị rồi, muốn trò chuyện với chị." Từ Tranh Dương là thật lòng nhớ Khương Thục Đồng đó.

"Không cần đâu. Chị và chú này phải về nhà rồi." Nghĩ đến trên xe có Cố Minh Thành ngồi đó, Khương Thục Đồng y như có cám giác không thoải mái khi bị anh ta chăm chút nhìn.

Xe của Lục Chí Khiêm sớm đã bán đi trả nợ rồi, hai người là đón xe đến đây.

Từ Tranh Dương nhìn Lục Chí Khiêm, giống như có chút không hiểu quan hệ giữa Khương Thục Đồng và Lục Chí Khiêm, dù sao quan hệ trước đây giữa chú Cố và Khương Thục Đồng đặc biệt tốt, ánh mắt nghi ngờ của thằng bé nhìn Lục Chí Khiêm.

"Thục Đồng, lên xe thôi, nới đây cách thành phố cũng rất xa đấy, không tiện đón xe đâu." Từ Mậu Thận hạ cửa kính xuống, nhìn Khương Thục Đồng nói.

Vì Khương Thục Đồng và Lục Chí Khiêm đứng bên phải của chiếc xe, cho nên, Từ Mậu Thận đã hạ xuống cửa kính bên phải.

Sắc mặt đang cúi đầu nhìn điện thoại của Cố Minh Thành đã xuất hiện trong mắt của Khương Thục Đồng, xem ra đối với Khương Thục Đồng và Lục Chí Khiêm không có chút ít quan tâm.

"Không đâu!" Tách biệt Cố Minh Thành nói chuyện với Từ Mậu Thận, Khương Thục Đồng cảm thấy có chút xấu hổ.

"Như vậy đi, tôi đưa hai người về nhà. Nơi này không dễ đón xe đâu, bác trai còn nhiều chuyện hậu sự phải lo đó, chẳng qua đưa hai người một đoạn thôi, cô sợ gì chứ?"

Cũng đúng, nếu như không phải trong lòng bản thân có ma, cô ta sợ gì chứ.

Cô ta quay đầu lại nhìn Lục Chí Khiêm, Lục Chí Khiêm cũng đồng ý, hai người đã bước lên xe.

Cô ta và Lục Chí Khiêm chia nhau ngồi vào hai bên của Từ Tranh Dương, trên đường về luôn nói chuyện đi học của Từ Tranh Dương, mỗi đứa bé đều có ý chí muốn làm nhân vật chính, Khương Thục Đồng cũng đúng lúc hỏi những câu hỏi, không khí cũng rất hòa nhã đó.

Từ Mậu Thận nhìn từ kính chiếu hậu nói, "Thục Đồng, nếu như cô thích trẻ con như vậy, sao không tự sinh một đứa chứ?"

Khương Thục Đồng vẫn chưa suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Lục Chí Khiêm đã nói, "Áp lực lớn quá, vẫn chưa có quyết định."

Y hệt như sau này sẽ cùng anh ta sinh con vậy.

Từ Mậu Thận đưa Lục Chí Khiêm về đến nhà, Khương Thục Đồng cũng theo bước xuống xe, sau khi đến Hải Thành, cô ta đã không ngừng nghĩ đã đến tham gia tang lễ của ba chồng, nơi ở vẫn chưa tìm được, hơn nữa, lần này muốn thăm mẹ chồng, ba chồng đã mất rồi, chắc mẹ chồng cũng khó mà chấp nhận.

Có ai nghĩ đến, vừa bước xuống xe, thì có một nhóm người từ tứ phía chạy ra, bao quanh Lục Chí Khiêm liền ra tay đánh đập.

Lục Chí Khiêm ngồi xổm trong gốc tường, ôm chặt lại đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Lần trước Khương Thục Đồng đã thể nghiệm qua sự hung ác của nhóm người này, đứng chặn cửa lại không cho cô ta ra ngoài, hiện nay ba của Lục Chí Khiêm vừa mới qua đời, họ không nhẫn không có chút lòng thương cảm, còn ra tay đánh Lục Chí Khiêm như vậy.

"Đừng đánh nữa!" Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lục Chí Khiêm, Khương Thục Đồng đã hét lên một câu, "Các người cũng có cha mẹ, cũng là con cái của người ta, sao các người không thể thông cảm cho người khác chứ."

Đang nói Khương Thục Đồng bước đến phía trước, đúng lúc đó, đang có một cây gậy đánh mạnh xuống, liền đánh trên lưng của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng kêu "Á" Lên một tiếng.

Vốn dĩ sau khi Từ Mậu Thận đưa Khương Thục Đồng về, xe lại lái rất nhanh, anh ta đang hỏi Cố Minh Thành vì sao không nói chuyện với Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành nói, "Cũng đã qua rồi, có gì để nói chứ?"

Đúng lúc đèn đỏ, Từ Mậu Thận dừng xe lại, tình cờ nhìn vào kính chiếu hậu, lại nhìn thấy cảnh kinh hồn trong kính chiếu hậu, một cây gậy đánh trên lưng của Khương Thục Đồng.

"Không may rồi, Thục Đồng bị thương rồi." Từ Mậu Thận khẩn trương quay đầu xe, theo hướng phía sau lái đi.

Từ bên Kính chiếu hậu của Cố Minn Thành không nhìn thấy cảnh này, anh ta quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Khương Thục Đồng đang bảo vệ cho Lục Chí Khiêm, những người bao quanh bên ngoài đang gào thét.

Anh ta chặt chẽ nhăn mày lại.

Xe của Từ Mậu Thận lái đến trước cửa nhà của Lục Chí Khiêm, la lớn một tiếng, "Đừng đánh nữa!"

Nhóm người đó nhìn thấy một chiếc xe Mercedes- Benz phong cách thương vụ, biết được người này là người giàu có, bối cảnh thì không biết, nhưng mà không thể trêu được, tạm thời cũng không dám manh động.

"Tiểu tử này thiếu tiền của chúng tôi, không chịu trả, ở Thượng Hải lại không quay về, nếu không phải về tham gia tang lễ của ba anh ta, chúng tôi đến nổi cái bóng ma cũng không nhìn thấy!" Nhóm chủ nợ như những ác bá vậy.

Khương Thục Đồng chưa từng gặp qua những cảnh tượng này, trên lưng nóng hổi, giống như muốn bị gãy vậy, đau đến cô ta luôn rơi nước mắt.

Cô ta đứng đó, Lục Chí Khiểm thì xổm xuống.

"Thiếu các người bao nhiêu tiền?" Cố Minh Thành cuối cùng đã mở miệng rồi, anh ta từ trong túi lấy đồ ra, đeo kính đen, mặc áo sơ mi đen, bộ dạng đó, có chút như ta đây vậy, giống như những đại ca trong xã hội đen.

Ánh mắt tham lam của nhóm người kia nhìn vào trong túi của Cố Minh Thành, ánh mắt nóng như lửa vậy, lần này cuối cùng đã có một số tiền lớn.

"Tôi một trăm ngàn"

"Tôi hai trăm ngàn"

"Tôi ba trăm bảy mươi ngàn"

* * *..

Một nhóm người bắt đầu lên báo nợ.

Cố Minh Thành từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu, đã ký chữ số, quăng trước mặt nhóm người đó, "Tự đi chia, đừng đến làm phiền tôi!"

Một nhóm người như chó sói giành ăn vậy, đều tranh nhau giật tờ chi phiếu đó.

Những người báo nợ tổng cộng có hai mươi mấy người, số tiền của mỗi người cũng khác nhau, số tiền chi phiếu do Cố Minh Thành ký tổng cộng là ba triệu hai trăm ba mươi ngàn, đúng lúc là tổng số của số tiền nợ đó, nhóm người đó vô cùng khen ngợi đối với sự thông minh và tâm toán của Cố Minh Thành.

Tuy rằng Cố Minh Thành ra tay hào phóng, nhưng mà một đồng tiền cũng không cho dư những người này.

Khiến những suy nghĩ muốn "Ăn hộ lớn" Chủ nợ đã tiêu tan, xem ra, người có tiền đúng là không dễ lừa được.

Cố Minh Thành bước đến trước mặt của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên nhìn Cố Minh Thành, nói, "Cám ơn!"

Mẹ của Lục Chí Khiêm nghe được chuyện này liền từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy đứa con bị đánh như thế này, xém tí đã ngất xỉu đi.

Khương Thục Đồng liền dìu lại bà ta, luôn gọi "Mẹ", "Mẹ", bà ta là người mới làm qua phẩu thuật ung thư đó.

Trong khoảnh khắc đó, Khương Thục Đồng muốn khóc cũng không có nước mắt.

Cũng may hôm nay Cố Minh Thành kịp thời xuất hiện, nếu như không có anh ta, cũng không biết Khương Thục Đồng và Lục Chí Khiêm sẽ đối mặt với tình trạng nào nữa, có thể sẽ có người bị đánh chết.

"Nơi này không an toàn rồi, tìm nơi khác dọn nhà thôi!" Từ Mậu Thận nắm tay Từ Tranh Dương bước qua đó.

"Đã trả hết tiền cho họ rồi, họ còn muốn gì nữa chứ?" Nước mắt của Khương Thục Đồng luôn rơi, hôm nay là ngày hạ huyệt của ba chồng, vốn dĩ tâm trạng cũng không tốt lắm, khi nói chuyện cũng có chút tức giận, nhưng mà, những sự tức giận đó không phải đối với Từ Mậu Thận, mà là đối với những chủ nợ kia.

Khương Thục Đồng cảm thấy, cả đời này, những gì cô ta nợ Cố Minh Thành cũng không thể nào trả hết, tính đến hiện nay, đã nợ anh ta năm triệu mấy rồi.

Phải trả đến khi nào mới hết đây.

Khi còn là một triệu, cô ta đã cảm thấy đang dùng tính mạng để trả, nhưng mà, các khoản nợ của Lục Chí Khiêm, chắc phải do Lục Chí Khiêm trả chứ?

"Các chủ nợ này chắc chắn chỉ là một trong một số đó thôi, những chủ nợ khác nhìn thấy những người này lấy được tiền, tính lại ngày mai họ sẽ quay lại quậy phá, nơi này không thể ở lâu dài được." Từ Mậu Thận nhìn lại nhà của Lục Chí Khiêm, một nhà trệt nhỏ, tính lại cũng không ở được nữa.

"Đúng rồi, chị ơi, đến nhà của chú Cố ở đi." Từ Tranh Dương đã bắt đầu ra chủ ý, "Hôm nay chúng em cũng đến nhà của chú Cố ở nè, ngày mai em sẽ cùng ba đến sân bay, đi từ nhà của chú Cố, gần hơn nhiều, nếu như những người đó lại đến đòi tiền, nhờ họ đến tìm chú Cố, chắc chắn họ sẽ không dám làm lớn chuyện như vậy đâu, chú Cố lợi hại lắm đó. Còn có em - -"

Từ Tranh Dương người nhỏ lại suy nghĩ người lớn, nhưng mà lời nói của thằng bé đúng lúc gợi ý cho Khương Thục Đồng, nếu như họ đến nhà của Cố Minh Thành, những chủ nợ đó dù cho muốn quậy phá, cũng sẽ cẩn thận hơn, nói câu khó nghe, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ?

"Con đúng là rất thích tìm việc cho chú làm đấy chứ! Tiểu quỷ." Cố Minh Thành sờ vào đầu của Từ Tranh Dương.

Từ Tranh Dương cười chế nhạo.

"Tranh Dương nói đúng mà, hơn nữa," Từ Mậu Thận nhìn quanh nhà một vòng, "Các người cũng không nhiều người lắm, có đi không, Lục Chí Khiêm?"

Lục Chí Khiêm còn dựa vào tường ngồi xổm xuống đất, bộ dạng như bị đánh đến khờ vậy, anh ta giống như cũng không suy nghĩ vấn đề này, chỉ gật đầu, cáo mượn oai hùm còn hơn làm con rùa rụt đầu.

Khương Thục Đồng dìu mẹ chồng, ba người đã lên chiếc xe Benz phong cách thương vụ.

Trên đường đi, Cố Minh Thành đã gọi cho người giúp việc nhà, nhờ chuẩn bị làm.

Khương Thục Đồng cảm thấy đã làm phiền Cố Minh Thành cũng có chút ngại, luôn tránh né anh ta, nhưng mà sao cũng không tránh được.

Nhưng mà, thực sự tránh không khỏi sao?

Đến nhà của Cố Minh Thành, do Từ Mậu Thận chia phòng, Khương Thục Đồng đơn độc một phòng.

Khương Thục Đồng không biết anh ta cố tình hay là vô tâm.

Nhưng mà trong lòng cô ta rất thản nhiên, dù sao anh ta cũng chưa ngủ chung phòng với Lục Chí Khiêm.

Lục Chí Khiêm ở lại nhà của Cố Minh Thành, cảm thấy trong lòng áy náy, dù sao trước đây anh ta cũng từng gửi qua loại video đó cho Cố Minh Thành, Cố Minh Thành đối với Lục Chí Khiêm, cũng không quan tâm gì nhiều.

Lục Chí Khiêm biết, sở dĩ hôm nay lại có ưu đãi như thế này, hoàn toàn vì có Khương Thục Đồng, có thể thấy được, Cố Minh Thành đối với Khương Thục Đồng vẫn còn tình cảm, nguyên nhân cụ thể hai người chia tay, Lục Chí Khiêm không viết, Khương Thục Đồng cũng không nói với anh ta.

Đây là lần đầu tiên nhà của Cố Minh Thành lại có nhiều người như vậy, khi buổi tối ăn cơm, anh ta không có xuống, nhờ dì giúp việc bưng lên lầu cho anh ta, Khương Thục Đồng cảm thấy có thể do anh ta không muốn gặp người nào đó, cũng may có bầu không khí hoạt bát của Từ Tranh Dương, không thôi chắc ngại ngùng đến chết.

Sau khi ăn xong cơm, Khương Thục Đồng cảm thấy cô ta nên đi cám ơn Cố Minh Thành, dù sao đã mang lại cho anh ta không ít phiền phức.

Đúng lúc dì giúp việc bước vào, trong tay đang bưng một cái mâm, giống như là thuốc.

"Tiểu thư, ông chủ nói trên lưng của cô bị thương, tôi giúp cô bôi thuốc." Dì giúp việc rất khách sao nhìn Khương Thục Đồng nói.

Không nói Khương Thục Đồng cũng quên luôn, trên lưng của cô ta đã bị thương.

Cũng may có dì nhắc nhỡ, cô ta mới nhớ ra, đã ngoan ngoan năm sấp trên giường.

Sau khi bôi xong thuốc, Khương Thục Đồng muốn đi cám ơn Cố Minh Thành.

Sau khi Khương Thục Đồng gõ cửa, Cố Minh Thành cho cô ta bước vào.

Khi bước vào trong, Cố Minh Thành vừa cởi xuống áo sơ mi, anh ta đang thay quần áo.

Khương Thục Đồng thì nhăn mày, sao cô ta lại may mắn như vậy chứ, sao mỗi lần gõ cửa của anh ta đều đúng lúc Cố Minh Thành đang thay quần áo vậy?

Cố Minh Thành chưa hoàn chỉnh mặc lại quần áo, chỉ mặc cái áo t shirt trồng đầu màu xám lợt, không hợp với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của anh ta, nhưng mà cũng thể hiện được anh ta càng dễ tiếp cận hơn.

"Cố Tổng, cám ơn anh." Khương Thục Đồng nói.

"Cám ơn gì?" Cố Minh Thành tùy ý từ trong tay lấy qua một cuốn sách lên xem.