Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 73: Chỉ có thể trở mặt




Nhưng mà vẫn chưa đợi Khương Thục Đồng tìm Cố Minh Thành bàn chuyện, đã có một phụ nữ tìm đến Khương Thục Đồng, đang trên đường đi làm của Khương Thục Đồng, cô ta bước xuống lầu.

Đó là một phụ nữ có khí chất vô cùng cao quý, mặc trên người bộ trang phục đơn giản mà không xa hoa, lộ ra tính cao quý, loại khí chất cao quý đó là trời sinh đã có, khiến cho người khác không thể không nhìn sang bà ta, mái tóc của bà ta bưới cao lên, khoảng sáu mươi mấy tuổi, nhưng lại có thân hình của thiếu nữ, trên mặt giống như khoảng ba mươi mấy tuổi thôi.

Nói tóm lại, trước mặt người phụ nữ này, Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân không là gì cả, vô cùng tự bị.

Bà tôi bước qua hướng của Khương Thục Đồng "Khương Thục Đồng sao?"

"Dạ." Khương Thục Đồng lễ phép trả lời.

Đối với người phụ nữ này, Khương Thục Đồng sớm đã biết được có chuyện không lành rồi, có thể chủ động đến tìm cô ta, lại là người phụ nữ có khí chất như thế này, chỉ có một người.

Khi đó Cố Minh Thành kết hôn, anh ta không có tham dự, Khương Thục Đồng đã dự đoán trước, ba mẹ của anh ta cũng sẽ không thể không lo đến chuyện này, hiện nay quả nhiên lại đến rồi.

"Tôi là mẹ của Cố Minh Thành, Diệp Thu, nếu như Khương tiểu thư không có chuyện gì, tôi muốn trò chuyện với cô một lát." Khẩu khí của Diệp Thu rất lạnh, mang theo chút giọng không thể từ chối, nói là "Nếu như không có chuyện gì", có thể bà ta cũng biết dù cho có chuyện gì đi nữa cũng không thể từ chối, là theo mẹ của Cố Minh Thành đi đàm phán.

"Dì ơi, Không có chuyện gì đâu." Khương Thục Đồng lịch sự nói, biết được Diệp Thu lần này đến chắc có chuyện không lành, con đường phía trước của cô ta và Cố Minh Thành rất khó đi.

Trong quán cà phê.

"Tôi và ba của Minh Thành đối với hôn nhân của Niếp Doanh Doanh và con trai tôi, không phản đối cũng không ủng hộ, cho nên, con tôi không tham dự hôn lễ, chúng tôi không ý kiến, chỉ là Khương tiểu thư - -" Đôi mắt của Diệp Thu nhìn vào Khương Thục Đồng, "Cô có biết được vì sao Mình Thành lại thích cô không?"

Khương Thục Đồng sửng sờ, cô ta không biết.

Cho nên, cô ta cũng thấy kỳ lạ, vì sao chỉ lần đầu tiên, Cố Minh Thành liền lên giường với cô ta, khi đó cô ta đang uống say, nhưng anh ta không say, hơn nữa còn rất tỉnh táo.

Khương Thục Đồng cũng từng nghi ngờ Cố Minh Thành là một người rất tùy tiện, một phụ nữ tùy tiện khiêu khích anh ta, anh ta đã lên giường với họ.

Nhưng khi anh ta ở chung với mình, Khương Thục Đồng lại cảm thấy sự phán đoán của mình là một sai lầm.

Tuy rằng cô ta và Cố Minh Thành một quan hệ thân mật mà sâu đậm, nhưng Khương Thục Đồng vẫn không hiểu được anh ta.

Diệp Thu đưa qua một tấm hình của một phụ nữ.

Người Phụ nữ trong tấm hình, rất trẻ trung, vô cùng xinh đẹp hơn nữa lại có khí chất, xem ra có vẻ giống với Khương Thục Đồng, đặc biệt là đôi mắt.

"Đây là - -" Khương Thục Đồng không hiểu, ngẩng đầu lên hỏi Diệp Thu.

"Khương tiểu thư chắc không nghĩ là tuổi như Minh Thành, với thân phận và địa vị của anh ta, chưa từng có qua phụ nữ chứ?"

Chẳng qua chỉ là một câu nói của Diệp Thu, lại khiến trong lòng của Khương Thục Đồng có nhiều cảm xúc đang lẫn lộn - -

Anh ta từng có phụ nữ khác!

Khương Thục Đồng sao lại không nghĩ qua? Cô ta chỉ là không dám nghĩ sâu hơn thôi, sợ rằng càng nghĩ sâu vào trong sẽ khiến bản thân ghen tuông, khó chịu thôi.

Nhưng hiện nay, một tấm hình của Diệp Thu, đã dễ dàng xé rách ra vết thương trong trái tim của cô ta, lộ ra những xương thịt đẫm máu bên trong.

"Tôi không suy nghĩ qua." Khương Thục Đồng trả lơi.

"Biết được Minh Thành không có tham dự hôn lễ, hơn nữa với chuyện của cô lại gây nên xào xáo như vậy, cho nên, tôi mới điều tra cô, từng kết hôn - - Đã ly hôn, chồng trước đang ngồi tù, còn nhân phẩm của ba cô thì - -" Diệp Thu he he mấy tiếng, "Không cần tôi nói nữa, cô nghĩ rằng cuộc đời như cô có thể xứng với Mình Thành sao?"

Khương Thục Đồng chặt chẽ nắm lại lòng bàn tay của mình, những chuyện này cô ta cũng từng nghĩ qua, nhưng mà Cố Minh Thành đã biết được toàn bộ chuyện hôn nhân của cô ta, cho nên, cô ta cũng không để ý, cô ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ cần Cố Mình Thành không chê bai cô ta, cô ta cũng không để ý đến.

"Nếu như cô chịu rời khỏi Mình Thành, một tháng sau năm trăm ngàn sẽ đến trong tay cô," Nói xong, thì Diệp Thu quay về.

Tròng lòng Khương Thục Đồng vô cùng khó chịu, cô ta rất muốn khóc, điều cô ta để ý là không phải thân phận của bản thân là gì, mà là, cô ta rất giống bạn gái cũ của Cố Mình Thành đó là sự thật.

Khương Thục Đồng đã hiểu được rồi, từ đó đến nay, cô ta luôn là thế thân của người phụ nữ đó.

Hèn chi, lần đầu tiên gặp mặt anh ta đã lên giường với cô ta.

Sau khi Diệp Thu quay về, Khương Thục Đồng mới nhìn kỹ lại tấm hình đó, phát hiện tấm hình này người phụ nữ đó chụp bên bờ sông Gia Ninh, thời gian chụp là bốn năm trước, phía sau tấm hình có ghi tên của người phụ nữ này -- Thư Yểu.

《Thư kinh》nói, Thư yểu kiểu hề, lao tâm tiễu hề.

Một cái tên rất nho nhã, có thể biết được xuất thân của cô Thư Yểu này, ít nhất cũng là con nhà dòng dõi, thực sự tốt hơn Khương Thục Đồng rất nhiều.

Khương Thục Đồng Không muốn trở thành thế thân của người phụ nữ khác, cô ta đã đi tìm Từ Mậu Thận.

Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành là bạn tốt với nhau, anh ta chắc chắn biết được cô Thư Yểu này.

Đây là lần đâu tiên Khương Thục Đồng thận trọng đến tìm Từ Mậu Thận, ngay tại phòng làm việc của anh ta, làm cho Từ Mậu Thận vô cùng hoảng hốt, có chút không biết nên tiếp đón Khương Thục Đồng như thế nào nữa.

Khương Thục Đồng nói, "Không chuyện gì hết, tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, anh có quen biết cô Thư Yểu không?"

Tay đang rót trà của Từ Mậu Thận bắt đầu rung lên, biểu hiện rõ anh ta hoàn toàn không ngờ là Khương Thục Đồng lại hỏi vấn đề này.

"Anh ta nói với cô sao?" Từ Mậu Thận hỏi.

Xem ra đúng là có người này, trong lòng Khương Thục Đồng đã lạnh đi một nữa.

Khương Thục Đồng hiện nay mới biết được, những quần áo phụ nữ bên trong căn hộ đó, những sợi dây chuyền bên trong biệt thự của anh ta từ đâu mà có, rĩ rằng chắc đều là của người phụ nữ đó.

Khi nghĩ đến những chuyện này, trái tim của Khương Thục Đồng như bị ai đó đâm một nhát dao vậy.

Cô ta đột nhiên cảm thấy bản thân đến tìm Từ Mậu Thận rất khờ, rõ ràng biết được mang quá khứ đào bới ra, chỉ làm cho bản thân đau thương, vì sao lại muốn đào bới chứ?

"Tôi với cô ta có phải rất giống nhau không?" Khương Thục Đồng lại hỏi.

Rất lâu sau, Từ Mậu Thận gật đầu.

Một hoang tưởng nhỏ nhoi trong lòng của Khương Thục Đồng cũng đã tan vỡ, vốn dĩ cô ta nghĩ rằng cô ta và bạn gái cũ của Cố Minh Thành thế nào cũng không thể dính líu với nhau, nhưng mà hiện nay, cô ta đã tin, dù cho Từ Mậu Thận nói không giống đi nữa, nhưng mà cô ta cũng có đôi mắt, bản thân cũng sẽ tự xem.

Hèn chi từ đầu Cố Minh Thành đã rất chiếu cố bản thân, lại thích lên giường với cô ta, chẳng qua chỉ là cô ta có một gương mặt giống y như đúc với bạn gái cũ của anh ta.

"Cô ta giờ ở đâu? Đã đi đâu rồi?" Khương Thục Đồng lại hỏi.

"Nguyên nhân hai người chia tay tôi không biết, nhưng mà hiện giờ cũng không biết người phụ nữ đó đang ở đâu."

Khương Thục Đồng lại cười chua xót, quả nhiên là sự rầu rĩ không thể giải quyết được trong lòng Cố Minh Thành, không biết đang ở đâu, cho nên, đã tìm một vật thay thế.

Thật nực cười, cô còn chịu thiệt thòi vì anh ta mà ghen tuông, trong lòng chua xót, sảy thai, cả con người đều không thuộc về của bản thân.

Nhưng cô ta cuối cùng vẫn là vật thế thân của người phụ nữ đó.

Khương Thục Đồng không muốn hỏi nữa, cô ta quay về.

Cô ta về đến công ty, đã đến phòng làm việc của Cố Minh Thành.

Nhưng mà, cô ta cũng không biết, Cố Minh Thành cũng vừa trải qua một trận giãy giụa, vì mới có một người đã nói với anh ta số chuyện - -

Cố Minh Thành lạnh lùng hỏi Khương Thục Đồng hôm nay có chuyện đặc biệt gì không, trước đây cô ta chưa từng chủ động bước vào phòng làm việc của anh ta, vì sao lần này lại chủ động đến đây, anh ta cũng không có gọi cô ta đến.

Lần trước trải qua chuyện của Đặng Hiển Vũ, giữa hai cũng không sảng khoái cho lắm.

"Cố Tổng, chúng ta chia tay thôi." Khương Thục Đồng nói.

Cô ta cảm thấy cách xưng hô "Cố Tổng" như thế này, thích hợp với cô ta hơn, những cách xưng hô khác, loại như "Minh Thành", đối với cô ta mà nói, cũng có chút thân mật, dù sao cũng có một cảm giác như trộm mà có được vậy.

Tay đang viết chữ của Cố Minh Thành dừng lại, anh ta suy nghĩ rất lâu, nói, "Được."

Khương Thục Đồng đã chặt chẽ nắn lại đôi tay.

Cứ tưởng anh ta sẽ hỏi vì sao, muốn giữ cô ta lại, nhưng mà anh ta không nói gì hết.

Do cô ta đã suy nghĩ nhiều.

Không ngờ chia tay lại dễ dàng như vậy, Khương Thục Đồng quay về bàn làm việc của mình.

Nhớ lại cô ta còn nợ Cố Mình Thành hai trăm ngàn, cô ta đã gửi cho Cố Minh Thành một tin nhắn wechat:Tiền của anh, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho anh.

Bên kia trả lời:Tùy ý.

Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng mấy ngày không liên lạc với nhau, trong phòng làm việc đã có lời bàn tán nhỏ nhẹ, trước đây Cố Tổng theo đuổi Khương Thục Đồng rất có khí phách, hiện nay im hơi lặng tiếng, hơn nữa, Chủ tịch cũng không đến phòng làm việc của Khương Thục Đồng.

Mọi người đối với tin tức của Chủ tịch cũng đặc biệt có hứng thú, không chỉ có hứng thú, hơn nữa vô cùng nhạy cảm.

Mọi người vẫn đang quan sát sự thay đổi đó.

Mạc đại sự càng không dám lên tiếng.

Khương Thục Đồng cảm thấy Mạc đại sư trên mặt thiết kế tuy rằng thực sự là một thiên tài có kinh nghiệm siêu phàm, nhưng mà Khương Thục Đồng cảm thấy con người của ông ta - - Chỉ tạm được, thí dụ như anh ta thích bám theo cấp trên, những điều dạy cho Khương Thục Đồng rõ ràng cũng có dấu tích muốn làm hài lòng Cố Minh Thành, vì da mặt anh ta rất dày, cho nên Khương Thục Đồng không thể nhìn rõ bộ mặt thật của ông ta, chỉ cảm thấy lòng dạ anh ta rất xấu.

Khương Vũ Vi gọi điện cho Khương Thục Đồng, hẹn cô ta ra ăn cơm.

Tuy rằng đã trải qua nhiều chuyện không vui, nhưng Khương Thục Đồng vẫn đi, dù sao họ cũng là chị em họ mà.

Khương Vũ Vi nữa lời cũng không nhắc đến Cố Minh Thành, trái lại chỉ nói về chuyện khi hai người còn nhỏ, nói đến chuyện thú vị, Khương Thục Đồng lại vui vẽ cười.

Khương Thục Đồng cứ tưởng Khương Vũ Vi, chẳng qua chỉ là không có được Cố Minh Thành cho nên tức giận thôi, quan hệ của hai người vốn dĩ cũng rất tốt, lại thêm bài viết đó cũng do KHương Vũ Vi gửi, hiện nay cô ta đã chia tay với Cố Mình Thành, mâu thuẫn giữa hai người chắc chắn đa không còn nữa.

Cho nên lần này gặp mặt, thái độ của Khương Thục Đồng rất lạc quan.

Hai người khi trò chuyện không biết khi nào lại nói đến chuyện của cuộc sống hiện nay, Khương Thục Đồng nói, "Vũ Vi -- Vũ Vi, tôi và Cố Minh Thành chia tay rồi."

Khương Vũ Vi trước tiên sửng sờ một lát, tiếp đó nói, "Ái, nói đến chuyện này, tình cảm của hai chị em chúng ta đâu có thể vì một người đàn ông mà ảnh hưởng được chứ? Vì sao vậy?"

Khương Thục Đồng đem chuyện Diệp Thu đến tìm cô ta nói với Khương Vũ Vi, sau đó than phiền nói, "Tôi chẳng qua chỉ là một vật thế thân của anh ta, hơn nữa, tôi cảm thấy giữa tôi và anh ta, ngoại trừ thân thể, giữa chúng tôi vẫn có sự ngăn cách, có thể chúng tôi không phải là người chung đường, cho nên chia tay thôi."

Khương Thục Đồng cúi đầu khuấy ly cà phê, không nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của Khương Vũ Vi, ý của Khương Thục Đồng là thân thể của hai người họ không có ngăn cách - - -

He!

Khương Vũ Vi nói gần đây cô ta gặp được Đặng Hiển Vũ cũng thấy ngại, làm việc tại công ty ngoại thương thời gian lâu rồi, cũng cảm thấy có chút khó chịu, có chút nhàm chán, cô ta cũng muốn có một chuyến du lịch nói đi thì đi đó.

Người nói vô tâm, kẻ nghe có ý.

Khương Thục Đồng cảm thấy sau này cô ta ở trong công ty, gặp được Cố Mình Thành nhất định cũng rất ngại ngùng, chuyện ngại ngùng thế này, mấy hôm nay cô ta đã gặp được mấy lần rồi, giống như oan gia ngõ hẹp vậy, cô ta luôn gặp anh ta ở hành lang, có khi anh ta chú ý xem hồ sơ trong tay, rõ ràng không nhìn thấy Khương Thục Đồng đang đứng bên cạnh, có khi anh ta từ phòng làm việc khác bước ra, lại nhìn thấy Khương Thục Đồng vừa bước vào trong.

Nếu như cứ tiếp tục thế này, Khương Thục Đồng không biết sụ ngại ngùng này lại đến khi nào.

Suy nghĩ muốn từ chức lại đúng khi này xuất hiện.

"Tôi muốn từ chức đó." Khương Thục Đồng nhìn Khương Vũ Vi nói một câu.

"Ả? Cô suy nghĩ kỹ đó."

"Suy nghĩ kỹ rồi."

Khương Thục Đồng thấy trời đã tối rồi, cô ta nói, "Tôi về nhà trước đây."

Khương Vũ Vi "Ừm" Một tiếng.

Nhìn vào dáng quay lưng của Khương Thục Đồng, các hoạt động tâm lý của Khương Vũ Vi chưa từng dừng lại:Xin lỗi Thục Đồng, do tôi đã làm tiểu nhân, Đặng Hiển Vũ mấy ngày gần đây rất buồn phiền, luôn uống rượu, sau khi uống rượu anh ta lại lén lén nói với tôi, tôi đã đem chuyện Đặng Hiển Vũ đến nhà cô đã làm một phiên bản, nói cho một người khác biết, người đó Cố Minh Thành luôn tin cậy, anh ta chuyển lời cho Cố Tổng biết, nói rằng hôm đó Đặng Hiển Vũ đến nhà cô, đa làm qua với cô, sau đó rời đi, hai chị em, vì một người đàn ông, chỉ có thể trở mặt thôi.