Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 652




“Bắt đầu cướp người với mẹ rồi ha?” Từ Thiến nói.

“Không tính là cướp, cùng lắm tính là vật trả về chủ cũ, người về đúng chỗ!” Miêu Doanh Đông cười nói một câu.

Từ Thiến cười mấy tiếng, “chuyện vay tài chính xưởng tàu, gần đây mẹ nghĩ muốn để cô ấy làm.”

“Tại sao là cô ấy? Con làm không giống nhau sao?”

Từ Thiến cười, “là giống nhau, bây giờ con bé cũng chưa có năng lực làm việc độc lập!”

Sau khi Miêu Doanh Đông cúp máy, Kiều Duyệt Nhiên đã ngủ say rồi, lúc họ quay về mới hơn ba giờ chiều.

Kiều Duyệt Nhiên rất mệt, ngủ rồi là không dậy, Miêu Doanh Đông cũng ngủ trưa, một tiếng sau thì anh tỉnh dậy rồi.

Người cộng sự của anh gọi điện cho anh, hỏi hợp đồng chuyển nhượng chủ sở hữu làm xong chưa.

Miêu Doanh Đông từ phía trên giường bên phía của anh bước xuống, chuyển đến bên chỗ Kiều Duyệt Nhiên, bởi vì lúc ngủ cô đạp chăn ra, lộ ra bờ vai trần thụi.

Miêu Doanh Đông ngồi xuống bên giường, đắp chăn cho cô.

Sau đó, anh đứng dậy đi đến thư phòng.

“Anh dạo gần đây bởi vì đang yêu đương với Nhiên, nên không chăm chỉ làm việc rồi đúng không? cộng sự hỏi anh.

Lần trước Kiều Duyệt Nhiên đi đến văn phòng của Ethan đưa tài liệu, người cộng sự của anh đã biết rồi.

Ban ngày ban mặt to gan để một cô gái xuất hiện tại phòng họp của mình, còn nói câu“Mẹ đang làm gì vậy”, rõ ràng là Miêu Doanh Đông muốn thông báo cho đồng nghiệp của công ty mối quan hệ của anh và Kiều Duyệt Nhiên.

Miêu Doanh Đông cưới,”anh quen biết tôi bao nhiêu năm rồi, có lúc nào tôi làm việc không chăm chỉ chưa? Yêu đương, chỉ cần dùng một ngăn hoặc hai ngăn tim là đủ rồi, nếu như nhiều hơn——? Nhiều hơn tôi cũng không làm. Hợp đồng tôi đã gửi đến hộp thư của anh rồi, anh nhận đi!

Người cộng sự cười haha, nói anh vẫn chưa nhận được, cho dù Miêu Doanh Đồn gưi đi rồi, anh cũng không xem gấp.

Anh sợ Miêu Doanh Đông chìm trong men say không ra được, nhắc nhở nhắc nhở anh.

“Anh nghĩ nhiều rồi!” Miêu Doanh Đông nói.

Sau khi cúp điện thoại của cộng sự, Miêu Doanh Đông bắt đầu xem tài liệu của xưởng tàu, anh phát hiện Khâu Minh Hạc mấy năm gần đây, cứ đang đi xuống dốc, cổ phiếu thua 5 tỷ chỉ là một phần, tất cả vấn đề kinh tế đều thể hiện ra, hơn hết, nghe nói Khâu Minh Hạc còn có một đứa con ngốc, cho nên, trên cơ bản người nối nghiệp của xưởng tàu là chẳng có ai, hơn nữa, hình như còn có vấn đề kinh tế “tay không đánh giặc”

Một doanh nghiệp như vậy, không có khả năng phát triển, Miêu Doanh Đông cuối cùng bỏ cuộc rồi.

Anh nói với Từ Thiến, hủy bỏ đầu từ với Khâu Minh Hạc rồi.

“Tốt! Khâu Minh Hạc bây giờ cứ đợi đóng cửa đi!” Từ Thiến nói.

Miêu Doanh Đông chỉ quản không đầu tư, còn những chuyện khác, anh không quan tâm, anh trước giờ vốn sống rất thanh cao, những chuyên không liên quan đến mình, anh rất ít hỏi.

Kiều Duyệt Nhiên dậy rồi, hỏi tối rồi sao, anh ăn gì? có muốn uống canh không?

Cô từ phía sau Miêu Doanh Đông kẹp chặt cổ của anh, lắc lư người anh.

Cái người đàn ông này là một khối nam châm to lớn, hút Kiều Duyệt Nhiên đến nỗi hồn bay phách lạc.

Cô biết bản thân sẽ như vậy, có trách cô quá vội vã, nhưng bản thân cô khống chế không nổi.

“Em xem làm sao thì làm!” Anh nói

Kiều Duyệt Nhiên vui vẻ đi nấu cơm.

Miêu Doanh Đông gửi mail cho Khâu Minh Hạc, nói rõ ràng tỉ mỉ lí do không đầu tư, hơn nữa của hãng tàu Khâu Minh Hạc không có năng lực kế nghiệp, quyết định không hợp tác đầu tư làm một cách “nhát ngôn cửu đỉnh”, bảo đảm để Khâu Minh Hạc không có khả năng phản kích.

Kiều Duyệt Nhiên nấu cơm xong rồi, kêu anh đến ăn.

Anh ăn cơm cũng quen kiểu cách rồi, thong thả ung dung.

Kiều Duyệt Nhiên cảm thây nhìn anh ăn cơm, cũng rất có mỹ cảm.

Em nhìn cái gì? Chưa nhìn thấy đàn ông ăn cơm bao giờ sao?”Miêu Doanh Đông hỏi.

Kiều Duyệt Nhiên cũng cảm thấy, đem tình yêu dành cho một người biểu hiện rõ ràng trên khuôn mặt, là tiết tấu thua rõ ràng, nhưng mà cô hết cách rồi, cô không thể nào làm được kiểu yêu ghét mà không thể hiện rõ ra.

Cô vẫn đang nhìn anh, Miêu Doanh Đông nghiêng đầu qua, vuốt mái tóc của cô một cái, “ăn cơm.”

Kiều Duyệt Nhiên liền ngoan ngoãn ăn cơm.

Ngày hôm sau, Khâu Minh Hạc lại đến tìm Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên bây giờ gặp Khâu Minh Hạc, giống như chuột gặp phải mèo vậy, cô lo sợ sự làm loạn vô cớ của Quý Hồng, lo sợ lại đem cô đặt vào cái tình cảnh ngượng gạo.

Cho nên, đối mặt Khâu Minh Hạc, Kiều Duyệt Nhiên rất trống rỗng, căn bản không muốn gặp.

Khâu Minh Hạc mời Kiều Duyệt Nhiên ăn cơm, tìm một nơi yên tĩnh.

Kiều Duyệt Nhiên căn bản không muốn đi.

Khâu Minh Hạc đích thân cầu Kiều Duyệt Nhiên,”nghe nói cô Kiều thời gian trước có bán một miêng ngọc, co chắc cũng biết, miếng ngọc đó giá trị liên thành, cô không quan tâm lai lịch của nó sao? Còn nữa, cô tại sao có thể nhẹ nhàng bước vào Miêu gia như vậy, Từ Thiến không hề phản đối.

Nghe vậy Kiều Duyệt Nhiên ngây người ra, lại có chút kinh ngạc.

Cô vẫn cứ cảm thấy thân thế của mình chính là một trang giấy trắng, căn bản là không có gì đáng nói, nhưng mà, lời của Khâu Minh Hạc——

Lẽ nào ông ta biết thân thế của mình? Điều này có thể lý giải tại sao Quý Hồng cứ năm lần bảy lượt đến gây phiền phức với cô rồi?

Bao nhiêu năm như vậy rồi, cô chưa từng nghĩ đến thân thế của mình.

Khâu Minh Hạc vừa nói như vậy, Kiều Duyeeth Nhiên cảm thấy không được rõ ràng, cho nên, cô cùng với Khâu Minh Hạc đi đến khách sạn, vào phòng vip.

Đây là lần thứ 2 Khâu Minh Hạc tỉ mỉ thăm dò Kiều Duyệt Nhiên, rất đẹp, hình dáng rất giống mẹ cô.

“Cô Kiều, có thể cầu xin cô, giúp tôi năn nỉ Ethan, để anh ấy đầu tư chúng tôi, gần đây, rất nhiều chủ nợ của xưởng tàu đều đang liên tiếp thúc nợ, có rất nhiều đơn hàng đã kí rồi, tôi cũng đều không nghĩ đến vấn đề bồi thường tiền cắt hợp đồng rồi, dồn dập bỏ luôn đơn hàng của chính mình, chuyện này đối với xưởng tàu của chúng tôi, là mất mạng như chơi! Nếu như cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ đóng cửa mất!” Khâu Minh Hạc bắt đầu rớt nước mắt.

Chủ nợ dồn dập đòi nợ, đơn hàng kí được đều đang dồn dập hủy bỏ, đây là điều mong muốn của Từ Thiến.

Dù gì, quan hệ xã hội của Miêu gia rộng lớn như vậy!

Khâu Minh Hạc từ lúc lấy Quý Hồng, vốn dĩ quan hệ xã hội đang giảm sút, càng hơn hết, ông ta bây giờ dậu đổ bìm leo!

Cho nên, hôm nay gọi cô đến, vẫn là cầu cứu cô.

“Chuyện này đối với miếng ngọc, với thân thế của tôi có liên quan không?”Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

“Không quan hệ gì hết, đương nhiên không có quan hệ gì! Chỉ là, tôi không nói như vậy, cô Kiều sẽ không đến gặp tôi!” Khâu Minh Hạc nói.

Kiều Duyệt Nhiên rất tức giận, cho rằng bản thân bị lợi dụng.

Mà Khâu Minh Hạc, tuyệt đối không ngốc đến mức trong tình cảnh như thế này, nói cho Kiều Duyệt Nhiên thân thế của cô, như vậy, cô sẽ hận bản thân, rời bỏ bản thân, hồng nhan duy nhất bên cạnh Miêu Doanh Đông cũng sẽ đi mất.

“Cô Kiều, cô xuất thân ở một gia đinh giàu có, sau đó gia đình thất bát, tổ phụ của cô không thích con gái! Cho nên đem cô vứt đi, cha đẻ của cô năm đó có chút giao tình với tôi, cho nên, tôi biết ——” Khâu Minh Hạc đang nói dối.

Ông ta không phải cố ý nói dối, mà là muốn che đi cái lí do lừa Kiều Duyệt Nhiên lúc đầu.

“Bố mẹ tôi là ai? Rốt cuộc là ai?” Kiều Duyệt Nhiên mất bình tĩnh lắc tay Khâu Minh Hạc.

“Chuyện này dù gì cũng là chuyện riêng của cha cô, cho nên, khi chưa được ông ấy đồng ý, tôi sẽ không nói cho cô biết! Xin lỗi!” Khâu Minh Hạc cúi đầu.

Nói dối trước mặt con gái mình, đối với một người cha, căn bản là không thể ngẩng đầu lên được.

“còn nữa, mối giao tình giữa cha cô và tôi không ít, nếu như cô có thể nói với Miêu Doanh Đông, đầu tư cho tôi, sau này tài sản của tôi, cô có một phần ba! Coi như là sự báo đáp đối với cô.”

Khâu Minh Hạc cảm thấy bản thân thật vô dụng, không dám nói với con gái ruột của mình chuyện năm đó, lại phải tìm lý do chửa cháy.

“Xin lỗi, tôi không có công không nhận lộc! Chuyện của ông, tôi cũng hiểu một chút ít, nhưn fmaf dù gì anh ấy nói không dược rồi, thì khẳng định là không có giá trị đầu tư!” Nói xong, Kiều Duyệt Nhiên đứng dậy liền rời đi.

Khâu Minh Hạc một mình ở trong căn phòng vip, đang hít thở một cách mệt nhọc.

Năm đó, ông tại sao lại quen Quý Hồng vậy?

Kiều Duyệt Nhiên về rồi.

Chuyện này, lại làm cho Quý Hồng đứng ngồi không yên.

Từ lần trước sau khi Khâu Minh Hạc tìm Kiều Duyệt Nhiên, cô cứ trong lòng không yên, phái người đi theo Khâu Minh Hạc.

Cô dự cảm, xưởng tàu của Khâu Minh Hạc không được rồi, bây giờ đã đến lúc chia tài sản rồi, nếu như cô và con trai chỉ có thể phân được tiền ăn, vậy thì thảm rồi.

Cuối cùng, cô lại tìm Kiều Duyệt Nhiên, hỏi Kiều Duyệt Nhiên Khâu Minh hạc tìm cô để làm gì?

Lần này thái độ của Quý Hồng rất nhún nhường, nói, phụ nữ cả một đời, chỉ có một người đàn ông, cho nên, người đàn ông này chỉ cần có biến động nhỏ, trong lòng cô vô cùng lo lắng, cô biết gần đây Khâu Minh Hạc lại tìm Kiều Duyệt Nhiên, cô chỉ là muốn hỏi xem Khâu Minh Hạc có chuyện gì, sao lại năm lần bảy lượt đi tìm Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy rất phiền, vốn dĩ cô rất khó chịu Quý Hồng.

Nhưng mà Quý Hồng tìm cô, cô cũng thanh minh cho bản thân.

Cuối cùng Kiều Duyệt Nhiên nói, “ông ta tìm tôi còn có thể có chuyện gì chứ? Đương nhiên là chuyện muốn đầu tư! Tôi từ chối rồi!”

“Cô lần trước cũng nói là cô từ chối rồi, lần này lại tìm cô, không xuất chiêu nào mới sao?’ Quý Hồng hỏi.

“Ông ấy muốn cho tôi một phần ba tài sản, tôi cũng từ chối rồi!”

Quý Hồng hận đên nỗi nghiến răng, Khâu Minh Hạc đây là tìm lý do để cho con gái mình di sản đây mà, nghĩ bà nhìn không ra sao?

Được thôi, cho Kiều Duyệt Nhiên một phần ba tài sản, lại cho con trai ngốc của ông ta một phần ba, còn lại một phần ba, một phần ba này không biết có cho bà ta không.

Quý Hồng tức lắm!

Về đến nhà, bà liền cho người đi truyền tin, nói, Kiều Duyệt Nhiên quyến rũ Khâu Minh Hạc.

Bà ta biết Khâu Minh Hạc không dám nhận Kiều Duyệt Nhiên, bà sẽ đem chuyện này làm lớn ra, càng lớn chuyện càng tốt.

Xem xem đây là cảm giác như thế nào!

Một thời gian, chuyện của Kiều Duyệt Nhiên và Khâu Minh Hạc đồn ầm lên.

“Quý Hồng ngậm máu phun người!”Kiều Duyệt Nhiên chỉ tin tức của cô và Khâu Minh Hạc, giận dữ nói.

Câu này là nói với Miêu Doanh Đông.

“Quý Hồng tại sao lại làm loạn nữa chứ?” Miêu Doanh Đông không hiểu.

Miêu Doanh Đông rất hận bản thân, lại còn người ở bên cạnh anh và những vụ tai tiếng tình cảm kéo vào, hơn nữa những vụ tai tiếng tình cảm này, làm anh cảm thấy rất tởm.

Anh dùng khả năng của mình để xóa những tin tức này đi!

Có một người bạn phóng viên hỏi anh, “Ethan, bao nhiêu năm rồi, anh chưa bao giờ đi qua cửa sau, lần này sao vậy?”

“Ngày trước không đi là vì không dùng đến, bây giờ cần dùng rồi!” Miêu Doanh Đông cười.

Bị những tin tức này làm phiền, anh trong lòng rất phiền não.



Kiều Duyệt Nhiên mấy ngày nay cuộc sống rất khổ, dù gì là một cô gái đôi mươi với một ông già.

Hành vi của Quý Hồng sớm đã làm Từ Thiến nổi trận lôi đình, bà kích động các mối quan hệ, để họ siết chặt thời gian đòi nợ, ép Khâu Minh Hạc phá sản.

Loại người như Khâu Minh Hạc thì để tiền đốt ông ta đi.

Ông ta đã đến ranh giới sắp phá sản.

Khâu Minh Hạc rất nhanh toàn bộ tài sản bồi thường xong, dọn ra khỏi biệt thự hào hoa, bên cạnh vẫn có Quý Hồng đi theo.

Nhưng mà, tình cảm của ông đối với bà ta đã nguội lạnh.

Ông biết người đàn bà này tầm nhìn hạn hẹp, ông cũng biết người đàn bà này tầm nhìn nông cạn.

Ông càng biết tin đồn của ông và Duyệt Nhi là do người đàn bà này đồn thổi khắp nơi.

Ông bây giờ cũng lười đánh Quý Hồng rồi.

Quý Hồng làm cho sản nghiệp trong tay ông bị hủy hoại hoàn toàn, làm ông biến thành tội nhân của Khâu gia.

Trách ai?

Ai để ông năm đó bị sắc đẹp làm lu mờ đầu óc, còn là một người vũ nữ!

Khâu Minh Hạc bây giờ cái gì cũng không có rồi.

Lúc Trần Nhã Ninh còn sống, ông thành đạt bao nhiêu, bây giờ ông lại sa sút bấy nhiêu.

Đã từng nghĩa khí hăng hái, bây giờ ông đã dần dần già đi.

Ngày trước ông không thua ai, bây giờ, ông chẳng còn gì cả, ông thua thật rồi.

Trong một đêm mưa gió mịt mùng, Khâu Minh Hạc quỳ ở trong khuôn viên trường của Kiều Duyệt Nhiên.

Tất cả mọi người, đều ngẩn người ra.

Kiều Duyệt Nhiên cũng ngẩn người ra, tuy là cô có cảm giác không mãn ý đối với ông, nhưng một người lớn tuổi như vậy quỳ xin cô, suy cho cùng cô không thể tiếp nhận.

Kiều Duyệt Nhiên quỳ trước mặt Khâu Minh Hạc, “ Ông đứng dậy đi, ông quỳ xin tôi làm gì?”

Trên khuôn mặt của Khâu Minh Hạc đẫm nước mưa, “Duyệt Nhi, cầu xin con tha thứ cho ta! Ta biết mấy ngày nay, con đã phải chịu nhiều uất ức, ta biết, ba đều biết hết——”

Kiều Duyệt Nhiên ngẩn người ra một lúc, hỏi một câu, “ông vừa mới nói gì?”

“Cha biết, năm đó cha bị Quý Hồng mê hoặc, đuổi mẹ con ra khỏi nhà, mẹ con một mình, đi lang thang trong một ngày tuyết lớn, ngày 1 tháng 10 năm sau, sinh ra một cặp sinh đôi long phụng, bé trai lấy tên là Khâu Đông Thần, bé gái lấy tên là Khâu Đông Duyệt, mẹ con tên Trần Nhã Ninh, Trần Nhã Ninh cho Khâu Đông Thần một miếng ngọc Kì Lân, cho Khâu Đông Duyệt một miếng ngọc Kì Lân, đó là tín vật đính ước năm xưa cha tặng mẹ con! Cha giờ không còn gì nữa rồi, đời người đi vào ngõ cụt, con có thể tha thứ cho cha không, Duyệt Nhi?”

Tiếp đó Khâu Minh Hạc bắt đầu cúi đầu lạy Kiều Duyệt Nhiên.

Lạy đến nỗi đầu toàn là máu, máu lại bị nước mưa rửa đi.

Một người hơn sáu mươi tuổi rồi, làm như vậy, rất hại đến sức khỏe!

Kiều Duyệt Nhiên đờ người ra tại đó.

Trong lòng rất nhiều điều không hiểu, rất nhiều ngỡ ngàng, rất nhiều u sầu.

Chuyện này, Từ Thiến biết rõ, từ đầu đến cuối bà đều biết rõ.

Chuyện của Quý Hồng, là Từ Thiến tự nói với bản thân, Khâu Minh Hạc phá sản, Từ Thiến cũng không thoát khỏi liên quan.

Bà vẫn cứ dạy bản thân tri thức vận dụng vốn tư bản, đại khái là hy vọng có một ngày, Kiều Duyệt Nhiên có thể đủ mạnh mẽ để báo thù.

Nhưng mà bà ta làm sao biết được?

Miêu Doanh Đông có biết hay không?

Hiện tại, Kiều Duyệt Nhiên cũng đã biết tại sao Quý Hồng cứ nhằm vào cô, sợ cô phân tài sản!

Kiều Duyệt Nhiên đứng trong con mưa, ngẩn người ra nhìn một người có quan hệ huyết thống gần gũi nhất vơi mình, nhưng mà lại là người không có một chút tình cảm thân thiết gì cả.

Cô cười một cách lạnh lùng.

Tại cái thời khắc mà thân thế bị bóc trần này, tại thời khắc mà tất cả những nghi ngờ đều đã tìm được lời giải đáp, cô cười một cách lạnh lùng.

Đã từng, cô cảm thấy Trần Nhã Ninh thất đáng thương, nhưng mà bây giờ cô biết rồi, người phụ nữ đó vốn dĩ là mẹ đẻ của cô.

Cô cám thấy Quý Hồng thật đáng căm hận, nhừng đàn bà đó là mẹ kế của cô, cũng là kẻ thù của cô.

Cô cảm thấy Khâu Minh Hạc chỉ là tên cặn bã, nhưng mà người đàn ông này là cha đẻ của cô!

Sự tồn tại của Kiều Duyệt Nhiên chỉ là một sai lầm chết người.

“Ông đi đi, ông đi đi, ông đi đi!” Kiều Duyệt Nhiên gào lên với Khâu Minh Hạc.

Hiện tại cho dù Khâu Minh Hạc đã phá sản rồi cũng không thể giải tỏa nỗi oán hận trong lòng cô.

Sự hận thù của cô đối với Khâu gia!

Kiều Duyệt Nhiên bỗng chốc ngất đi trong mưa.

“Duyệt Nhi, Duyệt Nhi——” Khâu Minh Hạc ở bên cạnh kêu lớn.

Lúc Kiều Dyệt Nhiên tỉnh lại, là ở kí túc xá.

Là bạn học của cô đi ngang qua nhìn thấy cô ngất đi, liền đưa cô vào kí túc xá.

Kiều Duyệt Nhiên hiện tại thật sự là trong lòng nguội lạnh.

Bạn học đã giúp cô thay quần áo, cô bây giờ mặc bồ đồ ngủ thoải mái, nằm trên giường của mình.

Từ Thiến đến rồi.

Kiều Duyệt Nhiên đang nằm dài trên bàn học, nhìn ra cửa sổ.

Rõ ràng là mùa hè, nhưng tại sao cô cảm thấy như sắp sang thu rồi nhỉ.

Cô nghiêng đầu nhìn một cái, nhìn thấy Từ Thiến

Từ Thiến đứng ở phía sau cô, vuốt ve mái tóc cô một chút.

“Bác gái bác đến rồi? Kiều Duyệt Nhiên vừa lên tiếng, mới biết cổ họng của mình đã khàn rồi.

“Uh. Duyệt Nhi đều biết rồi? Từ Thiến hỏi.

“Dạ.”

“Cảm giác thế nào?”

“Không biết nói sao! Theo lí mà nói, bác giúp con báo thù, con nên rất vui, rất vui mới phải,nhưng mà con vui không nổi. Bác giúp mẹ con báo thù, nhưng mà đối tượng báo thù dù gì cũng là cha đẻ của con! Bất luận thế nào, con có thù với ông ta cũng được, coi thường ông cũng được, nhưng con và ông ấy là quan hệ huyết thống!” Kiều Duyệt Nhiên nói.

Cô cảm giác mí mắt mình sắp mở không nổi rồi.

“Ta biết, trong mấy ngày mà để con tiếp nhận nhiều chuyện như vậy, con rất khó tiếp nhận, ít ra còn còn có Doanh Đông mà, còn có ta!” Từ Thiến nói.

“Anh ấy có biết không? Nguyên nhân và hậu quả?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

“Nó không biết. Là ý của ta và bác trai, chỉ có nó là không biết, tình cảm của nó là rất đơn thuần! Nhưng mà, hiện tại, nó đã biết rồi!” Từ Thiến nói.

Kiều Duyệt Nhiên từ trong cổ họng phát ra một tiếng “dạ”.

“Xưởng tàu bây giờ là của bác rồi?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

“Đúng. Nếu như con muốn, ta có thể cho con.”

Kiều Duyệt Nhiên gượng cười một cái, “ Con trước giờ chưa nghĩ qua muốn xưởng tàu gì cả! Trên thương trường con cũng không có dã tâm gì, ngày trước chỉ cần có thể ăn no, bây giờ chỉ cần có thể mặc ấm.”

Từ Thiến thật lòng cảm thấy, Kiều Duyệt Nhiên rất rất đáng thương.

Miêu Doanh Đông lúc này, ngồi trong văn phòng công ty của aak, hai tay khoanh lại, không biết đang nghĩ gì.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, đầu óc rối bời.

Vẫn biết câu chuyện thảm thương kia, hóa ra là mẹ đẻ của Kiều Duyệt Nhiên.

Cũng chính là mẹ đẻ của Khâu Đông Duyệt

Hèn gì mẹ đã từng nói qua, anh và cái tên Kiều Duyệt Nhiên rất có duyên phận.

Bởi vì trong tên của cô cũng có một chữ “Đông”

Chuyện của Kiều Duyệt Nhiên, mẹ đều biết, từng bước dụ dỗ Khâu Minh Hạc rơi vào bẫy, bà từng bước từng bước thay Kiều Duyệt Nhiên báo thù, nhưng Miêu Doanh Đông luôn cảm thấy trong lòng có chút gì đó thật khó chịu.

Anh không đi thăm Kiều Duyệt Nhiên.

Không biết suy nghĩ của cô lại sẽ đi về đâu.

Chuyện Trần Nhã Ninh năm đó đã từng cầu cứu Từ Thiến, mẹ đã nói cho anh ta biết.

Hèn gì——

Anh vốn cho rằng mẹ rất thích Kiều Duyệt Nhiên.

Chuyện này có xác xuất bao nhiêu,mới có thể để mẹ thản nhiên tiếp nhận cô.

Từ Thiến lúc này cũng đang nói cho Khâu Đông Duyệt chuyện năm đó, Trần Nhã Ninh tại sao cầu cứu bà, bà cứ luôn cảm thấy Kiều Duyệt Nhiên và Trần Nhã Ninh rất giống nhau, bà đi điều tra thân thế của Kiều Duyệt Nhiên, bà biết được tình hình của Khâu gia.

Tất cả mọi chuyện, đều nằm trong sự tính toán của Từ Thiến!

“Cám ơn bác, bác gái!” Kiều Duyệt Nhiên nói.

“Cám ơn gì chứ? Chẳng lẽ ta không nên làm sao?” Từ Thiến cười cười nói.

“Nếu như năm đó Trần Nhã Ninh không cầu cứu bác, bác bây giờ có nhanh chóng tiếp nhận con như vậy không?” Kiều Duyệt Nhiên nói.

Từ Thiến nghĩ một hồi, “Có thể sẽ không. Con nghĩ đi, Cố Vi Hằng điều kiện tốt như vậy, ta còn thử thách nó một năm, phải thật sự là không có gì cả! Vợ của Doanh Đông, gia sự dù gì cũng được chút, nếu như bình thường, ít ra bố mẹ đều khỏe mạnh, gia đình hạnh phúc.”

“Cho nên, bác đối với con, tình cảm của phụ nữ càng lớn hơn người yêu của anh ấy đúng không?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

“Có thể nói như vậy”

“Môi Kiều Duyệt Nhiên trắng bệch, cô gật gật đầu, “Con biết rồi!”

Từ Thiến đi rồi, bà để Kiều Duyệt Nhiên không có chuyenj gì quay về nhà ở.

Kiều Duyệt Nhiên nói hai ngày nay cô không được khỏe, đợi cô khỏe lên rồi sẽ đi, xin bác gái yên tâm.

Từ thiến lên tiếng trả lời, rồi rời đi.

Trên xe, điện thoại của Từ Thiến reo lên, là Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông hỏi Kiều Duyệt Nhiên sao rồi.

Đó là cảm giác mà Từ Thiến chưa bao giờ nghe qua, âm thanh trầm lặng.

Tương đối nghiêm trọng.

Hầu như cả trái tim của anh đều đặt trong câu nói này.

“Cô ấy sao rồi?”

“Con bé rất tốt, chỉ là cơ thể có chút suy nhược!Ngày mai mẹ lại đến thăm nó.”Từ Thiến nói.

Miêu Doanh Đông cúp điện thoại.

Sau khi Từ Thiến đi, Kiều Duyệt Nhiên bắt đầu khóc, khóc to.

Sau đó, cô bắt đầu viết thư cho Miêu Doanh Đông.