Buổi tối, bà ôm tâm lí phải chết nói chuyện với Khâu Minh Hạc rồi.
Khâu Minh Hạc tát bà một bạt tai, “Tôi nhịn bà rất nhiều năm rồi, bà có biết không? Bây giờ đồ kỹ nữ bà lại còn lỗ đến năm trăm triệu của tôi, tôi đánh chết bà!”
Sau đó, ông liền đạp bà ta một cái dưới đất, lần này chính xác là Quý Hồng đuối lý.
“Sau này, thu hồi quyền tài chính! Bà và đứa con ngốc của bà, đi uống gió đông bắc đi!” Khâu Minh Hạc tức giận nói.
Khóe miệng Quý Hồng rươm rướm máu, trong lòng nghĩ: Đứa con ngốc, ông có hai đứa con ngốc! Chắc là ông vẫn chưa biết đứa con trai lớn của ông là một đứa ngốc chứ!
Khâu Minh Hạc cũng nghĩ nhân cơ hội này, Quý Hồng đuối lý, là lúc tố chất tâm lý mỏng manh, nói một câu ác độc với bà ta: Khâu Đông Duyệt, Duyệt Nhi của tôi, bà đừng hòng đụng vào con bé!
Quý Hồng kinh ngạc, lão già này sao lại biết?
Nhưng mà suy nghĩ dần dần, lân ngọc xuất thế, lão già biết được cũng khoong phải chuyện gì khó, ở nhà căn bản cũng là tai vách mạch rừng.
Bà ta lạnh giọng hừ một tiếng, “Ông không phải cha của nó sao? Có giỏi thì bảo nó về Khâu gia đi? Dùng thân phận người làm cha của ông bảo vệ con bé đi? Hay là ông hổ thẹn vì chuyện năm đó mà ông đã làm, sợ nó biết được, không bằng không để cho nó biết, để con bé khỏi hận ông!”
Khâu Minh Hạc nhắm mắt lại, Quý Hồng nói trúng nỗi đau của ông!
Minh Nguyên đã thành công khơi dậy cơn sóng mâu thuẫn của Khâu gia, chưa qua vài ngày, cổ phiếu bắt đầu dần dần tăng lại, thêm vào đó là cách thức kinh doanh đã được bàn bạc ổn thỏa, khiến người chơi cổ phiếu lại có niềm tin trở lại!
Kiều Duyệt Nhiên ở Venezuela một tháng rưỡi, lúc quay về đã sắp tới tết rồi.
Trong một tháng rưỡi này, mỗi ngày cô làm việc mười mấy tiếng, một tháng đã làm việc hết việc trong nửa năm của người khác.
Lúc cô muốn quay về, Minh Sùng Luân rất không nỡ để cô đi, nói sau này được nghĩ có thể đến Venezuela thực tập, nếu như không được, tương lai sẽ đến công ty kinh doanh ở Mỹ, nhưng mà, Venezuela cũng là nơi sản xuất chính, ông cảm thấy Kiều Duyệt Nhiên là một nhân tài nghiên cứu, vẫn nên làm việc ở tổng bộ vẫn tốt hơn.
Kiều Duyệt Nhiên cảm ơn Minh tổng, rồi đi về Mỹ.
Trong một tháng này, Miêu Doanh Đông mỗi ngày đều ở nhà, cảm thấy vô cùng cô độc.
Trước kia cũng một mình, nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như vậy.
Cô đơn đến nổi anh cảm thấy bản thân đã tiến vào thời kỳ mãn kinh!
Thậm chí, đến bản thân anh cũng không biết, anh đã vô ý bắt đầu quan tâm đến tin tức ở Venezuela.
Anh gần như không mở tivi, có một lần anh mở tivi, tivi đang chiếu tin tức ở Venezuela, anh lại hiếm có mà dừng lại nghe hai câu.
Có một lần, cấp dưới báo cáo với anh phạm vi phủ sóng của thị trường, nói tới Venezuela, anh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi một câu, “Venezuela?”
“Có vấn đề gì sao? Ethan?” Cấp dưới bất ngờ.
Bình thường cấp dưới trả lời câu hỏi, Ethan đều không chen miệng vô? Lần này là sao vậy?
Miêu Doanh Đông ngừng lại một hồi, mới nhận ra thái độ của bản thân, anh cười một chút rồi nói, “Không có gì, cậu tiếp tục!”
Kiều Duyệt Nhiên quay về, là Tống Dương đón cô.
Tống Dương khoanh hai tay, đứng ở cửa chờ.
“Quay về rồi?” Anh hỏi.
“Vâng!” Kiều Duyệt Nhiên cười nói,
“Về rồi thì tốt!” Tống Dương nói, “Sau này ở trường có chuyện gì, thiếu tiền có thể nói với anh!”
“Cảm ơn anh Tống.” Kiều Duyệt Nhiên cười một cái.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào đối với cô như vậy.
Từng có một người.....
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy người đó đang dần dần bước ra khỏi lòng cô, cuối cùng sẽ có một ngày phải quên anh đi.
Sau khi Kiều Duyệt Nhiên quay lại, đầu tiên là đến nhà Tam Nhi.
Vừa mới đến nhà Tam Nhi liền nhận được một cuộc điện thoại muốn khoét vách tường, hỏi Kiều Duyệt Nhiên có muốn đến Olive làm việc, suy cho cùng công việc tìm kiếm đá nguyên chất rất ít người muốn làm, cũng có rất ít người có kiên nhẫn giám địn đá nguyên chất.
Là Diệp tổng đích thân gọi điện thoại cho cô!
Tam Nhi vừa nãy đang ăn trái cây, hai chân đặt trên sopha, Nam Lịch Viễn cũng ngồi trên sopha.
Kiều Duyệt Nhiên vừa nói xong, Tam Nhi liền giống như lật cả trời đất hỏi, “Ai? Vừa nãy cậu nói ai?”
Vừa nãy Tam Nhi đã nghe thấy cái tên Olive.
“Người vừa nãy gọi điện thoại cho cậu là ai?” Tam Nhi hoang mang hỏi.
“Diệp tổng a! Tớ không biết tên của anh ta.” Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của Tam Nhi liền nói.
“Diệp Mậu Sâm?” Tam Nhi thăm dò hỏi.
Cái tên này vừa được nói ra, liền nhìn thấy ánh mắt của Nam Lịch Viễn quét mặt Tam Nhi, dáng vẻ rất không vui.
Đó là phản ứng đầu tiên khi đụng phải tình địch.
“Hình như là cái tên này thì phải! Lần này anh ta cũng đi Venezuela, có quen biết với Minh Tổng!” Kiều Duyệt Nhiên không hiểu phản ứng của Tam Nhi.
Đôi mắt của Kiều Duyệt Nhiên trừng lớn giống như hai cái chuông đồng vậy.
Nam Lịch Viễn vẫn luôn nhìn cô, đây là món nợ tình của Cố Tam Nhi, vẫn luôn chưa giải quyết được.
Tam Nhi không dám đối diện Nam Lịch Viễn, quay đầu đi.
Tam Nhi biết ánh mắt của Nam Lịch Viễn: cẩn thận một chút, tối nay lại uống một bình nữa rồi!
Tam Nhi gần đây rất ít khi đến trường, một là gần đến giai đoạn cuối kỳ, thời gian đến trường cũng càng ngày càng ngắn rồi, hai là, Diệp Mậu Sâm luôn đến trường, để tránh gặp phải anh ta, cô không đi nữa.
Nhưng tại sao tiểu Kiều đi châu Phi lại gặp anh ta chứ?
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Tiểu Kiều, đừng đồng ý yêu cầu của anh ta, loại người này, rất thích khoét vách tường người khác. Không từ thủ đoạn dành vợ người khác, cướp người cũng không từ thủ đoạn!” Nam Lịch Viễn nói tiểu Kiều cảnh giác.
Nói xong, Nam Lịch Viễn đặt cuốn sách trong tay xuống, rồi đi lên lầu.
Tam Nhi nhìn thấy anh tức giận rồi, hoang mang cũng đi lên lầu!
Tam Nhi vịn lên cổ Nam Lịch Viễn, cười hì hì nói, “Ông xã, anh tức giận cái gì chứ, cũng không phải em nói anh ta đụng tiểu Kiều, gần đây em cũng không liên lạc gì với anh ta, cũng sắp sinh cho anh đứa con thứ ba rồi, còn có thể làm sao đây?”
Sau đó, Tam Nhi liền thổi khí vào tai của Nam Lịch Viễn, hơi thở quyến rũ trực tiếp xuyên vào trái tim của Nam Lịch Viễn.
Tam Nhi bây giờ, cũng càng ngày càng quyến rũ rồi!
“Thực ra, trong lòng em, đối với anh ta, cũng có ý vhws?” Nam Lịch Viễn hỏi Tam Nhi.