Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 607




Tin nhắn wechat của Khương Thục Đồng là lúc chiều tối gửi đến.

Cố Minh Thành bảo cô từ từ rồi gửi, không gấp.

“ Còn không gấp, đã 8 tiếng rồi mà còn chưa được sao?” Khương Thục Đồng hết kiên nhẫn rồi, “Ai mà làm được 8 tiếng chứ?”

“Cơ thể của con trai em không phải là tập luyện vô ích.” Cố Minh Thành cười nhẹ trả lời một câu.

Khương Thục Đồng thấp thỏm không chịu được, cơm đều nguội hết rồi, bà gọi điện cho Cố nhị, gọi hai người đến ăn cơm tối.

Lúc đi đến biệt thự Bán Sơn, Cố Vĩ Hằng gửi tin nhắn cho Miêu Doanh Đông, “ anh vợ, chuyện anh chơi gái, bị ba mẹ vợ của tôi phát hiện rồi đúng không? Cho nên, bà ấy bảo Tiểu Cửu đến Trung Quốc tìm tôi.”

“Tôi nói rồi, đừng vui mừng sớm quá! Anh chơi tôi, bây giờ bị ông trời trả báo!”

Giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác của Cố nhị.

“Nhưng mà anh yên tâm, chuyện của anh, tôi sẽ không nói với Tiểu Cửu, để tránh ảnh hưởng đến hình tượng của anh trong lòng cô ấy.”

“Tôi rất muốn biết, cái cô gái của anh khi nào anh mới chơi chán? Có cần tôi giới thiệu cho anh người mới không?”

Dù gì hiện tại người bị mang tiếng là Miêu Doanh Đông, Cố nhị dậu đổ bìm leo, đúng là cao tay.

Miêu Doanh Đông vẫn không trả lời.

Bởi vì điện thoại của anh ta để ở trên giường của Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy điện thoại của anh cứ rung, là Cố nhị đang gửi tin nhắn cho Miêu Doanh Đông.

Cố nhị nghĩ trong lòng, ở Mỹ bây giờ là mấy giờ rồi? Vẫn chưa dậy?

Kiều Duyệt Nhiên kìm không được sự hiếu kì trong lòng, liền cầm điện thoại lên.

Điện thoại của Miêu Doanh Đông đính kim cương, là loại phiên bản giới hạn, sơn kim loại màu đen sáng loáng, thật sự cô cầm trong tay đều cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi, con người của anh cô nếm qua rồi, nhưng mà điện thoại của anh, cô không dám đụng.

Trên màn hình điện thoại xuất hiện tin nhắn của Cố Nhị, nói cái gì mà chơi cô gái này chơi chán chưa, cô mở ra rồi.

Vốn biết tra xét điện thoại của người khác là rất không hay, nhưng cô đã tra xét rồi

Hơn nữa, anh ấy sẽ không biết.

Đọc từng dòng tin nhắn của Cố Vĩ Hằng

Sau đó phía dưới là tin nhắn của Từ Thiến và Miêu Doanh Đông, cô kìm không nổi sự tò mò, cũng mở ra rồi, bị nghiện, chưa từng nghĩ sẽ cưới cô, cũng không phải bao dưỡng.

Mặt của Kiều Duyệt Nhiên đỏ bừng bừng, cô nhanh chóng đặt điện thoại của anh xuống.

Thực ra sớm đã biết cô và anh cả đời này căn bản sẽ không có kết quả, quan hệ của họ, coi như cố gắng duy trì thôi.

Nhưng mà một năm cũng tính là lâu rồi.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ là muốn ở bên anh.

Người như anh, cô giống như ăn trộm lại xem, dù có tặng cô danh chính ngôn thuận, cô cũng không dám nhận.

Một người cao quý như vậy cao ngạo như vậy.

Người lạ không được đến gần

Kiều Duyệt Nhiên không nhanh chóng dậy, cô lại hướng về phía trong giường nằm rất lâu, trong đầu một màu trắng xóa.

Chỉ là vì nghiện, có thể là vì khả năng trên giường của cô tốt chăng!

Nhưng mình không phải từ lúc bắt đầu đến kết thúc cũng không mong cùng với anh ta phát sinh gì sao?

Có một giọt nước mắt từ đuôi mắt của Kiều Duyệt Nhiên rớt trên gối.

Chuẩn bị tâm lý một chút, cô dậy rồi.

Bởi vì lần trước coi mắt, cô biết một số điện thoại khác của Miêu Doanh Đông.

Cô dùng điện thoại của mình gọi cho anh, hỏi anh ở đâu, một cái điện thoại khác của anh vẫn ở đây, có cần cô mang đến không.

Miêu Doanh Đông nói anh đang ở nhà hàng đối diện trường học ăn sáng, nếu như Kiều Duyệt Nhiên tỉnh rồi, thì đến đây cùng ăn, tiện thế cầm cái điện thoại của anh đến luôn.

Kiều Duyệt Nhiên đồng ý.

Cô rửa mặt, trấn tĩnh lại cảm xúc của mình, đi đến nhà hàng Miêu Doanh Đông đang ngồi.

Từ phía xa xa, nhìn thấy tay anh đang cầm dao cắt, vô cùng chỉnh tề ngồi ăn bò bít tết.

Thiết nghĩ, bít tết của trường học, so với Bít tết của Miêu Doanh Đông đang ăn, khác xa biết bao nhiêu.

Anh vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên đã ngồi xuống đối diện với anh.

“ Đến rồi?” Anh hỏi.

“Uh” Kiều Duyệt Nhiên vén sợi tóc rối bên tai về phía sau tai, “Anh Miêu, anh ăn không quen cơm ở trường em sao?”

“Đúng”

“Vậy thiết nghĩ, cơ thể của anh giống như công chúa hạt đậu, đêm qua cũng ngủ không ngon!” Kiều Duyệt Nhiên nói.

Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu, cũng bắt đầu ăn cơm.

Cô rất rõ, hai người họ vẫn luôn tồn tại một khoảng cách, khoảng cách rất lớn, khoảng cách mà cả đời này cũng không thể mất đi, trừ khi ở trên giường.

“Đúng, cơ bản là không ngủ! Còn nữa, lúc chỉ có hai chúng ta, gọi tôi Ethan.” Miêu Doanh Đông nói.

Kiều Duyệt Nhiên cứ cắm đầu ăn cơm, “uh” một tiếng, “ Em sớm đã nói rồi, anh ngủ không quen, anh cứ không nghe. Sớm đã nói anh đi về nhà đi.”

“ Giường ngủ không quen, nhưng mà ngủ với em thì rất quen.”

Kiều Duyệt Nhiên vẫn đang cúi đầu ăn cơm, mặt lại đỏ lên, như thiêu như đốt.

Nghĩ đến lời anh tự nói với Tư Thiến, chẳng qua là “ nghiện” mà thôi.

“ Đó là do anh ít ngủ với người con gái khác, nếu như anh ngủ với người khác nữa, có thể sẽ cảm thấy em rất bình thường. Con gái tuổi này, đều như vậy.” Kiều Duyệt Nhiên nói.

“Vậy sao? Vậy hôm khác anh thử ngủ với người khác xem sao!” Miêu Doanh Đông cười nhạt.

Động tác ăn cơm nho nhã, không để lộ ra chút vết tích suy nghĩ của anh.

Kiều Duyệt Nhiên gật đầu, trong lòng chua xót.

Điện thoại của Miêu Doanh Đông kêu lên một tiếng, tay anh cầm khăn ăn lên lau một chút, trượt mở điện thoại ra xem, là Cố nhị gửi đến.

“Anh vợ, anh mệt lắm hay sao? Vẫn chưa dậy à?” Cố nhị ở đầu bên kia kêu réo.

Miêu Doanh Đông nhìn thấy tin nhắn Cố nhị gửi ở phía trên, anh ngước mắt nhìn Kiều Nguyệt Nhiên, “tin nhắn của anh, em xem rồi à?”