Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 511




Lúc Kiều Duyệt Nhiên rời khỏi nhà Miêu Doanh Đông ra khỏi cửa mới cảm thấy hai chân mềm nhũn đến đòi mạng, đi lại rất máy móc, rõ ràng là mất rất nhiều sức, lại đi không được mấy bước cô cảm thấy chân mình không có tác dụng, coi bám lấy tường.

Có điều cuối cùng vẫn là mạng của Hứa Thế An là gấp, cô bắt xe đến chỗ nhà Hứa Thế An, để mẹ Hứa Thế An dìu anh lên xe đi bệnh viện.

Ba người, hai người đang khóc, duy nhất chỉ có một người không khóc đó là Kiều Duyệt Nhiên.

Hứa Thế An vẫn luôn mang giọng mũi nói "Kiều Duyện Nhiên, anh làm chậm trễ em rồi, thật sự làm chậm trễ em rồi. Kỳ thực em không cần lo lắng cho anh, chúng ta chính là hàng xóm... - ".

“Không có việc gì, là em tự nguyện" Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn dìu Hứa Thế An. Cô hôm nay lúc trời muộnnói là phải đi mượn tiền, không biết có mượn được không? Hứa Thế An cũng không biết hỏi sao??? Sợ hỏi rồi kết quả lại làm bản thân thêm đau lòng.

Anh ta đã như thế này rồi, người cần tiền là anh ta, anh không có tư cách hỏi số tiền đó là từ đâu mà có?

Con người ở tầng lớp thấp thì mệnh mỏng, trước nay vẫn như vậy.

Trong nhà Miêu Doanh Đông.

Sáng sớm, anh đứng dậy, lúc đứng dưới giường thay quần áo nhìn thấy vết tích máu đỏ tươi trên vỏ chăn.

Tối hôm qua anh tắt đèn, cô cũng không nhìn thấy.

Anh cũng không ngời tới.

Chính là bên cô ngủ.

Anh dừng lại một chút việc mặc áo, nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, xử nữ việc này, cô nói thì là một việc, anh tận mắt nhìn thấy thì lại là một việc khác.

Xếp chăn gọn gàng, đệm giường anh cũng không có xử lý, cứ để vệt máu tươi đó ở đó, nhìn thấy mà giật mình.

Cô hôm nay không xin phép anh nghỉ phép, chắc buổi chiều sẽ đến, thu dọn vệ sinh, buổi sáng cô cần đi đến nhà Tam Nhi.

Cô tự mình sẽ nhìn thấy.

Miêu Doanh Đông đã đi làm.

Kiều Duyệt Nhiên ở cung với Từ Thế An ở bệnh viện hơi lâu, tối hôm qua hầu như không chợp mắt, cả con người buồn ngủ đến đòi mạng.

Lúc sáng sớm, bác sĩ nói bệnh tình của Từ Thế An tạm thời được khống chế để Kiều Duyệt Nhiên an tâm.

Kiều Duyệt Nhiên đi thăm Hứa Thế An một chút, sau đó đi nhà Tam Nhi, nấu cơm cho Tam Nhi rồi đi nhà Miêu Doanh Đông.

Mặc dù bây giờ làm bảo mẫu đã không có tiền rồi nhưng dù sao tối qua cô vừa lấy của người ta 1 triệu đô.

Đây không phải con số nhỏ.

Cô biết lúc cô đến nhà, Miêu Doanh Đông không có kẻ nhà nên cô cảm thấy rất an toàn.

Cô không muốn gặp anh.

Nói không ra được vì sao, thẹn thùng, xấu hổ, tự ti!

Dù sao hai người không có tình cảm, bởi vì tiền mà lên giường rồi.

Trước đây lúc cô đến quét dọn vệ sinh, trước nay chưa từng nằm trên giường của anh, ngồi cũng chưa từng ngồi, chính là thỉnh thoảng giặt vỏ chăn hoặc phơi chăn giúp anh.

Trước mặt anh, cô cảm giác tự mình biết mình.

Lần này với muốn mang chăn của anh ra ngoài phơi, vừa vào phòng liền nhìn thấy màu đỏ nhìn thấy mà giật mình.

Khuôn mặt Kiều Duyệt Nhiên dần dần đỏ dần.

Dường như anh ấy cố ý để lại cho cô, đợi cô đến xử lý.

Dường như điểm yếu của bản thân đã bị anh nắm bắt, Kiều Duyệt Nhiên hoang mang tháo vỏ chăn ra, mang đến nhà vệ sinh lại bắt đầu đổi một cái vỏ mới.

Trước kia quần áo của anh, cô đều cho vào trong máy giặt để giặt, chính là phần cổ và ống tay áo, trước khi cho vào trong vào máy giặt, cô sẽ vò giặt bằng tay. Sau khi quần áo khô, cô là quần áo cho anh rồi xếp thẳng.

Cô cũng không cảm thấy những cái này ra sao, dù sao đây cũng là lao động của cô. Có điều vỏ chăn của chiếc giường này, cô cũng không cho vào máy giặt, cô vò giặt bằng tay, rất sạch sạch, cho đến chỗ đó vò cuối cùng đã có chút bạc trắng rồi.

Giặt một cách đặc biệt dứt khoát, căng ta phơi ở trên bạn công.

Cô nhìn cái vỏ chăn một cách xuất thần.

Cái vỏ chăn này ngài Miêu chắc là chê rồi đi, cho nên anh không xử lý, vứt lại cho Kiều Duyệt Nhiên, mang theo một loại cảm giác xem thường và không đáng " tự cô xem xử lý thế nào". Cho nên Kiều Duyệt Nhiên mang vỏ chăn của chiếc giường đó đi.

Vỏ chăn của anh rất nhiều, nghĩ chắc ko quan tâm một chiếc vỏ chăn này đi.

Buổi chiều Kiều Duyệt Nhiên làm xong cơm, đều bày trên bàn ăn, đậy kín.

Vỏ chăn rất dễ dàng khô, căng dài phơi một buổi chiều nắng liền khô, Kiều Duyệt Nhiên để vào trong túi của mình, trên giường của Miêu Doanh Đông đã được đổi cái mới rồi.

Trước khi Miêu Doanh Đông vào cửa, cô đã đi rồi.

Lúc bình thường cô luôn đợi Miêu Doanh Đông về nhà rồi mới đi.

Miêu Doanh Đông về đến nhà ngoài trên bàn ăn đã bày sẵn thức ăn ra tất cả đều quạnh quẽ vắng vẻ như cũ.

Anh cởi áo khoác ngoài của mình đi vào phòng ngủ quả nhiên vỏ chăn đã đổi một chiếc vỏ chăn mới.

Anh tìm chiếc vỏ chăn đó khắp nơi, cũng không tìm thấy.

Bị cô lấy trộm đi rồi sao?

Miêu Doanh Đông ngồi xuống ăn cơm, trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, anh cầm điện thoại lên gửi cho cô một tin nhắn: sau này mỗi thứ sáu ở lại một đêm.

Kiều Duyệt Nhiên đang trên xe buýt đến bệnh viện, âm thanh ở xung quanh rất ồn, cô nhắm mắt đang ngủ một chút.

Lúc tỉnh dậy, tin nhắn của Miêu Doanh Đông đã gửi được một tiếng rồi. Cô tức tốc trả lời một câu " Được".

Một tuần có một ngày có thể chấp nhận.

Không nhiều lời không oán hận, đây là tiêu chuẩn của một tình nhân tốt.

Hơn nữa hiểu được việc thuận theo.