Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 495




Kiều Duyệt Nhiên đã đi một quãng đường rất xa, cô đã mệt muốn chết rồi.

Cô đứng nguyên tại chỗ, chống vào đầu gối mà đứng đó thở hổn hển.

Liền thấy ở nơi không xa, có một người đàn ông đi đến, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám trắng, nút trên cùng đang được mở, anh nhìn về phía đối diện mà nhíu mày.

Kiều Duyệt Nhiên biết cô chắc chắn lại làm cho ông chủ không vui rồi.

Miêu Doanh Đông nghiêng đầu mới nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên.

“Ở đây.” Anh ta đứng tại chỗ nói.

“Đến ngay.” Vừa nói xong Kiều Duyêt Nhiên liền đứng lên.

Miêu Doanh Đông không đợi cô ấy mà đã bước lên bậc thang vào nhà.

Sau khi Kiều Duyệt Nhiên vào nhà, tự biết là thấp hơn người một bậc, nên cô đi sát theo vách tường mà vào bếp, nhưng ai ngờ được rằng Cố Tam Nhi đã nhìn thấy cô ấy.

Cô bước đến vui vẻ hỏi, “Tiểu Kiều, cậu đã đăng ký dự thi cuộc thi lớn kia chưa?”

“Còn cậu thì sao?” Kiều Duyệt Nhiên vẻ mặt ngượng ngùng hỏi.

“Tớ đã đăng ký thi cao cấp rồi.”

“Tớ muốn đăng ký dự thi sơ cấp, tớ muốn tham gia cuộc thi lớn này để có thể tăng thêm thế mạnh cho bản thân. Tương lai sẽ dễ tìm việc hơn. Nhưng tớ vẫn chưa đăng ký dự thi.” Nói xong Kiều Duyệt Nhiên liền đi vào bếp chuẩn bị thức ăn.

Cơm thì đến giữa trưa mới ăn, nên bây giờ cô bắt đầu chuẩn bị cũng không muộn, nhưng ở trong phòng khách cô ấy thật sự không có chuyện gì để nói với những người thuộc tầng lớp thượng lưu này cả.

Đặc biệt là Tam Nhi, một thiên kim tiểu thư, cho dù là sự nghiệp hay là gia đình thì cũng đều đứng trên đỉnh cao, tương lai còn có thể là nhân tài xuất chúng trong lĩnh vực của mình.

Cô ấy thì không được như vậy, cô học hành không tốt, chỉ có thể sống dựa vào công việc giúp việc nấu cơm cho người khác.

Mọi người khiêu vũ, Tam Nhi tất nhiên là nhảy với Nam Lịch Viễn.

Lúc Tam Nhi khiêu vũ, vẫn luôn nhìn vào Nam Lịch Viễn, sau đó cười nhẹ, cúi đầu, đầu mày đuôi mắt đều mang theo hương vị tình yêu.

Nam Lịch Viễn cũng cười.

Miêu Doanh Cửu thì khiêu vũ với đối tác của anh trai cô.

Nhắc đến khiêu vũ, cô lại không nhịn được mà nhớ đến lần trước, Cố Nhị nắm chặt eo cô từ phía sau, làm cô suýt chút đã té ngã.

Không có chút phong độ thân sỹ nào cả, nhưng sao cô vẫn cứ yêu anh như vậy chứ?

Có lẽ do cô hèn hạ, đi yêu một người đàn ông xấu xa.

Bên ngoài cửa sổ là tấm màn trúc, là một trời xuân sinh động rực rỡ.

Miêu Doanh Cửu nhớ Cố Vi Hằng, cô rất nhớ rất nhớ anh.

Bạn nhảy hiện tại của Miêu Doanh Cửu cực kỳ có phong độ thân sĩ, nhưng cô lại nhớ đến sự bá đạo và không chu đáo của Cố Nhị.

Thật khiến cho người khác khó quên.

Trong lòng Miêu Doanh Cửu có chút sầu muộn.

Kỳ thực cho dù mẹ không thử thách anh, thì đời này cô cũng chắc chắn sẽ gả cho anh thôi.

Nhưng xem ra, Nhị Bảo Bảo càng ngày càng biết cách làm người rồi.

“Anh à, sao anh lại không nhảy chứ? Không có bạn nhảy sao? Vậy tìm Tiểu Kiều của anh đi.” Cố Tam Nhi nói.

“Anh muốn tìm em để nhảy cùng đây, nhưng Lịch Viễn không cho.” Miêu Doanh Đông ngồi vào một bên ghế, nghiêng đầu nhìn Cố Tam Nhi.

“Em là hoa đã có chủ rồi, anh muốn đào góc tường của người khác thì cũng thất đức quá rồi đấy.” Cố Tam Nhi nói, cô vẫn còn đang trong vòng tay của Nam Lịch Viễn, lúc khiêu vũ trông cô thật sự rất xinh đẹp, sau đó cô nói lớn về phía nhà bếp, “Tiểu Kiều, ra đây đi, ông chủ của cậu muốn mời cậu khiêu vũ này! Nhưng anh ấy ngại không dám nói với cậu.”

Nói dứt lời, Tam Nhi trẻ con nhìn vào bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống cô của Miêu Doanh Đông.

Tiểu Kiều “Ôi” một tiếng, liền chạy ra từ trong bếp, đi đến trước mặt Miêu Doanh Đông, “Ông chủ, anh muốn gọi tôi đến khiêu vũ sao?”

“Đi rửa tay.” Miêu Doanh Đông nhíu mày nói.

Thật là, lúc đầu khi anh mời những người này đến, tại sao lại không nghĩ đến cảnh tượng ngượng ngùng khi năm người khiêu vũ chứ?

“Em đừng gán ghép lung tung, hai người họ không hợp nhau!” Nam Lịch Viễn nói với Cố Tam Nhi.

“Em lại thấy rất hơp đấy.” Cố Tam Nhi nhếch đầu lên, có chút cao ngạo nói với Nam Lịch Viễn, “Em thấy người đàn ông bá đạo như anh ấy, sẽ rất thích hợp với người biết nhẫn nhục chịu đựng như vậy.”

“Không chỉ có mình Doanh Đông mà cả Miêu gia đều như vậy! Em nhìn anh hai em thì biết.”

Cố Tam Nhi im lặng trong thoáng chốc, nhìn về hướng Miêu Doanh Đông và Kiều Duyệt Nhiên.

Miêu Doanh Đông cúi đầu nhìn Kiều Duyệt Nhiên, Kiều Duyệt Nhiên kinh hồn bạt vía nhìn Miêu Doanh Đông.

“Anh Miêu, anh đang nhìn gì vậy?” Bàn tay mềm mại không xương của Kiều Duyệt Nhiên bị Miêu Doanh Đông nắm lấy.

“Tôi đang nghĩ, hôm nay cô nấu xong bữa cơm này, tôi sẽ đưa tiền lương cho cô.”

“Anh nói thật sao?” Kiều Duyệt Nhiên hết sức phấn khởi nói, bỗng nhiên cảm xúc của cô lại xuống thấp, “Có thể đưa nhiều thêm chút không ạ?”

Miêu Doanh Đông tiếp tục nhíu mày, “Đưa thêm bao nhiêu?”

“Thêm một trăm ngàn.”

Miêu Doanh Đông im lặng trong giây lát, “Cô làm công ở chỗ tôi, đừng nói làm một hai năm, mà cho là làm cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu, cô chưa thử tính trước sao? Hay là cờ bạc đến mức đầu óc mụ mị rồi?”

“Tôi không có đánh bạc. Ông chủ, tôi không có đánh bạc!” Kiều Duyệt Nhiên đáng thương phản bác.

“Cô bỗng nhiên đòi một số tiền lớn, cô cho rằng tôi là máy in tiền sao?” Miêu Doanh Đông nhíu mày nói.

“Không phải, ông chủ, trong những người tôi biết thì anh là người có tiền nhất rồi, nên tôi muốn hỏi thử xem sao, nếu không được thì bỏ đi. Anh nói muốn trả thêm cho tôi năm mươi ngàn, hôm nay tôi cố gắng thể hiện thì năm mươi ngàn tiền lương này có thể đưa cho tôi không?”

“Được!”

Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu nghĩ, năm mươi ngàn này, trước mắt cô sẽ không tham gia thi đấu mà sẽ dùng để trị bệnh cho Hứa Thế An.

Nói xong, Kiều Duyệt Nhiên liền đi nấu cơm.

Quả nhiên giống như những gì cô ấy nói, hôm nay cô ấy đã biểu hiện rất tốt, làm rất nhiều món kiểu Trung, mọi người đều khen món ăn rất ngon.

Tam Nhi gọi cô ấy cùng ngồi dùng cơm, nhưng cô ấy từ chối, nói trong bếp còn thức ăn, cô ấy ăn trong bếp là được rồi không cần phải câu nệ quá.

Tam Nhi nói với Miêu Doanh Đông, “Anh, anh khuyên Tiểu Kiều đi, sao lại để cô ấy dùng cơm trong bếp được chứ? Em thật sự nhìn không được mà.”

“Đừng quan tâm đến cô ta, loại con gái chỉ biết xem trọng tiền tài!” Miêu Doanh Đông bình tĩnh nói.

Kiều Duyệt Nhiên ở trong bếp cũng nghe thấy câu nói này.