Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 46




“Cô còn biết đường trở về?” Bà lạnh lùng nói một câu: “Tôi thấy xe của Cố tổng, ở Hải thành vẫn luôn đồn đại cô với Cố tổng, tôi còn không tin, hiện tại thì cũng phải tin. Chi Khiêm bị bắt tội cưỡng gian trong hôn nhân cũng vì vị Cố tổng này tố cáo, anh ta có mục đích gì?”

Anh mắt bà chuyển hướng nhìn tới Khương Thục Đồng trong phòng khách.

Khương Thục Đồng chỉ trợn mắt há hốc mồm, cô bị mẹ chồng bắt tận tay nên thấy hổ thẹn.

Tuy rằng sếp đưa cấp dưới về nhà là bình thường, lần này cũng không có gì, nhưng cô cùng Cố Minh Thành vốn đã không trong sạch, thậm chí còn có một đứa con… Khương Thục Đồng vô cùng chột dạ.

Đối phương là mẹ chồng của cô, cho dù Lục Chi Khiêm có ngàn sai vạn sai thì mẹ chồng cô một chút sai cũng không có, thậm chí lúc Ngôn Hi tới cửa khiêu chiến bà còn đứng về phía Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng cúi đầu.

“Cô tính ỷ thế Cố Minh Thành khi dễ Lục Chi Khiêm như vậy?” Bà chất vấn Khương Thục Đồng.

Chuyện Khương Thục Đồng phá thai chắc chắn Lục Chi Khiêm không nói thật với cha mẹ mình. Lục Chi Khiêm rất sĩ diện, anh thà để cho người khác biết anh ở bên ngoài tìm hoa hỏi liễu nhưng tuyệt đối sẽ không để người khác biết anh bị đội mũ xanh.

Hơn nữa Khương Thục Đồng vẫn là có con với Cố Minh Thành, cô không cách nào có thể mở miệng giải thích được.

Hiện tại Khương Thục Đồng cảm thấy hôn nhân như nhà giam, thật sự khiến tâm lý của cô luôn nặng nề.

“Nếu cô cùng Lục Chi Khiêm không sống được với nhau nữa thì cũng được, tôi có mấy điều kiện. Bên công an gọi cho chúng ta, Chi Khiêm bị kết án tám tháng. Tám tháng này cô không thể ly hôn, không được cùng Cố Minh Thành có bất cứ hành động gì mờ ám, không thể đi ra ngoài nói nguyên nhân Chi Khiêm bị giam, có nói thì cứ nói bị vấn đề về kinh tế. Còn có, nếu cô muốn đi thì phải sinh cho Lục gia một đứa trẻ, đến lúc đó căn biệt thự này cũng là của cô. Đương nhiên Cố Minh Thành nhiều tiền nhiều của như vậy thì căn biệt thự này cũng không để trong lòng, nhưng nếu hiện tại cô ly hôn thì cái gì cũng không có được, quan trọng nhất cô cũng sẽ không ly hôn được, tôi sẽ nói với mọi người tạo áp lực lên Nhiếp gia.”

Nói xong bà liền đứng lên từ sô pha, đi ngang qua Khương Thục Đồng, còn đụng vào bả vai cô một chút.

Khương Thục Đồng vẫn luôn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Khương Thục Đồng không biết bà còn biết tới Nhiếp gia, cũng không hiểu tạo áp lực lên Nhiếp gia là có ý tứ gì nhưng có thể khẳng định ý tứ không tốt với Cố Minh Thành. Cô cũng chưa bao giờ biết ly hôn lại khó khăn như vậy, cô ly hôn không phải để cùng Cố Minh Thành ở bên nhau mà là thật sự không chịu nổi cuộc sống với Lục Chi Khiêm nữa. Thế nhưng có nhiều lực cản như vậy, vì sao lại không thể có được tự do “tìm một người mình thích” như Từ Mậu Thận nói.

Khương Thục Đồng đưa tay lên ôm lấy mặt.

Đứng ở vị trí của bà thì hành động của bà, Khương Thục Đồng có thể lý giải, nhưng tám tháng, thật sự là dài đằng đẵng a.

Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng đang ngồi ở bàn làm việc Đại sư vừa vào cửa đã nói một câu: “Hôm nay Cố tổng không đến làm.”

Khương Thục Đồng nghĩ thầm, anh ta là tổng giám đốc, tới hay không tới cũng không có vấn đề gì. Cô không trả lời mà tiếp tục vẽ.

“Cố tổng tìm cháu.” Đại sư lại nói một câu.

“Dạ?”

“Cố tổng tìm cháu, ở hồ Cẩm. Mau đi đi, hôm nay tâm tình Cố tổng không tốt.” Đại sư ngẩng đầu nhìn liếc Khương Thục Đồng một cái.

Khương Thục Đồng thấy lạ, Cố tổng tìm cô hẳn đã gọi trực tiếp cho cô, hoặc sẽ gửi tin nhắn cho cô, vì sao lại kêu Đại sư chuyển lời? Chẳng lẽ sợ cô không đi?

Hơn nữa tâm tình Cố tổng không tốt thì có quan hệ gì với cô?

Khương Thục Đồng không nói gì, bắt xe đi tới hồ Cẩm.

Hồ Cẩm ở ngoại ô thành phố, cực kỳ lớn cũng cực kỳ đẹp, là nơi không bị du lịch khai phá cho nên bình thường cũng có rất ít người, chỉ có một con đường đá dài thông tới một cái đình rất nhỏ, nhưng trong đình cực kỳ đẹp đẽ.

Mặt hồ ở địa thế rất thấp, lúc Khương Thục Đồng ở trên đường tới liền thấy một người ở trong đình, nửa nằm ở ghế thái sư nhìn mặt nước phẳng lặng trước mặt, xem ra tâm tình đúng thật không tốt. Khương Thục Đồng không biết anh bị làm sao đây.

Chậm rãi đi tới, khi cách anh hoặc năm sáu bước thì giọng anh truyền đến: “Khương tiểu thư còn nợ tôi một thứ, có nhớ không?”

Bước chân Khương Thục Đồng dừng lại, nợ anh cái gì?

Ba mươi vạn của cha cô thì Lục Chi Khiêm đã trả cho anh, chỉ thiếu rất nhiều nhân tình nhưng cụ thể là điều gì thì Khương Thục Đồng không nói rõ được.

“Cái gì?” Khương Thục Đồng hỏi một câu.

Cố Minh Thành hơi xoay đầu lại, nói một câu: “Nợ tôi một đứa con!”

Ngay tức khắc máu Khương Thục Đồng dâng tận ót, mặt đỏ bừng. Nói thật đối với đứa con bị phá bỏ kia Khương Thục Đồng không có nhiều tình cảm, chẳng lẽ hôm nay tâm tình của anh không tốt là vì chuyện này? Chắc do cảm xúc từ ngày hôm qua đi.

Nhưng một đứa con, Khương Thục Đồng không nghĩ đến sẽ sinh cho anh.

Cố Minh Thành quay đầu lại nhòn Khương Thục Đồng vẫn đứng ngơ ngác ở đó: “Lại đây.”

Giọng anh nhẹ nhàng nhưng mang theo khẩu khí ra lệnh.

Bốn về vắng lặng, gió thổi lá rụng, Khương Thục Đồng từng bước một đi tới cạnh anh.

Vừa tới bên cạnh anh người kia liền ôm Khương Thục Đồng vào ngực, cô bị động ngồi lên đùi anh.

Tiếp theo hai tay anh ôm chặt lấy cô.

Gió thổi tối, Khương Thục Đồng theo bản năng run run một chút.

Anh nhìn Khương Thục Đồng đang nổi da gà, nhẹ giọng hỏi: “Lạnh không?”

“Có chút.”

Khương Thục Đồng không rõ hành động ái muội của bọn họ bây giờ được coi là quan hệ gì, chẳng lẽ bởi vì bạn gái anh không ở đây cho nên Khương Thục Đồng thành vật thay thế của anh sao?

Theo lý mà nói, Khương Thục Đồng hẳn nên tránh xa anh, nhưng một lần lại một lần, cô không khống chế được chính mình, tình bât tri sở khởi*.

*"Tình bất tri sở khởi, cố nhất vãng nhi thâm" Tạm dịch là, tình cảm không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm.

Cố Minh Thành càng ôm chặt Khương Thục Đồng, đem thân hình cô ghì sát mặt anh.

Lời mẹ chồng cô nói tối qua khiến Khương Thục Đồng cả kinh trong lòng, lập tức cô từ trên người Cố Minh Thành nhảy xuống: “Cố tổng, tôi vẫn còn một bản vẽ chưa xong, phải đi.”

Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng, cho rằng tâm tư của cô anh không nhìn ra sao?

Nhưng anh không ngăn cản Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng rời đi.

Lúc lên xe Khương Thục Đồng nhìn đến Cố Minh Thành vẫn nằm trên ghế, rất cô đơn, cho dù có nhiều tiền nhưng có những thứ mua không được, ví như… một đứa con.

Chỉ là Khương Thục Đồng không rõ vì sao anh lại muốn có một đứa trẻ, hơn nữa thoạt nhìn anh cũng không phải là một người quá yêu trẻ con.

Rõ ràng khoảng cách tới Cố Minh Thành rất xa nhưng Khương Thục Đồng dường như vẫn có thể nhìn thấy tóc anh khẽ nhúc nhích.

Trông anh rất tịch mịch.

Trong lòng Khương Thục Đồng đau nhói như bị kim đâm.

Hiện tại cô cũng bắt đầu đau lòng vì người đàn ông này sao?

***

Tháng 1, thành phố đưa xuống một văn bản thông báo các đơn vị cần tham gia học tập về trách nhiệm xã hội bảo vệ môi trường, còn mệnh lệnh rất rõ ràng các công ty phải tổ chức học tập, đặc biệt là những tập đòan lớn như Minh Thành.

Đại sư thuộc nhóm người phải tham gia, nhưng từ trước đến nay ông rất không ưa những hoạt động như này liền phái Khương Thục Đồng tham gia thay.

Khương Thục Đồng đành phải không trâu bắt chó đi cày, ngồi trong phòng hội nghị chán đến chết. Cô ngồi ở sau những người khác, tay cầm búi viết câu được câu không.

“Xem em không giống như người đang đi học.” Bên cạnh có tiếng truyền đến, Khương Thục Đồng run run sợ hãi.

Lúc này mới nhìn đến Cố Minh Thành đã ngồi bên cạnh cô.

Loại hội nghị này theo lý thuyết thì người có thân phận như Cố Minh Thành sẽ không tham gia, Khương Thục Đồng không biết vì sao anh lại tới.

“Ngài… ngài sao lại tới đây?” Khương Thục Đồng nhếch môi, lại nghĩ tới ở hồ Cẩm anh đã rất khiêu khích mình.

Là loại lộ liễu, mà trắng ra là khiêu khích.

“Đến xem.” Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành ngồi ở cùng một hàng, giọng hai người đều rất nhỏ.

Chuông điện thoại của Cố Minh Thành vang lên trong phòng hội nghị rất đột ngột.

“Anh ra ngoài nghe điện thoại.” Anh nói với Khương Thục Đồng.

Phía sau Khương Thục Đồng là cửa sau, Cố Minh Thành từ cửa sau đi ra ngoài.

Khương Thục Đồng vừa muốn tập trung vào lớp học phía trước liền mơ hồ nghe được tiếng từ phía sau truyền tới: “Doanh Doanh.”

Nháy mắt hai lỗ tai Khương Thục Đồng dựng lên chú ý nghe động tĩnh bên ngoài, đáng tiếc Cố Minh Thành đã đi xa hơn, cô nghe không được.

Cô bắt đầu ghi chép vào sổ, giọng giảng giải vẫn đều đều rất vang, bất chợt cô cũng có điện thoại gọi đến.

Là Cố Minh Thành gọi: Em ra ngoài một chút.

Không phải anh mới ở đây sao? Chẳng lẽ vừa rồi anh ấy đến tìm cô là có chuyện cần nói?

Khương Thục Đồng gập sổ lại, chạy một mạch ra ngoài, ở chỗ ngoặt liền gặp anh.

“Buổi chiều anh có một món hàng chuyển phát nhanh đến, em giúp anh nhận, cũng ký tên thay anh luôn.” Cố Minh Thành nói.

“Sao lại là tôi? Không phải ngài có thư ký sao? Hơn nữa tôi với ngài không ở cùng một tầng, thật sự không tiện.” Khương Thục Đồng nhíu mày nói.

Trước kia chắc chắn Cố Minh Thành cũng từng nhận bưu kiện chuyển phát nhanh, nhưng cùng Khương Thục Đồng thì có quan hệ gì đâu?

“Anh đã cho bên chuyển phát nhanh số điện thoại của em.” Dường như Cố Minh Thành đang rất sốt ruột, muốn xuống lầu.

Nhưng anh vẫn không trả lời vấn đề của Khương Thục Đồng. Khương Thục Đồng hỏi anh: “Tôi là gì của ngài?”

Vì cái gì đồ chuyển phát nhanh lại kêu cô nhận?

Cố Minh Thành đang bước nhanh xuống lầu, giống như có việc gì rất gấp. Nghe được Khương Thục Đồng nói anh bèn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào cô: “Em muốn là gì của anh?”

“Tôi…”  Bị anh hỏi ngược như vậy đột nhiên Khương Thục Đồng thấy đỏ mặt, liền không hỏi nữa.