Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 443




Điện thoại của Miêu Doanh Cửu đổ chuông, là công ty nông sản mà cô đầu tư gọi tới, số tiền đã tăng lên gấp năm lần, khoản đầu tư của Miêu Doanh Cửu tự nhiên như nước dâng thuyền cao, hoa hồng rất khả quan.

“Tôi biết rồi. Nhanh chóng thu hồi vốn.” Miêu Doanh Cửu nói.

Cố Minh Thành kéo Khương Thục Đồng đi đánh golf.

Hai người Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi thì dính lấy nhau, muợn lần đánh golf này làm nơi nói chuyện yêu đương.

“Sức hút của Tiểu Cửu thật lớn, cả gia đình đều được điều động đến để theo đuổi nó.” Nam Lịch Viễn từ đầu đến cuối hơi khom người, mặt dán vào mặt Cố Tam Nhi cọ nhẹ, Cố Tam Nhi nâng tay vuốt ve mặt anh.

“Em thấy hình như ba có mục đích khác.”

Cố Tam Nhi cảm thấy mặt trời hơi chói, cô xoay người lại ôm Nam Lịch Viễn, nhưng do bụng cô lớn, ôm không được, Nam Lịch Viễn liền hôn lên mặt cô một cái.

Sau khi hôn xong Cố Tam Nhi nói: “Ba em thật là khéo, chọn một sân golf, nhìn thì như mọi người đều ở chung một chỗ nhưng thật ra một nơi lớn như vậy nếu không muốn để người khác thấy thì ai cũng không thấy được.”

“Giờ em mới nhận ra? Tình huống này mà anh ba của em còn tới muộn?” Nam Lịch Viễn nhìn quanh một chút không thấy bóng dáng Cố Vi Hằng đâu.

“Đàn ông không xấu đàn bà không thương. Anh trai em đúng là rất hư, rất nhiều nữ sinh vì anh ấy mà nhảy lầu.” Cố Tam Nhi thở dài một cái, anh hai thật là bị đàn bà chiều hư.

Miêu Doanh Cửu ở bên kia làm sao cũng không đánh trúng được bóng, bóng thì nhỏ mà cô không thể ngổi chồm hổm xuống nhặt được, cô hơi lúng túng.

Bỗng hai tay cô đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, “vút” một cái bóng liền bay ra xa.

Miêu Doanh Cửu nghiêng đầu nhìn sang liền đoán được là Cố Vi Hằng.

Cố Vi Hằng còn ôm cô không chịu buông.

“Tài nghệ của Miêu tiểu thư như vậy không được rồi, đến bóng cũng không đánh trúng.” Cố Vi Hằng giả vờ nhìn quả bóng phía xa cau mày.

“Cố Tổng ngoài đánh cờ vây còn giỏi các loại cờ khác nữa, còn có thể đùa bỡn phụ nữ, đánh golf cũng hay như vậy, tôi có thể nói Cố tổng toàn năng không đây? Hay là kẻ ăn chơi?” Từ lúc Cố Vi Hằng ôm lấy người cô, trái tim của Miêu Doanh Cửu đập rất nhanh.

Lúc này cô cũng thầm chửi mình không có tiền đồ, vì một người đàn ông như vậy mà đau khổ đến mức này.

“Còn ngủ cùng với em.” Môi Cố Vi Hằng dán vào bên tai Miêu Doanh Cửu nói: “Có phải rất toàn năng hay không?”

“Anh cút!” Cho dù có tu dưỡng tốt nhưng Miêu Doanh Cửu cũng không nhịn được mà văng tục.

Cố Vi Hằng không lên tiếng chỉ cười cười, anh cười lên nhìn rất mê người, cho dù Miêu Doanh Cửu không thấy cô cũng tưởng tượng ra được.

Cố Vi Hằng vẫn nắm tay Miêu Doanh Cửu để ở trước người, anh ghé vào cổ cô dùng âm thanh khàn khàn dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”

Miêu Doanh Cửu lập tức đỏ mặt, không dám nói chuyện.

“Người một ngày ngủ cùng hai người đàn bà như anh còn quan tâm đến việc này sao?” Miêu Doanh Cửu nhẹ giọng nói.

Giọng điệu của cô nghe có vẻ dịu dàng hơn trước rất nhiều, cô bị trúng độc của người đàn ông này rồi, trở thành một người phụ nữ hèn kém thế này.

“Là một ngày ngủ với em hai lần, trước khi nói chuyện một lần, sau đó một lần, muốn tiếp tục ngủ nữa nhưng do khoảng cách địa lý nên không ngủ được, ở đâu ra người đàn bà thứ hai. Từ khi có em anh không hề ngủ với người nào khác, em không biết sao?” Anh nghiêng đầu không nhìn Miêu Doanh Cửu.

“Anh biết là em đang muốn nói đến ai.”

“Không phải em muốn giải quyết cô ta sao? Anh không để ý đâu.” Cố Vi Hằng nói.

“Em nhất định sẽ dồn cô ta vào chỗ chết. Đừng tưởng em không có bản lĩnh này.” Miêu Doanh Cửu lại nhớ đến buổi hội nghị hôm đó, dáng vẻ nhõng nhẽo của Tô Khả Nhi khiến cô chán ghét.

Nhưng chuyện qua ba cửa, vốn là điều cấm kỵ của nhà họ Miêu, không thể nói với Cố Vi Hằng, cho nên nói đến đây Miêu Doanh Cửu liền ngừng lại.

Cố Vi Hằng đứng phía sau ôm eo cô, không biết là vô tình hay cố ý mà thỉnh thoảng lại chạm vào ngực Miêu Doanh Cửu, khiến ngực cô nảy lên.

Thật là bị anh lợi dụng không ít.

Cố Vi Hằng luôn ở cạnh dạy cô đánh golf, nhưng trong lòng Miêu Doanh Cửu không thể bình tĩnh, vì bị sắc đẹp sau lưng mê hoặc.

Hôm nay Cố Vi Hằng cười rất nhiều, rất trẻ trung, cũng rất âm hiểm, giống như Cố Tam Nhi nói, đúng là rất hư hỏng.

Miêu Doanh Cửu ở bên ngoài có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa, khi ở trước mặt anh cũng không thắng nổi một hiệp.

Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng về trước, Cố Vi Hằng ở lại Mỹ thêm một ngày nữa.

Trên máy bay, Cố Minh Thành đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Minh Thành, trước giờ em không biết Miêu Chính Đào lại muốn lão nhị nhà mình ở rể, người nhà chúng ta sao có thể ở rể được! Khẩu khí này, em không nhịn được!” Khương Thục Đồng nói: “Mà cũng không biết ông ta thử lão như như thế nào nữa, ông ta muốn thử lão nhị ra sao thì thử đi, anh đừng để cho nó biết, lại hết lần này đến lần khác nói với nó, chẳng trách nó tức giận.”

“Cổ nhân lễ hiền hạ sĩ, ta lễ hiền thượng sĩ, Miêu Doanh Cửu là nhân tài hiếm có, Miêu Chính Đào muốn lão nhị ở rể, còn tôi muốn Miêu Doanh Cửu không quay lại Mỹ. Vậy thì chơi một ván cờ đi, xem ai thắng ai!” Cố Minh Thành đã lâu không động thủ, người bình thường ở trước mặt ông ta không chơi nổi một hiệp, ông căn bản còn không cần phải đánh thật. Bây giờ ông muốn trực tiếp ra tay, đối phương là Miêu Chính Đào.

“Cho nên lần này ông đi Mỹ không chỉ để nhìn con dâu?” Khương Thục Đồng hỏi.

“Chuyện con dâu vốn dĩ tôi không quản. Bà nhìn Đỗ Nhược xem, tôi cái gì cũng không quản, lần này đi chính là để đánh giá CEO cho tập đoàn Hằng Đại.” Cố Minh Thành lạnh nhạt nói.