Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 397




Khi Miêu Doanh Cửu về đến nhà, một con chó Samoyed ập đến.

“Bảo Bảo sao?” Miêu Doanh Cửu vô cùng ngạc nhiên.

“Biết cậu nhất định đang nhớ Bảo Bảo của cậu, gửi qua cho cậu đó! Muốn trả ơn tớ thế nào đây?” Thẩm Dương ung dung tự tại bước đến trước mặt của Miêu Doanh Cửu.

Miêu Doanh Cửu cười ha ha, “Cậu muốn gì? Chuyến du lịch bảy ngày tại Maldives? Thái Lan cùng bay?”

“Tớ chưa tìm được người cùng mình bay!” Thẩm Dương nói, “Đúng rồi, Cố Tam Nhi nũng nịu mà cậu thường hay nhắc với tớ đó, cô ta không phải người trong Hải Thành sao? Lần này có gặp được không?”

“Tam Nhi đang học bên Mỹ! Đó là bảo bối trong tay anh tớ đó, người thường không thể chạm đến được! Nghiêm khắc mà nói, cô ta là chị dâu của tớ, tuy là nhỏ hơn tớ bốn tuổi!” Miêu Doanh Cửu nghiêm túc nói.

Thẩm Dương chưa gặp được mỹ nhân, muốn đến khách sạn ở.

Thẩm Dương thích ở sạch sẽ, Miêu Doanh Cửu cũng vậy.

Buổi tối, Miêu Doanh Cửu mặc bộ quần áo thể thao dẫn “Bảo Bảo” Ra ngoài tản bộ, nghe được xung quanh có giọng nói của người đàn ông bất lương truyền đến.

“Bộ ngực dữ dội như vậy”

“Cái eo thon như vậy, có gánh nổi không?”

Thì Miêu Doanh Cửu ngoáy đầu qua, nhìn sang những người đang nói chuyện, đối với những khu phố cao cấp này mà nói, xem như là sự sỉ nhục.

Cô ta cũng biết, những chuyện này, cô ta càng phản kích, sẽ càng gây lớn chuyện, cô ta chỉ là trợn mắt lên nhìn họ, không nói gì, xem ra lần sau phải mặc quần áo kín hơn mới được.

Hơn nữa, mấy ngày nay, cô ta đặc biệt xui xẻo, bởi vì sáng mai, chiếc xe cô ta mới mua, chết máy chết đường.

Có thể do cô ta thao tác không được đứng đắn, có thể lập trình chiếc xe này vốn dĩ có vấn đề, tóm lại chiếc xe của Miêu Doanh Cửu đang đậu trên đường.

Cô ta mở nắp xe ra, không biết làm sao.

Chiếc xe của Cố Vi Hằng lái ngang qua đó.

Dù cho ngồi vào ghế phía sau, Cố Vi Hằng vẫn là nhìn một cái là thấy cô ta.

Trước tiên là Miêu Gia Tiểu Cửu, tiếp theo là tặng dây thắt lưng cho anh ta, tiếp theo sau là chuyện đồng phục - -

Sáng sớm nay, chiếc xe của cô ta đúng lúc lại chết máy trên đường đi làm của anh ta.

Chuyện này, đến chuyện kia.

Khó mà không khiến cho Cố Vi Hằng hiểu lầm được.

Tuy nhiên anh ta thực sự cũng không hiểu lầm cô ta.

“Đậu xe bên lề đường, cho cô ta lên xe!” Cố Vi Hằng nói một câu với tài xế ngồi phía trước.

Khác với Cố Minh Thành, Cố Vi Hằng lúc sáng đi làm, hay ngồi vào ghế phía sau, không thích tự lái xe, bởi vì anh ta mới tiếp quản công ty chưa được bao lâu, rất nhiều chuyện sang sớm đã phải suy nghĩ, Cố Minh Thành đã cho anh ta áp lực tương đối lớn, anh ta tuyệt đối không thể đứng trong hào quang của Cố Minh Thành được.

Nhưng mà, “Tập đoàn Minh Thành” Bốn chữ này vẫn mang dấu ấn của cha, anh ta vẫn phải bảo lưu lại.

Dù sao, Cố Minh Thành là người sáng lập ra tập đoàn Minh Thành.

Tài xế dừng chiếc xe bên cạnh xe của Miêu Doanh Cửu.

Là một chiếc xe hiệu Maybach, Miêu Doanh Cửu không biết người trên xe là ai.

Cố Vi Hằng ngồi vào ghế phía sau, dù cho cô ta có thò đầu vào xem, cũng không nhìn thấy.

Nhưng mà Cố Vi Hằng lại rõ ràng thấy được biểu tình của cô ta.

Sau khi tài xế xuống xe, mời Miêu tiểu thư lên xe.

“Cố tổng của các anh? Là vị Cố tổng nào?” Miêu Doanh Cửu hỏi.

Chỉ trong nhà Cố Minh Thành thì có ba Cố tổng rồi.

Ước tính trong Hải Thành càng nhiều hơn.

“Chủ tịch tập đoàn Minh Thành.”

Miêu Doanh Cửu lén lén mừng trong lòng, kiếp trước có thể cô ta là người bên cạnh của thượng đế, kiếp này đối xử tốt với cô ta như vậy.

Chiếc xe của Miêu Doanh Cửu tạm thời chưa có cách giải quyết, chỉ có thể gọi điện thoại cho tiệm 4s, nhờ họ đến kéo xe.

Bộ dạng cô ta đứng bên ngoài gọi điện thoại cho tiệm 4s, dù cho Cố Vi Hằng ngồi trong xe không nghe được cô ta nói gì, cũng có thể cảm nhận được sự khéo léo và cao quý xử lý chuyện của người phụ nữ này.

Miêu Doanh Cửu lên xe, và nói câu, “Cám ớn Cố tổng!”

Vẻ mặt không có chút khiêm tốn, vô cùng đắc ý.

Cố Vi Hằng ngồi dựa vào bên cửa sổ, và nói câu, “Đưa cô đến đâu?”

“Toà nhà Quốc Tế, công ty K&D.” Miêu Doanh Cửu mới bước lên xe, Cố Vi Hằng cảm nhận được trong xe đột nhiên có ánh sáng rực rỡ.

Miêu Doanh Cửu đúng thật là một cây hoa hồng rực rỡ.

Điện thoại của Miêu Doanh Cửu reo lên, do Thẩm Dương gọi cho cô ta, nói là Bảo Bảo bệnh rồi, có thể hôm qua Miêu Doanh Cửu dẫn ra ngoài chơi bị cảm lạnh rồi.

Miêu Doanh Cửu vô cùng nôn nóng, “Bảo Bảo bị sao vậy? Bị ho? Hay là cảm lạnh?”

“Có thể vấn đề không lớn. Lát nữa tớ sẽ dẫn đi gặp bác sĩ thú y!”

“Hôm nay tớ còn chuyện quan trọng phải làm, đợi khi mình về mới đi gặp. Cậu đợi ở bệnh viện, không được đi đâu đó. Hôn momo!” Miêu Doanh Cửu nói với chiếc điện thoại.

Cố Vi Hằng đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh đã nghe thấy hết, không hề có phản ứng gì.

Sau khi đưa Miêu Doanh Cửu đến công ty, chiếc xe của Cố Vi Hằng quay đầu lại, lái theo hướng của tập đoàn Minh Thành.

Khi đang họp, cấp dưới mang một xấp hồ sơ đến trước mặt của Cố Vi Hằng, Cố Vi Hằng nhăn mày xem vào rất lâu, dùng sức quăng xấp tài liệu đó ra ngoài, trong thấp thoảng, những trang giấy bay múa, người trong cả phòng họp đều nhìn sang Cố Vi Hằng.

“Làm lại!” Cố Vi Hằng nói một câu.

Cấp dưới lượm lại từng trang giấy, trong lòng đang lẩm bẩm: Lại nghiêm khắc lại kiêu ngạo, khác xa như hai người với Cố nhị cô tử trước kia.

Trước đây Cố Vi Hằng rất hoạt bát, từ khi tiếp quản tập đoàn Minh Thành, cả con người vừa kiêu ngạo vừa nghiêm khắc, nhiều cấp dưới sợ hãi vô cùng.

Cũng có người yêu thầm, nhưng sự yêu thầm đó, mang theo sự kiếp sợ đối với anh ta!

Có thể nói, trình độ kiếp sợ đối với Cố Vi Hằng còn lớn hơn trình độ mong đợi vào nam tính.

Không ai dám khiến anh ta tức giận.

Ngoại trừ trợ lý Dương Liễu có khi cũng sẽ nhổ râu cọp bên cạnh.

......

New York. Nhà Nam Lịch Viễn.

Trễ một tuần kỳ kinh nguyệt vẫn chưa đến.

Cố Tam Nhi mua que thử thai, tay đang gõ trên bàn, rất khẩn trương, rất phấn khởi, anh ta vẫn chưa biết.

Buổi tối, sau khi Nam Lịch Viễn quay về.

Cố Tam Nhi nói câu, “Có một tin đối với anh mà nói là tin tốt, có một tin nửa tốt nửa không tốt đối với em muốn nói cho anh biết.”

“Tin gì đó?” Nam Lịch Viễn ngồi bên cạnh của Cố Tam Nhi, ôm qua vai của Cố Tam Nhi.

“Anh sắp làm cha rồi đó!” Cố Tam Nhi nói.

Nam Lịch Viễn nhìn chằm chằm vào Cố Tam Nhi hơn mười phút, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, “Sao, sau đó? Em không muốn giữ lại?”

“Không phải. Em sợ giáo sư Edward sắp xếp nhiệm vụ quan trọng cho em, em thân bất do kỷ mà! Còn nữa- -” Cố Tam Nhi lo âu nhìn sánh Nam Lịch Viễn.

“Cái gì?”

Cố Tam Nhi đột nhiên khóc lên, “Còn nữa, em sợ anh có có con rồi, chú Nam sẽ không còn yêu Tam Nhi nữa!”

Thì Nam Lịch Viễn cười, “Khờ quá đi, hai người anh đều thương!”

“Anh thì nói như vậy chứ! Đến khi đó, anh nhất định sẽ thương con hơn thương em.” Một tay của Cố Tam Nhi vẫn còn chùi đi nước mắt, khóc thút thít nói.

Đối với sự nghi ngờ này, Nam Lịch Viễn không biết phải làm sao.

“Anh thề đi!” Cố Tam Nhi một bên khóc thút thít, một bên muốn Nam Lịch Viễn thề.

Đối mặt với chiêu trò của cô gái nhỏ này, khó mà có được Nam Lịch Viễn quả nhiên làm nghiêm túc như vậy.

Cố Tam Nhi mới không khóc nữa.

Nam Lịch Viễn cúi đầu cười nhẹ một cái.

Sáng mai, phòng thao tác của giáo sư Edward.

Giáo sư Edward chỉ dạy Cố Tam Nhi từng li từng tí, làm ra một món trang sức.

Gần đây Diệp Mậu Sâm luôn đến phòng thao tác của Edward, nhưng mà, gần đây mặt anh ta luôn xám xịt, cũng không nói chuyện với Cố Tam Nhi.

Nghe được những lời của giáo sư Edward, Cố Tam Nhi thấy lo lắng.

“Giáo sư, công việc của em có thể giảm nhẹ tí không?” Cố Tam Nhi do dự nói.

“Sao vậy?” Giao sư Edward hỏi.

Cố Niệm Đồng trước đây, khi nhận được nhiệm vụ gì cũng không từ chối, mỗi lần đều phấn khởi mà làm, hơn nữa hoàn thành tương đối tốt đẹp.

“Giáo sư, em có thai rồi, bởi vì ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, trước đây em từng sảy thai, em sợ - -” Cố Tam Nhi nói.

Giáo sư Edward dù sao cũng là người phương tây, chú trọng “Người là trên hết.”

Ông ta cười và nói, “Có em bé rồi sao? Vậy thực sự không thể lao lực, sau này có những cuộc thi đấu, em chọn mà quyết định đi, thầy sẽ cho em ưu tiên được lựa chọn, còn nữa, trận chung kết cuối cùng là nhất định phải đi đó, đó là giây phút em có thể bay một cái là vọt lên trời đó, thời gian sinh con, em cũng có thể tự suy nghĩ, rốt cuộc phải làm như thế nào. Nói không chừng sẽ có linh cảm ngoài ý muốn đó.”

“À. Em biết rồi. Cám ơn giáo sư.”

Cố Tâm Nhi rất vui mừng.

Diệp Mậu Sâm đang thao tác bên cạnh nghe thấy, anh ta dùng sức cắn chặt răng, nắn vào lòng bàn tay của mình.

Có con rồi- -

Của người đàn ông đó.

Cố Tam Nhi nghe được giáo sư Edward nói như thế này, thấy yên tâm, cô ta vốn dĩ nghĩ giáo sư Edward sẽ nghĩ cô ta say mê sự ôm ấp trong tình yêu, đã từ bỏ sự nghiệp.

Cố Tam Nhi hôm nay sau khi hoàn thành công việc, chuẩn bị về nhà, Nam Lịch Viễn nói hôm nay sẽ đến đón cô ta.

Hơn nữa, sau này anh ta mỗi ngày cũng sẽ đến đón.

Vừa mới đeo vào ba lô bước ra ngoài, thì bị Diệp Mậu Sâm ngăn lại.

“Có con của anh ta rồi sao?” Anh ta đứng phía trước và hỏi?

Cố Tam Nhi liếc anh ta một cái, “Đúng đó, sao thế hả?”

Muốn bước ngang qua ta, Diệp Mậu Sâm liền nắm lại cổ tay của Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi dưới sự hoảng sợ, đã “Á” lên một tiếng.

Tay của Cố Tam Nhi vùng vẫy, hoảng sợ không biết làm sao nhìn sang Diệp Mậu Sâm, “Anh muốn làm gì? Chồng tôi lát nữa sẽ đến đó!”

Thì nghe thấy bên cạnh có một giọng nói, bước qua hướng của Cố Tam Nhi, “Buông cô ta ra!”

Cố Tam Nhi nghiêng đầu qua nhìn, Nam Lịch Viễn đang đeo kính đen, tay chỉ vào Diệp Mậu Sâm, bước nhanh theo hướng của Diệp Mậu Sâm.

Giấy phút đó, Cố Tam Nhi cảm thấy, Diệp Mậu Sâm là sợ Nam Lịch Viễn đó.

Diệp Mậu Sâm nhìn thấy Nam Lịch Viễn bước qua, dùng sức nghiến răng lại, liền buông cánh tay của Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi lại “Á” lên một tiếng, bị nắm đến đau tay.

Cô ta “Hí” Một tiếng.

Nam Lịch Viễn bước đến phía trước, thì ôm lại Cố Tam Nhi.

Đôi tay của Cố Tam Nhi ôm lại cổ của Nam Lịch Viễn, lúc nãy là hoảng sợ, nhưng mà hiện nay, cô ta không sợ gì nữa.

Khoé môi của cô ta mang theo nụ cười, nhìn vào Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn vẫn còn đang tức giận, dù sao đây là trường học của Cố Tam Nhi, Diệp Mậu Sâm thường xuyên đến đây, cô ta lại có thai, không phòng tránh được.

Đôi mắt của Cố Tam Nhi tràn đầy tình yêu nhìn vào Nam Lịch Viễn, trong ánh mắt cũng không thể giấu nổi.

“Em đang nhìn gì đó?” Nam Lịch Viễn hỏi.

“Nhìn anh đẹp trai đó!”

Khổ nổi em còn tâm trạng, không sợ sao? Nếu như anh không đến, em phải làm sao?” Nam Lịch Viễn hỏi.

“Đây là trường học, em sẽ gọi điện cho 911, nếu như anh ta dám làm gì em, thì em sẽ quay lại video của anh ta, em sẽ khiến anh ta để lại tiếng xấu muôn đời!” Cố Tam Nhi sớm đã nghĩ ra cách đối phó với Diệp Mậu Sâm.

“Vậy em có biết, anh ta sờ vào tay em một cái, thì anh cảm thấy trong lòng khó chịu không?” Nam Lịch Viễn bế Cố Tam Nhi lên xe, hỏi cô ta.