Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 337




Biệt thự Đỗ gia.

Đỗ Nhược quỳ trước mặt cha.

Lần trước Đỗ Kim Minh lại dắt Đỗ Huyên đi xin lỗi Cố Hành Cương, anh đưa hai điều kiện: một, về sau không được tự tiện đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ Nhược, bất kể Đỗ Kim Minh có ý gì nhưng người ngoài không thể biết; hai, Đỗ Huyên dọn khỏi nhà, đi đâu anh không cần biết.

Đỗ Kim Minh sợ Cố Minh Thành, sợ Cố gia, nên đồng ý.

Nỗi hận của Đỗ Huyên đành bấm bụng bỏ qua.

Vì Đỗ Huyên đột nhiện bị lạnh nhạt ở Đỗ gia nên Hoắc Đông cũng đối xử tệ với cô.

Anh tới với Đỗ Huyên chẳng qua vì môn đăng hộ đối với Đỗ Kim Minh, nền tảng hôn nhân đa phần vì tài chính, giờ Đỗ Huyên không còn vị thế cũ, về sau tài sản thừa kế nhất định hữu hạn, Hoắc Đông bắt đầu xa cách bạc đãi Đỗ Huyên.

Nên Đỗ Huyên càng hận Đỗ Nhược và Cố Hành Cương.

Việc Cố Hành Cương bị hen suyễn không phải Đỗ Nhược nói với Đỗ Kim Minh, vào một buổi sáng, Cố Hành Cương ở ngoài cửa sổ, không chỉ Đỗ Nhược thấy anh bị hen suyễn nên dần truyền đến tai Đỗ Kim Minh.

“Nhược Nhược, cha không phản đối con, mẹ con cũng mất vì hen suyễn con cũng biết mà, thứ bệnh ấy nhẹ thì không nhẹ, nặng cũng không nặng, lỡ bộc phát sẽ mất mạng!” Đỗ Kim Minh nói với vẻ mặt khó xử, nghi kị.

Cho tới nay, đây là lần ngờ vực duy nhất của ông với mối quan hệ giữa Đỗ Nhược và Cố Hành Cương.

Con trai Đỗ gia bất kể tướng mạo hay tiền đồ hoàn toàn là con rể mà ai cũng mong muốn.

Nhưng Đỗ Nhược là con gái ông, nên dù là người Cố gia ông vẫn dè dặt.

“Con không sợ ư?”

“Con không sợ, con đau lòng, hễ nghĩ đến bộ dạng hen suyễn của anh ấy coi lại đau, nên cha cho con về đi, con không thể không có anh ấy. Khi không biết anh ấy bị hen con đã không thể sống thiếu anh ấy rồi, giờ biết con càng không thể thiếu anh ấy! Con muốn chăm sóc anh!” Đỗ Nhược siết tay.

Nhớ đến việc Cố Hành Cương kêu cô rời đi, suy nghĩ mấy ngày, cô lại thấy buồn khổ.

Đó là lần duy nhất cô và Cố Hành Cương nghiêm túc nói chuyện.

Cũng lần đầu cô thấy dược nội tâm người ấy.

Đỗ Nhược thấy rằng cả đời này sẽ không rời khỏi anh được!

“Con cứ ở nhà bình tĩnh vài ngày rồi về sau tính chuyện trở về.” Đỗ Kim Minh phiền lòng.

Ông biết sẽ đắc tội Cố Minh Thành, nhưng vì hạnh phúc cả đời con gái, đành thôi!

“Nhưng, thưa cha, còn mang thai rồi.” Đỗ Nhược nhắm mắt nói dối.

Gần đây ở với Cố Hành Cương, anh lúc nào cũng có bảo hộ, tuy thời gian anh dài, nhưng vì Đỗ Nhược còn đi học, không muốn tạo gánh nặng cho cô, nên…

Đỗ Kim Minh xoay người lại nhìn Đỗ Nhược!

Đỗ Nhược không sợ hãi nhìn lại.

……

Gọi điện xong, Nam Lịch Viễn hỏi Cố Tam Nhi, “Nhẫn đâu?”

“À.” Cố Tam Nhi có vẻ đuối lý, lấy nhẫn từ túi xách ra đưa tới chỗ Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn nâng ngón tay ngọc ngà của cô lên đeo lại.

“Rộng hay chặt?”

“Vừa rồi, rộng quá sợ rơi!” Cố Tam Nhi cúi đầu nói.

“Về sau không được cởi ra nữa.”

Cố Tam Nhi gật đầu, trong lòng nghĩ không được cởi tức là về sau hai người không cần kết hôn đúng không, cô rõ ràng vẫn không xem anh là chồng tương lai của mình.

Cố Tam Nhi uống hết cốc táo ép, mới hơn 7 giờ, cô lại ăn chút cháo, ăn một cái trứng, vừa khỏi bệnh không ăn được, không thể ăn xong lại ngủ ngay, ngủ cả buổi trời không buồn ngủ nữa.

Cô lấy bài tập toán ra làm.

Toán học vẫn là vấn đề khó khăn của cô.

Cố Tam Nhi ngồi làm bài trong phòng, Nam Lịch Viễn tắm rửa.

Phòng quá to, Cố Tam Nhi không dám đóng cửa, khi Nam Lịch Viễn tắm, cả phòng lặng đến kinh ngạc.

Lại bài toán không biết làm!

Cố Tam Nhi làm các bài tập khác, mấy cái phần kia để lát hỏi Nam Lịch Viễn.

Cố Tam Nhi nằm nghiêng trên bàn xoay bút.

Sau khi Nam Lịch Viễn tắm xong, anh mặc đồ ngủ lau tóc, từ phòng sách bước tới.

Cố Tam Nhi vừa nhìn đã thấy.

“Anh, vào đây.” Anh nói.

Nam Lịch Viễn nghe rõ nhưng anh vờ không nghe, đi qua luôn.

“Anh không nghe à?” Cố Tam Nhi lại gọi.

“Nói chuyện với ai đó?” Nam Lịch Viễn hỏi.

“Trong phòng này trừ anh ra còn ai!” Cố Tam Nhi có chút bực.

Nam Lịch Viễn lau đầu xong bước vào.

Một tay chống lên bàn, một tay để ở ghế, hệt như tư thế lúc Cố Tam Nhi đang đi ăn hôm bữa.

Khác ở chỗ lần này anh vừa tắm xong, mùi hương đàn ông sảng khoái kiến Cố Tam Nhi có chút đỏ mặt.

“Chỗ này!” Dưới ngọn đèn trắng, Nam Lịch Viễn có thể trông thấy lông mi dài và sóng mũi cao của cô, cô bó tay chỉ bài toán.

Nam Lịch Viễn nhìn, “Theo hai hình quạt tròn cho ra kết luận hình elip, làm đi.”

Nói như chưa nói! Còn kêu làm đi! Đúng là ngang ngược.

Cố Tam Nhi làm không được thì rất xấu hổ nên đành vùi đầu làm.

Cố Tam Nhi buồn ngủ, kêu Nam Lịch Viễn đưa cô đi ngủ.

Trước khi Nam Lịch Viễn đi, anh hôn lên trán cô.

Cố Tam Nhi ngẩn ra.

Đây là lần đầu có người đàn ông khác ngoài cha và anh hai hôn cô.

Nam Lịch Viễn còn chưa tắt đèn, Cố Tam Nhi bỏ hai tay vào trong chăn đang níu chặt, hai mắt kinh ngạc nhìn Nam Lịch Viễn.

“Chưa quen à? Về sau sẽ dần quen, ghiền luôn ấy chứ! Rồi, ngủ đi!” Anh nói xong rời đi.

Nhưng Cố Tam Nhi không ngủ được, trước nay cô chưa từng biết hai chữ mất ngủ viết thế nào.

Hai mắt cô mở to, trong đêm tối, tim cô đập thình thịch.

Ghiền luôn sao?

Ý gì?

Cô chỉ biết giữa nam và nữ có mấy tư thế thôi, nhưng chỉ là nghe nói.

Thực ra, cô không có kiến thức gì về chuyện này.

Cha mẹ cũng chưa dạy cô, ngỡ cô sẽ tự biết.

Đến lúc nào mới quen sâu luôn? Quen thế nào?

Cô lờ mờ nhớ tới lúc ở Mỹ đã từng thấy cả người Nam Lịch Viễn, bao gồm chỗ đó.

Rất to, cô thấy có thể đè bẹp cả mình!

Cố Tam Nhi căng thẳng không thôi.

Thảo nào cha cứ kêu cô mỗi tuần đều về đây ở, muốn để cô và Nam Lịch Viễn nảy sinh tình cảm đây mà.

Nhưng cô mới 19 tuổi, tại sao phải quyết định ngay bây giờ?

Cô không cam lòng, vô cùng không cam lòng!

Tuần sau nhất quyết không về nữa!

Sáng hôm sau, Nam Lịch Viễn vỗ mặt gọi cô dậy, tính đưa cô đi một nơi.

Cô mở mặt nhìn Nam Lịch Viễn, không động đậy.

“Sao thế?” Nam Lịch Viễn nói.

“Anh ở đây sao người ta thay đồ?”

Anh gật nhẹ đầu, một tay đặt lên cằm, khẽ hít sâu rồi bước ra.

Sau khi ra ngoài, một tay anh chống tường, cúi đầu.

Anh biết nếu cứ vậy với Cố Tam Nhi không được, anh không chịu nổi.

Cô càng ngây thơ anh càng chịu không nổi!

Anh hít sâu một hơi.

Lúc anh dậy đã mặc xong quần áo, tây trang thường, anh vốn đã quen phong cách này rồi.

Qua một lúc, Cố Tam Nhi đi ra, cô vừa chải đầu vừa nói, “Mai em lên trường, anh có thể làm cho em sinh tố bắp không? Hoặc nước cam cũng được!”

“Ừ.”

Nam Lịch Viễn dẫn Cố Tam Nhi tới sân bóng chày.

Cố Tam Nhi biết đánh bóng chày nên khi thấy quang cảnh này rất kích động, cô cầm cờ đỏ phẫy phẫy, thổi còi, gào thét, hoàn toàn không để tâm Nam Lịch Viễn.

Nam Lịch Viễn kế bên xem bóng, đúng hơn là xem cô, rất yên tĩnh.

Khi ra khỏi sân, Cố Tam Nhi còn phấn khích nói về trận đấu, cô rất rõ quy tắc trọng tài và thuật ngữ trong làng.

Đây đều là Cố Hành Cương kể cho Nam Lịch Viễn nghe, nên anh cố tình đặt vé.

Lúc sắp tới chỗ đậu xe, Cố Tam Nhi bỗng la lên rồi im bặt, Nam Lịch Viễn cảm thấy phía sau mình đang bị ké lại, anh xoay lại nhìn thì không thấy cô đâu.

Anh thấy một đôi vợ chồng tầm bốn mươi tuổi bước tới, nói với người sau lưng Nam Lịch Viễn, “Trò Cố Niệm Đồng thấy giáo viên là trốn thế à?”

Cố Tam Nhi mới từ sau lưng anh ló ra, cười mỉm chi, “Em không thấy, em chào giáo viên Từ ạ!”

Sau đó cô giới thiệu với Nam Lịch Viễn, “Đây là cô Từ, dạy em môn đổ khuôn vàng bạc!”

Nhưng cô không giới thiệu Nam Lịch Viễn.

Cô Từ biết Cố Tam Nhi đính hôn, việc này đồn khắp trường, ai cũng thắc mắc tại sao Cố Tam tiểu thư còn trẻ thế mà đã quyết định chuyện hôn sự, cô Từ vừa thấy Nam Lịch Viễn và Cố Tam Nhi hai tay mang nhẫn liền hiểu.

Cô Từ cười, “Ra là chồng chưa cưới của trò Cố Niệm Đồng, hai người xứng lắm.”

Rồi bà dắt tay chồng đi.

Nam Lịch Viễn thuận tiện nắm tay Cố Tam Nhi.

Gương mặt Cố Tam Nhi chợt đỏ lên, cô kiên quyết muốn rút tay mình ra, nhưng Nam Lịch Viễn không chịu.

Trước kia, chú Nam có ôm cô, nhưng cái ôm dó thuộc về chú Nam.

Không phải chồng chưa cưới!

Cô không quen.

Cô véo vào lòng bàn tay anh.

Nam Lịch Viễn càng nắm chặt hơn.

Cố Tam Nhi gần như muốn khóc, cô bắt đầu vùng vẫy.

Nhưng Nam Lịch Viễn vừa kéo đã kéo cô vào lòng, giữa ngã tư người qua lại, Cố Tam Nhi gập cánh tay, bị Nam Lịch Viễn ôm chằm lấy, hai mắt hoảng sợ và nhìn Nam Lịch Viễn một cách ngang bướng.

“Cứ phải ép anh mới được à, Tam Nhi?” Chất giọng khàn đặc trầm ngâm pha lẫn đàn ông truyền tới.

“Nếu anh dám bắt nạt em, em sẽ nói với cha!” Cố Tam Nhi ngây thơ nói.

“Cha em gả em cho anh là để anh bắt nạt em đó!” Chất giọng khô khan phát ra từ cổ họng anh thì thầm bên tai cô.

Đây là lần đầu tiên Cố Tam Nhi nghe Nam Lịch Viễn nói giọng đàn ông thế này, không phải chú Nam, là Nam Lịch Viễn.

Cố Tam Nhi giờ mới hay, chú Nam là một người đàn ông quyến rũ như vậy, khiến tim cô đập liên hồn.

Giữa ngã tư đông người, Nam Lịch Viễn và cô vẫn giữ tư thế đó.