Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 326




Cố Minh Thành đã biết đến Nam Lịch Viễn cái tên này, xem ra trong cuộc đời Tam Nhi đã bắt đầu có một người đàn ông khác.

Cũng như bản thân ông từng nói vậy: việc của Cố Hành Cương và Cố Lão Nhị, ông có thể không quản, nhưng mà việc của Tam Nhi, ông phải quản đến cùng.

Ông quyết định ngày mai đến Đại học Giang Thành một chuyến!

Lúc Cố Tam Nhi đến trường, thở hổn hển, nói với Nam Lịch Viễn một câu, “Chú Nam, cháu gặp phải tiểu nhân rồi!”

“Ai?”

Cố Tam Nhi không muốn để Nam Lịch Viễn biết chuyện của bức tranh, vì vậy ngậm đắng nuốt cay, không nói ra.

Cô xuống xe, trên đường về kí túc xá, cô gọi điện cho Cố Hành Cương, nói anh đưa Đỗ Nhược đến lấy áo lót, nếu gửi chuyển phát nhanh, sợ làm hỏng mất!

Cố Hành Cương đang viết chữ ở trong phòng làm việc.

Đỗ Huyên theo sau Đỗ Kim Minh.

Đỗ Kim Minh với một bộ dạng tâng bốc xu nịnh, nói với Cố Hành Cương, “Tất cả chỉ là hiểu lầm, đều là người một nhà cả!”

Cố Hành Cương vẫn không lên tiếng.

“Cố Tổng, quan hệ của anh và Nhược Nhược, chúng tôi đều biết rồi, vài ngày trước Huyên Huyên không hiểu chuyện, đụng chạm đến anh, tôi đến xin lỗi anh đây! Còn nữa, việc này tuyệt đối đừng nói với Cố Tổng của Hải Thành!” Đỗ Kim Minh luôn đứng trước bàn làm việc của Cố Hành Cương.

Bộ dạng này, làm sao là của nhạc phụ và con rể được chứ?

Cố Hành Cương không đáp lời, đi ra ngoài, anh chính là muốn ngó lơ hai người này!

Vô kỉ luật!

Sau khi anh đi, Đỗ Huyên không kiềm được nói, “Cha, anh ta sớm muộn gì cũng là con rể của cha! Cha như vậy chẳng phải là đang dung túng anh ta sao?”

“Con biết cái gì!” Đỗ Kim Minh tức giận nói.

Tiền đầu tư của ông đều đã đưa hết cho Cố Minh Thành, một chút sơ sẩy nhỏ cũng ảnh hưởng đến đại cục, lúc cần hạ mình thì phải hạ mình.

Cố Hành Cương nhận được điện thoại của Cố Tam Nhi ở hành lang, Cố Hành Cương nói hôm sau đến thăm cô, tiện thể dẫn Đỗ Nhược đến lấy quần áo!

Sau khi Cố Tam Nhi về kí túc xá, vội vã đến kí túc xá bên cạnh nói bạn học kia gỡ bài đăng xuống, một người con gái trong sạch như cô, thì không thể chịu nỗi oan ức này được.

Nhưng mặc dù đã gỡ rồi, lời đồn đại vẫn còn!

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Cố Tam Nhi học hết tiết 1, thì bị Hà Đỉnh hẹn đến bờ hồ của trường học.

Cố Tam Nhi vốn không muốn đi, nhưng mà dư luận bên ngoài, mọi người đều hùa vào, làm cho Cố Tam Nhi không thể từ chối được, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chịu qua cơn tức như vậy.

Cô vốn dĩ chính là nhân vật nhiều sóng gió tai tiếng, bây giờ lại có tin đồn tai tiếng này!

Tin đồn nhiều, thì sẽ không hay!

Bờ hồ.

Cố Tam Nhi ngồi trên tản đá, cầm cành liễu đánh vào trong nước.

“Tam Nhi bức tranh em vẽ rất đẹp, nếu anh không nhìn nhầm, đó là anh?” Hà Đỉnh tay đút túi quần, đang cười ung dung, tuy anh ta ngồi trên lưng cọp, uống nước ớt cay, bị lăng trì, nhưng anh không quan tâm.

“Anh đừng suy nghĩ quá nhiều……” Cố Tam Nhi vô cùng phiền não, “Em bây giờ là học sinh, anh là thầy, nhưng anh có ra dáng làm thầy chút nào không?”

Trên đường bờ hồ, một chiếc Audi phân khối nhỏ dừng ở đó, Cố Minh Thành ngồi phía sau xe, từ trong cửa sổ, ông cau mày nhìn bóng dáng của Hà Đỉnh và Cố Tam Nhi, hình bóng của Cố Tam Nhi rất quật cường bướng bỉnh.

Cha mẹ của Hà Đỉnh đã từng cho anh xem qua ảnh của Hà Đỉnh, ông biết chàng trai trẻ này!

Lúc nãy xe chạy chậm trong khuôn viên trường, ông đã nghe thấy những âm thanh truyền ra từ ngoài xe của những học sinh kia.

“Cố Niệm Đồng, tam tiểu thư Cố gia Hải Thành, tôi để ý cô ấy, cô ấy không để ý tôi!”

“Tôi xem bức tranh đó, cô ấy hình như thích thầy Hà, thầy Hà vì cô ấy từ Harvard chạy đến Giang Thành để dạy Toán học, tấm lòng chân thành này, không ai bì được, hơn nữa, người ta gia thế tốt, lại bảnh trai.”

……

Ông chẳng qua chỉ lái xe chạy một vòng khuôn viên trường, đã nghe thấy những lời đồn đại như vậy, nếu như ở trong trường thời gian dài, còn không biết sẽ trở thành gì nữa!

Mới tí tuổi đầu, đã bị nhiều tên đầu heo như vậy nhớ nhung rồi?

Những người này, Cố Minh Thành tất cả đều – nhìn không vừa mắt!

Cố Tam Nhi không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với Hà Đỉnh nữa, đứng dậy đi rồi, không nhìn thấy Cố Minh Thành.

Lần này Cố Minh Thành đến cùng với tài xế, Khương Thục Đồng không đến.

Trên đường về kí túc xá, Cố Tam Nhi nhìn thấy một tấm poster, là tin tức nhà trường mở cuộc thi biện luận, cô cảm thấy tài ăn nói của bản thân khá tốt, khả năng tư duy logic cũng không tệ, vì vậy muốn ghi danh.

Về đến kí túc xá, Kiều Kiều lại nói, “Tam Nhi, mọi người đều đang nói chuyện của bạn và thầy Hà, có đáng tin không vậy?”

Cố Tam Nhi bịt tai lại, “Tôi không nghe, tôi không nghe!”

Người bị dư luận đẩy vào sóng gió, là như vậy.

Cố Tam Nhi muốn đi tìm Nam Lịch Viễn, nói tóm lại không muốn ở trường nữa!

Đón xe đến tập đoàn Lịch Viễn.

Cố Minh Thành không biết Cố Tam Nhi đi đâu, ở phía sau nói với tài xế, “Đi theo nó!”

“Vâng, Cố Tổng!”

Một mạch dọc theo con đường lớn của trường lên đến con đường lớn của khu đô thị mới, lại đến trung tâm thành phố phồn hoa, dưới lầu lớn của tập đoàn Lịch Viễn, xe của Cố Tam Nhi dừng lại.

Cố Tam Nhi đến văn phòng làm việc chủ tịch.

Cố Minh Thành ở dưới lầu nhìn theo, tập đoàn Lịch Viễn.

Tập đoàn điện tử của Nam Minh Tuấn ngày xưa, nay đã trở thành tập đoàn Lịch Viễn, năm đó lại có cách nói “Bắc Minh Tuấn, Nam Minh Thành, hai công ty này, hoàn toàn có thể sánh vai nhau, ông từng gặp qua Nam Minh Tuấn ở một vài nơi, vợ của ông ta đã mất, chưa bao giờ tái hôn, mười mấy năm trước đã đem việc kinh doanh trong tay giao cho con trai mình, vì vậy, chú Nam mà Cố Tam Nhi nói, chắc là --

Vì vậy, trong lúc nhiều tên đầu heo nhớ nhung Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi đang nhớ về “chú Nam” của cô?

顾明城想上楼去看看,可终究,认识他的人太多,万一打草惊蛇就不好了!

Cố Minh Thành muốn lên lầu xem xem, nhưng cuối cùng, người biết ông quá nhiều, lỡ như bứt dây động rừng thì không hay rồi!

“Đi tìm bức tranh mà Cố Tam Nhi vẽ!” Cố Minh Thành nói với tài xế.

Tài xế “vâng” một tiếng, lập tức lục tung điện thoại để tìm!

Tuy bài đăng đã bị xóa, nhưng tấm hình này vẫn còn trên rất nhiều diễn đàn, dù sao rất nhiều người đã đăng lại rồi.

Tài xế đưa cho Cố Minh Thành, sau khi Cố Minh Thành xem xong, không nhịn được cười, kĩ thuật vẽ đúng là như mẹ nó, vẽ không tệ, nhưng cũng chỉ là vẽ không tệ, không có cái thứ tình cảm mà đám sinh viên đó thổi phồng lên.

Cố Minh Thành bây giờ có hứng thú hơn với con trai của Nam Minh Tuấn, bạn của Cố Hành Cương, bây giờ chắc đã là chủ tịch của tập đoàn Lịch Viễn.

Anh ta tên là Nam Lịch Viễn?

Cố Tam Nhi đến phòng làm việc chủ tịch, vừa tức giận đã ngồi lên ghế sofa.

Nam Lịch Viễn đang bận rộn.

“Sao vậy?”

“Giận rồi chăng! Tâm trạng không tốt! Cháu ghét ở trường, trong trường đâu đâu cũng là lời đồn đại của cháu!” Cố Tam Nhi nói, từ nhỏ chưa từng bị những lời đồn đại về chuyện nam nữ quấy nhiễu như vậy, bây giờ bị rồi, dĩ nhiên không thể chịu nổi rồi!

“Lời đồn đại gì?”

“Của cháu và Hà Đỉnh – đều đang nói cháu và anh ta –“

Nam Lịch Viễn ngừng tay một lúc, “Vì vậy, cháu thích anh ta?”

Cố Tam Nhi cuống cuồng lên, bỗng chốc từ sofa đứng lên, đứng trước mặt Nam Lịch Viễn, kéo tay của Nam Lịch Viễn rồi lắc lư, “Chú Nam, cháu là đến tìm chú khuyên giải mà, sao chú cũng nói cháu như vậy? Nếu như cháu thích anh ta, làm sao cháu có thể từ Harvard chuyển đến Đại học Giang Thành chứ?”

Nam Lịch Viễn gật đầu, “Cũng đúng!”

“Cháu đói rồi! Chú Nam, đi ăn với cháu!” Cố Tam Nhi kéo tay của Nam Lịch Viễn, muốn kéo anh ta dậy.

Vừa đúng lúc Nam Lịch Viễn đã làm cả một buổi sáng, cũng phải ra ngoài đi lại.

Lúc hình dáng của Nam Lịch Viễn xuất hiện trong mắt của Cố Minh Thành, Cố Minh Thành nhếch môi một cái, xem ra mắt nhìn người của Tam Nhi không tệ, khá bảnh trai, đặc biệt ánh mắt mà anh ta nhìn Tam Nhi --

Khiến Cố Minh Thành nghĩ đến lúc ông và Khương Thục Đồng ở bên nhau, ánh mắt ông nhìn Khương Thục Đồng.

Lúc đó bản thân ông không phát giác, nhưng mà cuối cùng cũng đã qua nhiều năm như vậy, nhìn bản thân lúc đó, giống như một tấm gương sáng.

Lúc nhìn thấy ánh mắt Nam Lịch Viễn nhìn Cố Tam Nhi, hình như thời gian quay ngược lại rất nhiều năm.

Cuối cùng, ông vẫn tìm được một bản thân khác!

“Muốn ăn gì? Món tây hay món trung? Nam Lịch Viễn nói với Cố Tam Nhi.

Trên lầu rơi xuống một giọt nước, rơi trúng vào đầu Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi ngẩng đầu nhìn, không quan tâm.

Nam Lịch Viễn đứng phía sau Cố Tam Nhi, đưa tay lên phía trên đầu của Cố Tam Nhi.

Hành động này, Cố Tam Nhi mãi mãi cũng không thấy được.

Nhưng mà Cố Minh Thành đã thấy được.

“Chú Nam, cháu muốn ăn món tây, muốn ăn trứng cá muối, được không?” Cố Tam Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói với Nam Lịch Viễn.

“Đi.” Tay của Nam Lịch Viễn bỏ vào túi quần, đi phía sau Cố Tam Nhi.

Cố Tam Nhi ở phía trước đeo balo, quay đầu lại, nói với Nam Lịch Viễn, “Chú Nam, cháu muốn tham gia cuộc thi biện luận của trường, chú thấy có được không?”

“Tham gia!”

Cố Tam Nhi lại cười cười, “Cháu biết chú Nam là chiều cháu nhất!”

Cố Minh Thành đi theo sau, trong lòng vẫn có chút ghen tị.

Ông đã từng là người đàn ông đáng tin cậy nhất của Cố Tam Nhi, bây giờ, nó đi tin cậy người khác rồi!

Vốn dĩ ông muốn giữ Cố Tam Nhi thêm vài năm nữa!

Lần này là muốn đến xem “chú Nam’ trong lòng Cố Tam Nhi, không ngờ vô tình đụng phải lời đồn đại của Cố Tam Nhi, trong lúc Cố Tam Nhi u sầu vì lời đồn đại, còn nhìn thấy cái tên Hà Đỉnh làm Cố Minh Thành phát nôn kia, tuy Hà Đỉnh cũng bảnh trai, nhưng phong thái bình thường, sau đó, ông mới thấy được “chú Nam” của Cố Tam Nhi!

Tuổi tác thì lớn hơn Tam Nhi thật.

Nhưng lúc ông gặp được Khương Thục Đồng, cũng đã 30 tuổi rồi!

Nam Lịch Viễn là nhân trung hào kiệt, phụ nữ theo đuổi anh ta chắc chắn không ít!

Bảo tài xế hẹn Nam Minh Tuấn ra đánh ván cờ, hai người là lần đầu tiên thâm giao, ở biệt thự của Nam Minh Tuấn, cực kì yên tĩnh.

Nam Minh Tuấn bây giờ không quản việc của tập đoàn nữa, cả ngày đọc sách, đi du lịch, chăm sóc cây, uống trà, cuộc sống an nhàn.

Ông ta lớn hơn Cố Minh Thành vài tuổi.

Hai người đang trong thế đánh luân phiên qua lại, Cố Minh Thành dĩ nhiên biết quá khứ và hiện tại của Nam Lịch Viễn.

Cố Minh Thành là một người lí trí, nhưng đồng thời, ông càng tin vào trực giác của bản thân, Nam Lịch Viễn là một người như thế nào, với sự từng trải của ông, kinh nghiệm của ông, đã nhìn thấu cả.

Thế là, trong một buổi chiều bận rộn, Nam Lịch Viễn nhận được một cuộc gọi lạ, nói là Cố Minh Thành, muốn tìm anh ta nói chuyện.

Nam Lịch Viễn cảm thấy giây phút này, vẫn là đến quá nhanh!

Cố Minh Thành đã đến Giang Thành, anh ta mới phát giác.

Thực ra, bắt đầu từ giây phút tên của anh ta đi vào Cố gia, anh ta đã nên đề cao cảnh giác mọi lúc rồi!

Cố Tam Nhi là viên ngọc quí trên tay Cố Minh Thành, lần này đi, chắc là lành ít dữ nhiều!

Anh ta đã thay một bộ quần áo tương đối chỉnh tề, ở “Câu lạc bộ Tây An” trứ danh của Giang Thành, đã được gặp gỡ Cố Minh Thành trứ danh.