Đỗ Nhược gần đây bận dọn nhà, đương nhiên Hà Tái sẽ ra sức giúp đỡ.
Gian phòng trước kia ở là tìm vội được, nằm xa trường học, cũng xa tập đoàn Lam Cương, giờ cô tìm một gian phòng một phòng ngủ một phòng khách rẻ rẻ nằm giữa công ty và trường học.
Kí túc xá thì lúc vừa nhập học đã được sắp xếp hết, Đỗ Nhược không ở nên bây giờ cũng không còn giường cho cô.
Hà Tái thường hay đi thực tập cũng không ở trong trường mà toàn thuê nhà trọ, lần này anh dọn nhà cùng Đỗ Nhược và ở cách vách với cô.
Lúc hai người dọn xong đã tới khuya, Đỗ Nhược cứ như đang mộng du.
Với lại, mấy ngày gần đây, thời tiết chuyển lạnh, cô bị cảm, còn thêm dọn nhà nên cả người vô cùng uể oải.
Cô đặt chăn lên giường, cửa đang đóng, cô nằm lăn lên giường vùi đầu ngủ.
Trong mơ, cô uất ức khóc.
Nụ hôn bị cưỡng đoạt từ Khương Triều Nguyên.
Theo cô, nụ hôn đầu của người con gái nên trịnh trọng, đặc biệt phải cùng với người mình thích, trong giấc mộng ngọt ngào là bác sĩ Cố của cô…
Cô có thích Khương Triều Nguyên đâu chứ!
Với lại, sau vài lần tiếp xúc, cô còn ghét anh hơn!
Hà Tái nằm cách vách nghe thấy động tĩnh liền chạy vào phòng Đỗ Nhược, thấy cô đang khóc.
Anh gọi cô dậy.
Đỗ Nhược tỉnh dậy, nói, “Sao anh ta lại như thế chứ?”
Hà Tái hỏi xảy ra chuyện gì.
Đỗ Nhược mím chặt môi không nói, dù gì cũng không phải chuyện hay ho.
Hà Tái thấy cô càng không nói càng lo lắng, anh bảo nếu hôm nay cô không nói anh sẽ không rời khỏi.
Đỗ Nhược kể mình bị Khương Triều Nguyên cưỡng hôn, còn bảo mình không phải dạng phụ nữ anh hay gặp, chắc chắn anh đã hiểu nhầm mình rồi.
“Với lại trong lòng em còn có người khác, em thấy có lỗi với anh ấy.”
Hà Tái choáng váng, hồi lâu bất giác hỏi, “Em có người khác? Ai, ai vậy?”
“Anh không biết đâu!” Đỗ Nhược ôm hai đùi ngồi trên giường thì thào, môi run rẩy, “Em nói anh rồi đó! Anh về được chưa, em buồn ngủ lắm rồi.”
Hà Tái nhìn ra Đỗ Nhược bị cảm rồi, nhưng anh không hỏi, đúng hơn là không tâm trí hỏi, vì Đỗ Nhược đã thích người khác!
Hà Tái ngây ngẩn về nhà mình.
Đỗ Nhược dù gì cũng trẻ, ngủ một giấc hôm sau 10 giờ dậy, cả người đổ đầy mồ hôi, toàn thân trừ hơi uể oải ra thì không có vấn đề gì.
Còn Hà Tái, anh tới tập đoàn Lam Cương.
Vì Đỗ Nhược nói với anh Khương Triều Nguyên là lái xe của chủ tịch tập đoàn Lam Cương Cố Minh Thành.
Hà Tái đến tầng lầu của chủ tịch vừa khép gặp ngay Thẩm Khoa từ văn phòng đi ra, anh hỏi, “Cho hỏi Khương Triều Nguyên ở đâu ạ?”
Thẩm Khoa không nhớ công ty có người gọi Khương Triều Nguyên nên nhíu mày.
“Tài xế của chủ tịch đó!”
Thẩm Khoa càng bó tay, chủ tịch nào giờ có tài xế riêng đâu?
Trừ phi…
Nhớ tới trước đó Đỗ Nhược vào văn phòng, chủ tịch vội vàng xoay ghế, Thẩm Khoa nghĩ có thể chủ tịch gieo rắc đào hoa bên ngoài nên không có mặt mũi gặp đương sự nên dùng danh tính giả.
“À, Khương Triều Nguyên trong phòng chủ tịch!” Thẩm Khoa nói xong xoay người đi.
Anh nghĩ một lát chắc có trò hay xem.
Trước giờ anh đều là người thích thị phi mà.
Lúc này Cố Hành Cương đang ngồi trên sô pha văn phòng nghiên cứu công dụng của dụng cụ y khoa mới.
Lam Cương ngoài xuất nhập khẩu còn có đội ngũ nghiên cứu riêng của mình, mục tiêu của anh là nghiên cứu ra dụng cụ y khoa bậc nhất nước.
Bản vẽ rất dài đang trải trên bàn trà, Cố Hành Cương mặc bộ đồ màu xám, tay rờ cằm, lật xem.
Không buồn gõ cửa, Hà Tái đã xông vào.
Nói thật, trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Lam Cương trông thấy Hà Tái khiến Cố Hành Cương có chút ngạc nhiên.
Anh ta biết thân phận mình rồi?
“Khương Triều Nguyên, sao anh lại đối xử với Đỗ Nhược vậy?” Hà Tái đứng đó chất vấn.
Nghe thấy ba chữ “Khương Triều Nguyên”, Cố Hành Cương yên tâm.
Anh tiếp tục cúi đầu, sờ cằm nhìn bản vẽ.
“Chuyện gì?” Anh chậm rãi hỏi.
“Đỗ Nhược là gái nhà lành, không phải dạng phụ nữ anh hay tiếp xúc! Càng không phải công cụ để anh sử dụng chọc tức người khác!”
“Cô ấy kêu cậu tới?”
“Không, khuya hôm qua cô ấy khóc đến tỉnh giấc! Nói chuyện này với tôi! Nó đã trở thành ám ảnh tâm lý của cô ấy!” Hà Tái bảo.
“Khuya? Trên giường cùng cậu?” Cố Hành Cương nâng mày nhìn Hà Tái.
Hà Tái run người, ánh mắt của anh ta quá mức sắc bén, anh bất giác lùi về phía sau.
“Đương nhiên!” Lúc nói như vậy, Hà Tái cũng có chút dối lòng, “Với lại. Đỗ Nhược đang bị cảm.”
“Cảm ư?” Cố Hành Cương hỏi.
Hà Tái khinh bỉ lắc đầu, không đáp.
“Một sinh viên ngành Y như cậu lẽ nào không biết gần đây có dịch H1N1? Kêu cô ấy đi mua thuốc cảm uống đi.” Cố Hành Cương từ tốn nói, nâng đầu lên nhìn Hà Tái đang hoang mang.
Hà Tái không hiểu, một tài xế như anh làm sao biết mấy cái này? Chắc chúng đều là thường thức, là tài xế chủ tịch tập đoàn dụng cụ y khoa, biết cũng không gì lạ.
Nhưng dịch cúm H1N1 mới hôm qua thầy hướng dẫn mới nói anh biết, bảo gần đây nhiều người bị cảm, về sau mới biết là nhiễm dịch cúm.
“Không hiểu à?” Cố Hành Cương lại nhìn Hà Tái.
Hà Tái ủ rũ rời đi.
Khi anh đi rồi, Cố Hành Cương không xem bản vẽ được nữa, nhớ tới lời Hà Tái nói, khuya, trên giường…
Anh khoanh tay, nhíu mày, tiếp đó quẳng thẳng cây bút trong tay lên tường.
Văn phòng chủ tích khá hơn, anh ngồi đầu này muốn quăng đồ tới đầu kia rất lao lực, nhưng ai bảo trước giờ anh đều tập gym, quẳng vật gì cũng chỉ là chuyện nhỏ!
Khi cây bút bay đi, có một người bước vào, thấy cây bút bay qua anh rúc đầu lại.
Cây bút va thẳng vào tưởng vỡ thành từng linh kiện lẻ.
“Ai chọc chủ tịch nhà tôi đấy?” Người vào là Thẩm Khoa, anh khoái chí bước vào.
“Tên nhãi ranh hồi nãy!” Cố Hành Cương bực dọc nói.
“Tuổi anh không lớn, có vẻ anh không lớn hơn cậu ta nhiêu đâu!” Thẩm Khoa nói.
Cố Hành Cương lườm Thẩm Khoa, miệng chó không mọc được ngà voi.
Khi tan ca, Cố Hành Cương vào tiệm thuốc tây, ma xui quỷ khiến mua hai hộp thuốc cảm.
Khi về nhà, trong nhà hình như có người ở trong, bước lên lầu hai mới nghe tiếng nước vang từ phòng vệ sinh.
Anh mở cửa, quả nhiên là Cố Vi Hằng.
Có thể ra vào nhà anh như chốn không người chỉ có thể là Cố Lão Nhị.
“Sao thế? Từ Mỹ về mà không về thẳng nhà?” Trước cổng phòng vệ sinh, Cố Hành Cương nhìn Cố Vi Hằng.
“Quên mua quà cho cha mẹ nên không dám về nhà, tìm anh trước đã, đi mua cùng em đí” Cố Vi Hằng hoàn toàn là phiên bản nhí của Cố Minh Thành, hoặc nói là Cố Minh Thành năm hai mươi tư tuổi.
Vóc dàng và tướng mạo đều y chang Cố Minh Thành!
“Gần đây họ quyết định qua Maldives phơi nắng, có lẽ đi rồi nên cứ ở chỗ này đi!” Cố Hành Cương đóng cửa, xuống lầu.
Cố Vi Hằng mới hai mươi tư, cả người sáng sủa, không giống cha anh, Cố Vi Hằng rất cởi mở.
Lúc anh mặc đồ tắm bước xuống, Cố Hàng Cương nhìn chằm chằm anh.
“Em giống cha y đúc như vậy mà sao tính cách lại khác xa thế?” Cố Hành Cương hỏi.
“Tính em giống cha là được! Em giống ổng nữa thì thành ổng luôn à?” Cố Hành Cương vịn tay gác cầu thang nhảy xuống, phút chốc ngồi lên sô pha, “Chiều đi với em ra khu mua sắm đi, em nghĩ chủ tịch như anh không hay đi mua sắm, muốn gì có người dâng tận răng rồi!”
Chiều.
Trung tâm mua sắm Thế Mậu
Hai người đàn ông tại khu mua sắm thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái, đồ nam hàng hiệu ở lầu bốn, phải đi qua một tiệm đồ lót.
Cố Hành Cương chỉ nhìn lướt qua đã thấy Đỗ Nhược đeo túi xách đang lựa đồ lót.
Anh đã bước lên thang cuốn, đột nhiên nói, “Em đi trước đi, anh có việc, một lát tìm em sau.”
Anh xoay người, bước ngược với thang cuốn xuống dưới.
Bước vào tiệm đồ lót, anh kéo Đỗ Nhược ra ngoài khu mua sắm đến một chỗ vắng vẻ.
Đỗ Nhược chưa biết xảy ra gì đã thấy Cố Hành Cương!
Cô bị Cố Hành Cương ép vào tường, mấy ngày nay cô đang giận anh, nhớ lại mình còn thiếu mười ngàn chưa trả anh.
“Tôi có thiếu anh Khương mười ngàn nhưng không nói sẽ bán thân, anh làm vậy là sao?” Đỗ Nhược đứng đó căm giận nhìn Cố Hành Cương.
Cố Hành Cương trầm giọng hỏi, “Em hết cảm chưa?”
Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng với anh mắt đầy yêu thương.
Đỗ Nhược né đầu, cứng miệng đáp: “Liên quan gì anh!”
Nghe vậy chắc không có gì, cô còn khiến anh nổi giận được mà.
Đột nhiên anh muốn chiếm lấy cô!
Từ bé đến giờ không có mấy người có thể chọc tức anh!
Đỗ Nhược vinh dự làm được!
Cố Hành Cương tức giận vô cùng, bàn tay anh luồn qua dây nịt quần jean của Đỗ Nhược, mò tới bụi rậm sâu kín đi vào dịa phương bí ẩn kín kẽ, mạnh mẽ xâm nhập!
Đỗ Nhược trừng mắt nhìn anh, rít lên.
Cơ thể anh khóa chặt cô khiến cô không cử động được.
Nỗi đau xé lòng ập đến làm Đỗ Nhược tái mặt, cô mím môi.
Cô cắn mạnh lên bắp tay anh, miệng đứt quãng nói, “Khương Triều Nguyên, anh vô sỉ! Mặt dày!”
“Tôn nghiêm cũng bị em dẫm nát cả rồi còn cần mặt mũi gì?” Cố Hành Cương nghiêng đầu nhìn Đỗ Nhược đang cắn anh.
Rõ ràng cô cắn rất ác liệt nhưng anh chưa thấy đủ!
Đỗ Nhược phát hiện nỗi đau dường như ngày một lớn dần, mà Cố Hành Cương còn chưa chịu ra, ánh măt cô đẫm nước, cắn mạnh hơn nữa vào bắt tay anh.
Có vẻ cô sắp kết thúc thời gian con trong trắng rồi!