Cố Minh Thành dùng sức siết chặt eo của Khương Thục Đồng, cười một cách nhẹ nhàng,
“Thế nào? Tôi chuẩn bị một tuần sau cùng cô ấy tiến hành hôn lễ, còn anh?”
Câu nói này trực tiếp làm Cảnh Thụy nghẹn chết, anh ta đã nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn câu trả lời của Cố Minh Thành, chỉ duy nhất không nghĩ được câu này.
Khương Thục Đồng nghiêng người nhìn về phía Cố Minh Thành, điều này căn bản không có khả năng.
Lâu như vậy cũng chưa từng nhắc đến hai chữ kết hôn, bị Cảnh Thụy nói khích liền nói ra sao?
Điều này không phù hợp với tác phong của Cố Minh Thành.
“Được, cưới thật sao? Vậy thì tôi chờ! Vậy thì tôi chờ anh chơi người phụ nữ này nhiều năm như vậy cuối cùng có cưới cô ta hay không?” Cảnh Thụy vốn muốn hất tay lên, muốn chỉ vào mặt Cố Minh Thành nói chuyện, nhưng người đối mặt với anh ta từ đầu đến cuối là Cố Minh Thành của Hải Thành.
Anh ta không có gan.
Cảnh Thụy đi rồi.
Cố Minh Thành kéo tay Khương Thục Đồng đi, chỉ là lời nói vừa nãy của hắn, những người ở trên vũ hội đều nghe được rồi.
Đều đang tò mò.
“Lời vừa nãy anh nói là nói đùa à?” sau khi lên xe, Khương Thục Đồng liền hỏi.
“Anh lúc nào diễn kịch đâu?” Cố Minh Thành trả lời một câu, tay Cố Minh Thành nới lỏng nút áo sơ mi, dáng vẻ lái xe thờ ơ không để ý, cách nói chuyện cũng thờ ơ.
Thái độ rõ ràng chính là: Vấn đề rõ ràng lại đơn giản như vậy mà cũng phải hỏi nhiều lần như vậy sao?
Trái tim của Khương Thục Đồng thấp thỏm không yên, quyết định cuối cùng tại sao cũng không thèm hỏi cô vậy.
Chuyện kết hôn, cô đã nghĩ đến trăm ngàn lần nhưng lúc thực sự đến rồi thì cô lại sợ hãi.
Hơn nữa, trái tim cô đặc biệt cảm thấy không chân thực, hình như có âm mưu gì đó.
Sau khi về tới nhà, Ken đã ngủ mất rồi, Cố Minh Thành ngồi ở trên sopha.
Khương Thục Đồng vừa muốn lên lầu liền bị Cố Minh Thành nắm chặt tay, cưỡng ép cô ngồi trên đùi anh, lưng của cô dựa sát vào tay vịn của sopha.
Nhìn Cố Minh Thành với ánh mắt tràn ngập sự lo ngại, mê hoặc, ngưỡng mộ và tình yêu.
Ánh mắt cô đong đưa.
Cố Minh Thành vuốt ve mái tóc cô nói một câu, “Tối hôm nay còn không làm? Vậy thì bao lâu nữa mới được?”
Nói ra câu nói này, Khương Thục Đồng liền nhớ đến khi Adam tái phát bệnh suyễn thì anh và cô đang ở trên giường.
Tấm hình trên mộ của Adam cứ lắc lư trước mắt Khương Thục Đồng.
Mỗi lần khi đến lúc này, Khương Thục Đồng liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn, cảm thấy bản thân là người đao phủ nên giết nhất.
“Không làm!” Cô hoảng loạn nói ra câu này.
Hơi thở của Cố Minh Thành bắt đầu nặng nề, giọng nói đầy từ tính của đàn ông, âm thanh nhịp điệu có chút ngắt quãng, Khương Thục Đồng vẫn luôn cảm thấy nó rất gợi cảm.
“Không làm. Anh cũng sẽ cố chấp làm!” Cố Minh Thành nhìn đôi mắt Khương Thục Đồng mà nói, dường như đang ép cô làm phản.
“Anh cố chấp cũng không phải lần một lần hai!” Ánh mắt Khương Thục Đồng liếc về phía cửa ngoài, không nhìn anh, “Chỉ là lần này anh muốn ép em thì em chết cho anh xem!”
Lần này tuyệt đối không phải già mồm từ chối, mà là cô cảm thấy tâm lý của cô có vấn đề rồi, nghĩ đến vấn đề này liền cảm thấy mình đang phạm tội.
Adam vừa qua đời vài ngày còn cô lại ở đây thản nhiên chơi đùa vui vẻ.
Cô làm không được, có thể là tình cảm của Adam và Cố Minh Thành không bằng bản thân, vì vậy, Khương Thục Đồng hiểu rõ anh.
Khương Thục Đồng buồn ngủ rồi, muốn lên lầu ngủ cùng con, lúc đứng lại, Cố Minh Thành vỗ cặp mông căng tròn của cô.
Đối với loại chuyện này anh chưa từng miễn cưỡng.
Lúc Khương Thục Đồng lên lầu, ở trên thang gác quay đầu nhìn Cố Minh Thành, anh đang cầm ly trà, nhẹ nhàng xoay xoay li trà, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Khương Thục Đồng không vui mừng vì anh nhắc tới vấn đề kết hôn, ngược lại càng thấp thỏm.
Ngày thứ hai, Cố Minh Thành đưa Khương Thục Đồng đi mua váy cưới, cho cô chọn lựa địa điểm kết hôn, chính là ở một vườn hoa, Cố Minh Thành tự mua một bộ lễ phục màu đen.
Nhìn lại căn bản không giống bộ dạng kết hôn.
Hơn nữa, bọn họ cũng không đăng ký, cử hành hôn lễ nào bây giờ?
Nhưng anh muốn diễn thì Khương Thục Đồng sẽ phối hợp với anh.
Khương Thục Đồng cho rằng là sẽ cử hành hôn lễ ở một nơi có phạm vi nhỏ nhưng không ngờ rằng, Cố Minh Thành gửi thiệp mời rộng rãi như vậy, gần như là tất cả những nhân vật lớn ở Hải thành đều đến rồi, thậm chí còn mời cả nhà báo.
Trái tim Khương Thục Đồng càng ngày càng thấp thỏm.
Chỉ là cô không dám hỏi, bởi vì cô cảm thấy bên trong điều này chắc chắn có ẩn chứa một bí mật động trời.
Lúc Bạch Mi nhận thiếp mời, cười nói một câu, “Được đó, Thục Đồng, không một tiếng động liền kết hôn rồi. Hôn lễ của em, chị nhất định sẽ đi, đáng tiếc là chị không thể làm phù dâu cho em rồi.”
Lời này Bạch Mi nói qua wechat, Khương Thục Đồng cúi đầu cười khổ.
Cô là đụng đuôi ăn hoàng liên, có nỗi khổ nhưng không thể nói ra.
Mấy ngày nay, cô và Cố Minh Thành đều rất yên tĩnh, chuyện kết hôn, Cố Minh Thành đã cho người đi thu xếp, Khương Thục Đồng căn bản không cần lo lắng gì cả.
Tựa như chuyện này là chuyện của người khác, cô cũng chỉ là người qua đường mà thôi.
Cố Minh Thành nhìn ra mấy ngày nay Khương Thục Đồng không vui.
Hôm đó Khương Thục Đồng vừa bước ra khỏi phòng đúng lúc nhìn thấy anh.
Anh liền ôm Khương Thục Đồng vào trong lòng.
Nước mắt Khương Thục Đồng rơi đầy khắp vạt áo anh.
Cô rất muốn nói với anh, nếu như chuyện này là thật thì quá tốt?
Hôn lễ lần trước với Lục Chi Khiêm mặc dù mộng ảo nhưng Khương Thục Đồng không vui.
Lần này, Khương Thục Đồng vẫn không biết rồi sẽ thế nào!
Mấy ngày nay Cố Minh Thành vẫn luôn bận rộn, Khương Thục Đồng thử áo cưới gì đó cũng rất bận.
Cảnh Thụy còn đặc biệt hẹn Khương Thục Đồng, hỏi cô có thực sự muốn gả cho Cố Minh Thành hay không.
Khương Thục Đồng gật gật đầu, “Đời này, ngoài anh ấy, tôi cũng không muốn gả cho bất kì ai nữa!”
“Thục Đồng, em.....” trong tiệm cà phê, Cảnh Thụy lập tức nắm lấy tay của Khương Thục Đồng.
Lần hẹn này, Khương Thục Đồng muốn nói rõ với Cảnh Thụy, chuyện trước kia, là cô làm không đúng, làm không được tốt, mong Cảnh Thụy tha thứ, bây giờ cô muốn kết hôn rồi, chúc Cảnh Thụy hạnh phúc.
Ánh mắt của Cảnh Thụy chứa đựng sự phẫn nộ.
Đến Ken cũng hỏi cô, “Mummy, mẹ thực sự là muốn gả cho ba sao?”
Khương Thục Đồng hé môi cười một hồi, nói, “Đúng vậy, mẹ không phải đều gả cho ba sao?”
Ken rất vui vẻ.
Khương Thục Đồng xoa xoa đầu cậu bé, “Mẹ cũng rất vui!”
Đời này của Khương Thục Đồng, sự nghiệp đã lớn mạnh không cần ai sủng không cần ai thương, cũng may mắn, có anh sủng có anh thương yêu, cô còn ước mong cái gì hơn nữa chứ?
Cô cũng không biết chứng lo âu tiền hôn nhân chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ, nói chung lúc thì vui vẻ, lúc thì kích động, lúc thì sa sút.
Mỗi khi như vậy thì cô thích nằm trên giường, níu lấy cổ của Cố Minh Thành, nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu nhè nhẹ, rơi nước mắt.
Tựa như cô bé nhỏ thất tình.
Cô sẽ không dùng việc kết hôn để ép Cố Minh Thành nữa!
Từ lúc anh nói câu nói đó, cho dù năm mươi, hay là bảy mươi tám mươi, cho dù có tờ giấy chứng nhận kết hôn này hay không cô đều sẽ cùng đi với anh.
Đàn ông thực sự là lợi hại, chỉ dùng một câu liền mua chuộc được trái tim phụ nữ rồi, hơn nữa là toàn tâm toàn ý.
Cô sao lại rẻ mạt như vậy.
Cố Minh Thành ôm lấy cô, hôn cô, vỗ về cô.
Mặc dù Cố Minh Thành có chịu được hay không, nhưng anh không ép Khương Thục Đồng.
“Nếu như điều này là thật thì tốt quá?” Câu này tựa như lời nói mớ, thốt ra từ miệng của Khương Thục Đồng.
“Tại sao không phải là thật? Hôn lễ là thật. Anh lấy em cũng không phải là giả!” Cố Minh Thành vén tóc của Khương Thục Đồng ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng của cô.
Khương Thục Đồng cảnh cáo bản thân: tạm thời coi như là chứng âu lo tiền hôn nhân.
Anh có lòng như vậy là đủ rồi!
Hôn lễ được cử hành ở hoa viên, có rất nhiều rất nhiều người tới, Khương Thục Đồng mặc váy cưới dior do anh đặt, được Khương Lịch Niên nắm tay từ phía sau đến bên cạnh Cố Minh Thành.
Trước kia Khương Lịch Niên đã từng hỏi Khương Thục Đồng đã lĩnh giấy chứng nhận chưa, Khương Thục Đồng nói lĩnh rồi.
Khương Lịch Niên nói, không thể nào, con còn chưa nói ba đưa sổ hộ khẩu lĩnh cái gì chứ?
Nhưng mà Cố Minh Thành có thể mở kim khẩu, trước mặt người của Hải thành nói muốn lấy con gái ông, ông không được cái tốt nhất chỉ đành lấy cái kém hơn vậy.
Lĩnh giấy chứng nhận rất đơn giản!
Khương Lịch Niên muốn để cả Hải Thành này biết con gái ông có danh phận rồi.
Cố Minh Thành trước toàn bộ người của Hải thành cho con gái ông thể diện như vậy, chuyện giấy kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nghĩ tới đây, ông cũng thoải mái hơn.
Lúc Cố Minh Thành đứng trên bục, Khương Thục Đồng có một cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Khương Thục Đồng đột nhiên nghĩ tới một câu nói: Trên đời này, chung quy có một người đang đợi bạn, cho dù có xa bao nhiêu, rồi sẽ có một ngày, anh ấy sẽ tìm ra cô.
Khương Thục Đồng khoan thai bước qua bao nhiêu con đường, đã từng gả cho Lục Chi Khiêm, nhưng người đó của cô, cuối cùng cũng đã tìm thấy rồi.
Lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
Ánh mắt của Cố Minh Thành luôn dán vào Khương Thục Đồng, cô nhanh chóng bước tới bục giơ tay ra, Cố Minh Thành xoay eo, giơ một tay ra, kéo Khương Thục Đồng lên.
Khương Thục Đồng ngày hôm nay rất xinh đẹp!
Cả người Khương Thục Đồng giống như trong mơ, vô cùng hạnh phúc.
Mặc dù kết hôn thực sự đem lại cho cô cảm giác an toàn không có.
Buổi tối, Khương Thục Đồng vẫn chưa làm với Cố Minh Thành, mặc dù hai người cùng nằm trên một chiếc giường.
Đối với hai người mà nói, hôn lễ chỉ là một loại hình thức.
Tối nay Cố Minh Thành để Khương Thục Đồng ngủ ở phòng ngủ của anh.
Nhưng Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân thực sự có vấn đề rồi.
Chỉ cần ngủ chung với Cố Minh Thành trong đầu cô liền nghĩ tới dáng vẻ Adam ngột ngạt khó chịu, Adam rời bỏ cô mà đi.
Khương Thục Đồng liền nằm sấp trên giường, nôn khan một tiếng.
Đây là phản ứng lại sau khi cô nghĩ về Adam.
Cô thực sự là có vấn đề rồi, từ này không chịu được rồi!
Nhìn thấy Cố Minh Thành, cô liền “Oa” lên khóc.
Cố Minh Thành dụi dụi mắt.
Khương Thục Đồng hiểu rõ Cố Minh Thành, cũng hiểu rõ đàn ông, nếu như cô cứ như vậy thì Cố Minh Thành sớm muộn có một ngày sẽ ghét cô!
“Xin lỗi!” cô nói một câu, “Em không phải là một người phụ nữ tốt!:
“Có phải là người phụ nữ tốt hay không anh tự biết, từ từ!”
Khương Thục Đồng ngủ trong lòng Cố Minh Thành, ngày thứ hai, cô thức dậy trễ, Cố Minh Thành đã không còn ở đó rồi.
Bên chỗ anh đã được dọn dẹp gọn gàng chỉnh tề.
Khương Thục Đồng mặc quần áo ngủ, chuẩn bị xuống lầu xem anh đang làm cái gì.
Bước tới chỗ thang lầu liền nghe thấy tiếng nói bên dưới.
“Tin tức của hôn lễ vừa được tung ta, tôi có thể đoán được ông sẽ đến! Tôi cố ý phô trương khí thế, Cảnh Thụy suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ nhiều chuyện, anh ta cũng đã khiêu khích vậy tôi liền thuận nước đẩy thuyền, không kết hôn một lần, tôi mãi mãi không biết được, ba tôi sẽ đối phó tôi như thế nào. Bây giờ tôi biết rồi, hóa ra mục tiêu của ông ta chính là “miếng đất”!” giọng nói thong thả của Cố Minh Thành truyền từ dưới lầu.
Khương Thục Đồng mắt đờ đẫn, há miệng!
Hôn lễ, chỉ là một âm mưu!
Sự việc suy cho cùng cũng vượt qua sự tưởng tượng của cô!
Khương Thục Đồng ngẩn ngơ, tựa như bị kích động, thân thể lùi vế sau một bước!