Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 259




Khương Thục Đồng ngồi yên lặng ở đó.

Tại sao hạnh phúc đối với người khác mà nói là một điều rất bình thường, còn đối với cô lại là một sự cứu rỗi xa vời?

Có vẻ như cả đời này cô không xứng đáng có được hạnh phúc.

Cô đã đi xa như thế, gặp anh ở năm mười bốn tuổi.

Trải qua bao nhiêu chuyện, bước lên đỉnh cao, nhưng lại đau đớn như ở dưới địa ngục.

Đều đã qua hết rồi!

Cô cứ cho rằng mình đã chịu đựng tất cả bi thương trên thế gian này, trái tim từ lâu đã trở nên sắt đá.

Tất cả sinh lão bệnh tử, cũng đã xem như không.

Mặc dù tình hình của Adam không lạc quan, nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với kết quả xấu nhất cô đã nghĩ đến, không phải sao?

Tình cảnh Khương Đóa Mễ rơi từ trên cao xuống vẫn luôn xuất hiện trong mắt cô, chuyện đó đã khiến đã chạm đến mức chịu đựng cực hạn của trái tim cô.

Cho dù Khương Đóa Mễ có đáng yêu hơn nữa, nhưng cô không thể nói, không hiểu được nỗi đau của Khương Thục Đồng.

Không giống như Adam, giữa hai người luôn có sự dựa dẫm lẫn nhau.

Cô hy vọng Adam có thể tỉnh dậy, chuyển hồi tất cả những chuyện này, an ủi nỗi đau mất con của Tiểu Cù.

Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng tìm Bạch Mi đi Bạch Vân quán ở ngoại ô cùng cô.

Khương Thục Đồng không phải người mê tín, cô biết những thứ này vô dụng.

Nhưng tính mạng của Adam đã được trao cho bác sĩ, điều cô có thể làm được, chỉ có như vậy.

Cầu cho anh một quẻ tốt, để anh mau chóng tỉnh lại, ngoài bệnh hen suyễn ra thể chất Adam cũng rất tốt.

Xin quẻ là việc duy nhất mà Khương Thục Đồng có thể làm trong lúc không còn bất cứ biện pháp nào nữa.

Bạch Mi không xin quẻ, cô chỉ đi theo Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng thành kính quỳ trên bồ đoàn, cầu xin thượng đế giúp Adam tỉnh lại, nếu không cô sẽ áy náy suốt cả đời, cô cũng hy vọng Tiểu Cù có thể bỏ qua tất cả.

Quẻ của cô là xin cho Adam, nội dung trong quẻ cô không hiểu, có điều, trên mặt quẻ viết một chữ “Hung” rất to.

Khoảnh khắc đó, trái tim Khương Thục Đồng như bị nghiền nát, đau đớn vô cùng.

Cô nhanh chóng hỏi sư thầy, ý nghĩa của “Đại hung” có phải là tình trạng của Adam sẽ càng xấu hơn?

Thầy nhìn vào quẻ nói, “ Duyên đến duyên đi, thí chủ hà tất để trong lòng?”

Khương Thục Đồng thật sự khóc không được cười không xong, người sống vì người, lẽ nào duyên phận giữa người với người không đáng để bận tâm?

Cô và Adam có tình thủ túc sâu sắc, dựa vào cái gì cô không được để tâm đến Adam?

Nếu như cô có thể nhìn thấu hồng trần, không phải nên đi xuất gia rồi sao?

Khương Thục Đồng lại xin một quẻ khác cho mình, sư thầy giải thích: Sắp tới cô sẽ kết hôn.

Khương Thục Đồng càng cảm thấy không thể nào, tình cảm của cô đối với Adam, Cố Minh Thành biết rõ, anh ta cũng biết cô vì Tiểu Cù mà cả ngày buồn bực, anh ta sẽ không cầu hôn vào lúc này.

Khương Thục Đồng rất thất vọng với những quẻ ngày hôm nay.

Bởi vì cảm thấy quẻ của mình không đúng, nên cô cho rằng, ai cũng nói quẻ của Bạch Vân quán linh nghiệm cũng là chưa chắc.

Cô lại tự lừa dối bản thân mình, nghĩ rằng vận số của Adam vốn không phải là “đại hung”, có lẽ là “đại cát” cũng không chừng.

Trên đường xuống núi, Khương Thục Đồng ném quẻ của Adam đi, giả vờ quên đi nội dung trong đó, giả vờ xem như hôm nay không có đến đây xin quẻ.

Trên đường trở về, Bạch Mi lái xe, những ngày này tinh thần của Khương Thục Đồng không tốt, còn phải nấu cơm cho Tiểu Cù, chăm sóc cho Adam, nếu như không phải vì đợi Adam tỉnh dậy, chắc cô đã gục ngã từ lâu rồi.

Khương Thục Đồng nói với Bạch Mi, đời này của cô, luôn không thuận lợi, kể từ khi mẹ cô qua đời, mọi thứ đều không thuận lợi, hơn nữa đều là những điều mà người thường không chịu đựng nỗi, Bạch Mi khuyên nhủ cô, có người nửa đời trước tốt đẹp, nửa đời sau ảm đạm, cũng có một số người nửa đời trước bi thương, nửa đời sau vui vẻ, Khương Thục Đồng còn chưa tới ba mươi tuổi, không chừng cô thuộc loại người sau.

Khương Thục Đồng cười khổ, đã trải qua biết bao đau thương, còn có thể quên đi để nửa đời sau vui vẻ sao?

Chuyện của nhà máy, gần đây đều do Bạch Mi quản lí.

Khương Thục Đồng thường nấu ăn rồi mang đến bệnh viện.

Ngày hôm đó, lúc cô đến phòng bệnh của Adam, ở cửa phòng, nghe giọng nói của Tiểu Cù ở bên trong.

Cánh cửa đã được đóng, cách bởi mặt kính, Khương Thục Đồng thấy Tiểu Cù đang nắm tay Adam.

“Anh từng nói, em là một đứa trẻ hư, cần phải cứu vớt em, nhưng mà bây giờ thì sao? Anh đi rồi? Ai cứu vớt em?”

Tiểu Cù không khóc.

Nhưng qua lời nói này, Khương Thục Đồng dường như đã đoán ra mối quan hệ sâu đậm của Tiểu Cù và Adam.

Hóa ra, Tiểu Cù trong lòng Adam, chỉ là một đứa trẻ.

Một đứa trẻ rất tệ và xấu, tùy hứng, ích kỷ, đôi khi nói ra lời không suy nghĩ, xuất thân kém, đại khái từ nhỏ không được cha mẹ dạy dỗ nhiều.

Cô chưa từng nghĩ Tiểu Cù thật lòng với Adam, có điều bây giờ xem ra, Tiểu Cù tôn kính Adam như thần thánh.

Khương Thục Đồng không biết trong lúc hôn mê Adam đã từng tỉnh dậy, để lại một mảnh giấy duy nhất đã bị Cố Minh Thành giấu đi.

Kid!

Nghĩa là cái thai của Tiểu Cù, không phải con của anh.

Những chuyện này, Khương Thục Đồng không biết.

Cô lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh của Adam, ngồi trên một chiếc ghế dài ở trong sân của bệnh viện, rất lâu.

Hàng ngàn hàng vạn mối quan hệ trên thế giới này, cô đều không hiểu hết.

Giống như Tiểu Cù và Adam, cô cũng không hiểu nổi.

Một lúc lâu sau, Khương Thục Đồng mới mang cháo lỏng vào trong phòng của Adam.

Tình trạng của Adam, vốn không thể ăn gì cả, chỉ có thể dựa vào glucose để duy trì, Khương Thục Đồng nấu cơm, chỉ để giúp tâm trạng bản thân dễ chịu hơn một chút, cô biết Adam không dùng được những thứ này.

Khương Thục Đồng ngồi trước giường của Adam và nói, “Anh phải tỉnh dậy, Ken đang đợi anh dạy nó học về cơ thể con người, học thả diều đó!”

Lẩm bẩm với chính mình.

Lại một người khác bước vào phòng, Khương Thục Đồng liếc mắt, lại là Cố Minh Thành.

Cô không nói chuyện với anh, tiếp tục quay đầu lại.

Cố Minh Thành đứng cạnh Khương Thục Đồng, nói rằng viện phí của adam, anh sẽ thanh toán đầy đủ.

Chỉ nói mỗi chuyện này.

Giữa hai người không còn gì để nói nữa.

Anh đứng đằng sau lưng Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng quay lại muốn nói với anh ta viện phí của Adam, cô có thể tự trả, nhưng lại thấy một vật lóe lên, ngón vô danh trên bàn tay trái của Cố Minh Thành đang đeo một chiếc nhẫn bạch kim.

Khương Thục Đồng đột nhiên ngẩn ra, đầu vang lên một âm thanh “ngạc nhiên”.

Cô tiếp tục quay lại nhìn, mắt nhìn không sai, trong lòng vô cùng lo sợ, cảm thấy không thoải mái, môi run rẫy.

Đêm qua, cô chỉ nghĩ rằng nếu anh đeo một chiếc nhẫn trên ngón tay, nó sẽ thu hút ngàn vạn phụ nữ.

Nhưng bây giờ cô nghĩ, anh đeo nhẫn sẽ gây hại cho ngàn vạn phụ nữ, bị hại sâu sắc nhất là – Khương Thục Đồng!

Chiếc nhẫn còn lại đâu?

Ai đeo nó?

Khương Thục Đồng mượn cớ bản thân không khỏe, rời khỏi phòng của Adam.

Anh ta muốn trả tiền viện phí thì cứ trả, hôm qua anh ta vừa nói muốn đi tìm người đàn bà khác, hôm nay liền có ngay.

Thực sự quá nhanh!

Khương Thục Đồng lái xe, từ từ trở về nhà.

Buổi tối, Khương Thục Đồng đang ở trong phòng, xem các hóa đơn của công ty.

Cô phải cố gắng loại bỏ sự chấn động và đau khổ mà Cố Minh Thành đã trao cho cô, loại bỏ nỗi bi thương khi nhớ đến Adam, cách tốt nhất là chuyển hướng sự chú ý.

Đột nhiên, Khương Lịch Niên đẩy cửa phòng của Khương Thục Đồng, “Thục Đồng, con nhìn dưới lầu kìa!”

Khương Thục Đồng khó hiểu, từ cửa sổ nhìn xuống.

Dưới lầu, một hình trái tim khổng lồ được làm bằng nến, ở giữa có một người đàn ông, cầm một bó hoa hồng, nhìn về hướng cửa sổ của Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng biết cả tòa lầu có rất nhiều người đang nhìn, bởi vì cô nghe thấy giọng nói thì thầm còn có những tiếng la hét.

Lúc đầu Khương Thục Đồng không nhìn rõ là ai, nhưng chắc chắn không phải Cố Minh Thành.

Dù sao thân hình của Cố Minh Thành, có cách trăm sông ngàn núi, cô vẫn sẽ nhận ra.

Người ở dưới lầu không phải là anh.

“Khương Thục Đồng, gả cho anh đi!” Giọng nói này phát ra, Khương Thục Đồng mới nghe rõ, thì ra là Cảnh Thụy.

Khương Thục Đồng choáng váng, tại sao Cảnh Thụy lại cầu hôn mình trong lúc này?

Những ngọn nến dưới lầu lắc lư trong gió, Khương Thục Đồng đột nhiên nhớ đến bài hát “Candle in the Wind” của Diana, thời điểm này, lại nhớ đến bài hát đó, thật là điềm không lành, ai mà biết, ai mà biết tất cả những thứ này đang dự báo điều gì?

Đây là lần đầu tiên Khương Thục Đồng nhìn thấy một màn cầu hôn lãng mạn như vậy.

Nhưng nó không được đưa ra bởi người cô yêu.

Người mà cô muốn kết hôn nhất, đến nay vẫn chưa nói với cô hai từ “kết hôn”.

Có một số cô gái, cả đời này đều không có được một lần cầu hôn lãng mạn như vậy, cũng không biết Cảnh Thụy đã chuẩn bị cho điều này bao lâu rồi.

Nếu người đứng ở đó là Cố Minh Thành, thì tốt biết mấy.

Nhưng cô biết, một người cao cao tại thượng như Cố Minh Thành, sẽ không làm những trò trẻ con như vậy.

Cho nên, lần pháo hoa đó, trong cuộc đời của Khương Thục Đồng sẽ không bao giờ quên.

Khương Thục Đồng đứng trước cửa sổ, không biết phải nói gì, cứ đứng ngây ra.

“Thục Đồng, nếu con không đồng ý, thì mau xuống dưới nói với anh ta, nếu không một lúc nữa, tất cả người trong tiểu khu điều biết, anh ta sẽ mất mặt biết bao?” Khương Lịch Niên ở bên cạnh Khương Thục Đồng nói.

Khương Thục Đồng mới hồi thần.

Cô đi xuống cầu thang, đối diện với Cảnh Thụy nói, anh có lòng cầu hôn như vậy, Khương Thục Đồng rất xúc động, nhưng cô hiện đang gặp rất nhiều rắc rối, không có tâm trạng nghĩ đến chuyện kết hôn, hơn nữa, cô có bạn trai rồi, còn có một đứa con trai.

Sau đó, cô chuẩn bị quay người rời đi, vì đôi mắt của những người trong tiểu khu đều đang nhìn chằm chằm vào cô, Khương Thục Đồng cảm thấy như có gánh nặng trên lưng cô.

“Thục Đồng” Cảnh Thụy đối mặt với bóng lưng của cô nói, “Em ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, vẫn không có kết quả, có thể hai người thật sự không hợp nhau, có nhiều cặp đôi cũng yêu nhau rất nhiều năm, cảm thấy mệt mỏi, sau đó lại kết hôn với người khác. Hôm nay tôi to gan cầu hôn với em, tôi biết tâm trạng của em không tốt, nhưng tôi muốn sử dụng cơ hội này để nói cho em biết, đằng sau em còn có tôi.”

Khương Thục Đồng đứng bất động, cô nghĩ.

Dù nói như thế nào, Cảnh Thụy cũng không phải là người trong lòng Khương Thục Đồng thích, đối với người mình không thích, có rất nhiều lời cô không nói ra được, có rất nhiều chuyện cô không làm được.

Cảnh Thụy cũng biết, lần cầu hôn này của mình, tràn ngập toan tính.

Bởi vì anh biết những gì đã xảy ra, anh biết bây giờ Khương Thục Đồng đang oán hận Cố Minh Thành, anh cũng biết Khương Thục Đồng vô cùng hy vọng Adam tỉnh lại, anh phải nhân cơ hội lần này chia rẽ hai người, trước khi Adam tỉnh dậy, phải khiến hai người rời xa nhau.

Anh ta biết loại thủ đoạn này của anh không quang minh chính đại, nhưng đây là cơ hội duy nhất của anh.

Tính toán trong tình yêu là không tốt, nhưng anh vẫn muốn tính toán với Khương Thục Đồng, thậm chí tính toán cả đời của cô ấy.

Lần Khương Thục Đồng mời anh đi ăn tối, sau đó ông đã mơ hồ hiểu rằng, bởi vì cô giận dỗi với Cố Minh Thành, nên anh liền trở thành xác pháo*, không sao cả, nhưng xác pháo anh đây, nếu cả đời này không thể một lần làm nhân vật chính, có phải là quá thất bại rồi không?

*xác pháo: chỗ phát tiết, xả giận.

Mặc dù trước đây anh chưa bao giờ gặp Khương Thục Đồng, nhưng anh thường nghe cấp dưới của mình nói rằng người phụ nữ làm việc quyết đoán, trung thực và có uy tín.

Trong mắt của Cảnh Thụy, cô đã được chào đón từ rất lâu.

Ngay cả khi cô không quyến rũ anh, anh vẫn bị cô ấy thu hút.

Mọi người đều thích phụ nữ xinh đẹp!

Anh muốn phá vỡ tình yêu giữa cô và Cố Minh Thành, khiến cô phải đi theo anh.

Hôm đó ở trong phòng của Adam, cảm giác bản thân giống như tiểu tam đứng trước mặt Cố Minh Thành bây giờ đã biến mất, giờ anh đã chính bước lên sân khấu.

Những lời từ chối vừa rồi của Khương Thục Đồng không hề làm anh trùng bước.

Khương Lịch Niên đã chụp một bức ảnh khung cảnh dưới lầu gửi cho Cố Minh Thành.

Mục đích là gì, không nói cũng biết.

Khương Thục Đồng đột nhiên nhớ đến quẻ bói hôm nay, cuộc hôn nhân của cô dường như đã ứng nghiệm, hơn nữa còn đến nhanh như vậy.

Nhịp tim đang đập mạnh, liệu nó có đoán đúng những điều về Adam cũng sẽ trở thành sự thật.

Câu nói đó một lần nữa quay trở lại trong tâm trí của Khương Thục Đồng: Bách xích can đầu lộ dĩ cùng, tầm tư vô kế chuyển phiêu bồng, chỉ chi điếu thượng lư ngư bạch, bất giác phiên thân nhập lãng trung*.

*Việc đã không thể cứu vãn được nữa, nghĩ nhiều cũng vô ích, ngược lại có khi còn hại đến thân mình.

Quẻ đại hung!