Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 243




Còn về chuyện do dự, là vì Cố Thanh Nguyên có nói qua với Cố Minh Thành, dù anh muốn kết hôn, cũng không chắc sẽ kết hôn được, bởi vì Cố Thanh Nguyên sẽ bảo Diệp Thu đến làm loạn, thái độ dứt khoát này của Cố Thanh Nguyên, làm Cố Minh Thành đã phiền càng phiền hơn.

Anh sớm biết, Cố Thanh Nguyên nhất định không đánh trận mà không nắm chắc phần thắng, nếu chỉ đem mối đe dọa đặt trên sự tự sát của mình, vậy ông cũng rất khó kiểm soát Cố Minh Thành.

Cũng vì biết lòng dạ nham hiểm của Cố Thanh Nguyên, cho nên anh chưa từng tùy tiện nhắc qua hai từ “kết hôn”.

Bản lĩnh làm loạn của Diệp Thu, anh từng nếm trải qua, cũng từng lợi dụng qua.

Tuy Khương Thục Đồng là bị Tiểu Cù lập kế, nhưng Khương Thục Đồng bây giờ đích thật không đứng cùng phía với anh.

“Thục Đồng đã gây thêm phiền phức cho anh rồi, bây giờ tôi muốn mang cô ấy về nhà, xin phép!” Cố Minh Thành nói với Adam một câu.

Kéo Khương Thục Đồng đi ra ngoài.

Xe Cố Minh Thành đậu ở đối diện.

Cố Minh Thành muốn kéo Khương Thục Đồng qua đó.

Anh ở phía trước, cô ở sau.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Khương Thục Đồng xụ mặt, đi rất bị động.

Đột nhiên, chân Khương Thục Đồng trẹo một cái, giày rơi ra kéo lệt xệt trên chân, bước đi của cô có chút loạng choạng.

Cố Minh Thành cảm nhận được động tĩnh của cô ở phía sau, quay đầu hỏi một câu, “Sao vậy?”

Khương Thục Đồng mang giày vải Chanel, đế bằng.

Cố Minh Thành quay đầu lại, nhìn thấy cô đang rất căm giận nhìn anh.

Cố Minh Thành cúi đầu nhìn một cái, một chân của Khương Thục Đồng đang nhón.

Cố Minh Thanh buông tay của Khương Thục Đồng, quỳ xuống, mang giày cho cô.

Một chân anh co lại, ngón tay với tới sau đế giày của Khương Thục Đồng chỉnh sửa.

Có điều, gót sau của Khương Thục Đồng vẫn luôn vểnh lên, chính là không để chân nhét vào giày.

Cố Minh Thành ngẩng đầu lên, nhìn Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng đột nhiên giơ tay ra đánh vào đầu Cố Minh Thành, đánh rất rất mạnh, đánh tới tấp trên đầu và vai Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành vốn đang ngồi xổm, anh đột nhiên vác cả người Khương Thục Đồng lên, khiêng cô trên vai.

Giày của Khương Thục Đồng cũng không mang.

Đầu của Khương Thục Đồng dựa vào lưng Cố Minh Thành, hai tay cô vẫn đấm liên tục vào vai Cố Minh Thành.

“Cố Minh Thành, em hận anh, hận chết anh, có phải đời này của em, chỉ có thể thuộc về mình anh! Tiếp xúc với người đàn ông khác đều không được!” Khương Thục Đồng gào thét khản giọng.

Cô đã gọi điện thoại cho Cố Minh Thành, nói Chúc Vân có việc tìm cô, nhưng không nói địa điểm với anh.

Khương Thục Đồng tưởng rằng có lẽ anh hỏi Chúc Vân, từ đầu đến cuối, cô đều không biết trong chuyện này có Tiểu Cù.

Cố Minh Thành vác Khương Thục Đồng, bước chân của anh rất nhanh.

Con đường này thuộc vùng ngoại ô, vốn rất ít người.

Đêm mùa hạ, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu, lặng lẽ tuyên bố sự sôi nổi của ban ngày.

Đêm lại yên tĩnh như vậy.

Tuy người ít, nhưng lúc Cố Minh Thành qua đường vẫn nhìn xem hai bên.

Anh một tay lấy chìa khóa xe ra, mở cửa xe, nói một câu, “Đúng! Nhìn thấy em và người đàn ông khác bên nhau, anh khó chịu! Biết là hai người không xảy ra chuyện gì, đoán là cả đời này cũng không xảy ra gì được!”

Mở cửa xe sau, liền quăng Khương Thục Đồng vào trong, anh cũng vào trong, đè lên người Khương Thục Đồng, bắt đầu hôn cô.

Khương Thục Đồng khóc nước mắt nước mũi tèm lem, cảm xúc lẫn lộn.

Anh rất là khó chịu.

Anh biết yêu không phải là chiếm hữu, nhưng anh không thể thay đổi bản thân.

Anh muốn người phụ nữ này từ thân thể đến trái tim toàn bộ đều thuộc về anh.

Anh bá đạo, anh mạnh mẽ.

Anh không cho phép người đàn ông khác có chút lòng ham muốn nào với cô, càng không muốn cô và người đàn ông khác tiếp xúc riêng.

Khương Thục Đồng ban đầu còn ngọ nguậy đầu tránh né, nhưng dần dần cô yên lặng, bị Cố Minh Thành hôn sâu hơn.

Cố Minh Thành biết Khương Thục Đồng bị ho, có lẽ là cảm lạnh, kéo chiếc áo vest mình treo ở trên ghế sau lại, đắp cho Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng vốn bị ho, lại bị anh hôn, rất yếu, mơ mơ màng màng ngủ ở sau xe, xe Cố Minh Thành chạy một mạch trên con đường rộng ở Hải Thành.

Đèn đường chớp qua, Khương Thục Đồng thần sắc điềm tĩnh trong bóng tối.

Về đến nhà, Cố Minh Thành bế Khương Thục Đồng từ sau xe ra ngoài, rồi lên lầu ngủ.

Khương Thục Đồng từ đầu đến cuối đều không tỉnh.

Cố Minh Thành tắm xong, ôm Khương Thục Đồng lặng lẽ ngủ.

Bệnh ho của Khương Thục Đồng vốn không nghiêm trọng, chỉ là thời tiết hôm qua, lại cộng thêm lao lực quá độ.

Lúc sáng sớm tỉnh lại, đã chín giờ hơn, không ngờ Cố Minh Thành không đi làm, đang ở bên cạnh cô gọi điện thoại.

Khương Thục Đồng không biết là ai gọi cho Cố Minh Thành, cô xoay lưng, chỉ nghe một câu, “Tôi? Cháy nhà à!”

Tuy là một câu phản bác, lại không có giọng điệu hùng hổ đe dọa, nhưng thận trọng, có từ tính.

Khương Thục Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Cố Minh Thành đang dựa vào đầu giường, lõa thể, đang gọi điện thoại.

Cố Minh Thành nhìn thấy Khương Thục Đồng cử động, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Ánh mắt bực mình của Khương Thục Đồng lại quay đi, dùng móng tay khều khều lên trải giường.

Cố Minh Thành nghe xong điện thoại, nói với Khương Thục Đồng một câu, “Muốn biết đang nói gì không?”

“Không muốn!” giọng Khương Thục Đồng bực mình.

“Hôm qua trước khi anh đến đón em, anh đang nói chuyện điện thoại với người khác, Tiểu Cù gọi lại, anh liền cúp máy của người đó, người đó bây giờ đang hỏi, có phải nhà đang cháy không, hôm qua cúp máy gấp như vậy.” Cố Minh Thành nói, tiến gần Khương Thục Đồng tay vuốt ve bờ vai cô.

“Cháy rồi sao?” giọng anh ở bên tai Khương Thục Đồng nói.

“Không biết”

Râu của Cố Minh Thành nhẹ nhàng cọ quẹt vào bờ vai trần của Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng rất nhột, không ngừng co rút cánh tay mình, ngồi hẳn lên giường.

“Chính là muốn cháy nhà anh!” Khương Thục Đồng thỏ thẻ một câu.

Cô lại đang khích Cố Minh Thành phát tiết cơn giận kia.

Tay cô cầm một chiếc gối, đang đánh vào Cố Minh Thành.

Nhưng chỉ là gãi ngứa, gối được làm bằng lông tơ thiên nga, cực kì mềm mại.

Đánh lên đầu Cố Minh Thành, Cố Minh Thành dùng tay đỡ.

Lúc trước đừng nói là lấy đồ đánh Cố Minh Thành, cho dù tức giận, cô cũng không dám, phải cẩn thận dè dặt.

Lúc đó, cô sợ anh.

Bây giờ, cô được sủng đến không còn sợ gì cả!

Bản thân cô ở trong lòng Cố Minh Thành có địa vị gì, cô tự hiểu rõ.

Thế là, cô làm mưa làm gió.

Cô bây giờ, đã nắm gọn cách thức làm sao đánh thức ngọn lửa dục vọng trong người Cố Minh Thành, Cố Minh Thành trong đầu cô, trong mắt cô, trong tim cô, trong thế giới của cô.

Cô biết lúc nào ở đâu, nên dùng mức độ nào để kích thích, không hề sai sót, anh sẽ đối xử với mình thế nào, cô cũng biết.

Nhưng cách đối xử với mình, mỗi lần anh đều thay đổi.

Cô biết, chỉ có làm ở trước mặt anh, anh mới cực kì đàn ông đối xử với cô.

Cách thức vô cùng đàn ông này, Khương Thục Đồng yêu đến tận xương tủy, cũng yêu luôn những cách làm!

Cố Minh Thành cưỡng chế nắm gọn hai tay cô trong lòng bàn tay mình, đè cô xuống giường!

Từng đợt mây mưa!

……

Tối qua

Sau khi Cố Minh Thành kéo Khương Thục Đồng đi, Adam bưng ly cà phê, đứng trước cửa sổ.

Nhìn thấy hành động bên dưới lầu của Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng.

Anh cảm nhận được sự không hợp lý bên trong.

Anh tưởng Cố Minh Thành tìm Khương Thục Đồng về làm phiên dịch cho anh, nhưng tình cảnh hai người gặp nhau ở đây nói cho anh biết, bên trong nhất định có hiểu lầm gì đó.

Thế là sáng hôm sau, anh lại gọi điện cho Cố Minh Thành, hỏi sau khi anh gọi điện cho Cố Minh Thành, phiên dịch mà Cố Minh Thành tìm rốt cuộc là ai? Quá trình đó đã xảy ra chuyện gì?

Cố Minh Thành biết Adam đã bắt đầu hoài nghi chuyện này, bèn nói người anh muốn tìm vốn là Tiểu Cù, còn đem chuyện Tiểu Cù gọi điện nói cho Adam, nhưng sau đó, Cố Minh Thành đột nhiên nói một câu tiếng trung, Adam cũng không biết ý gì.

Adam liền tìm đến vị Tiểu Cù này...Cù Đông Đông

Yêu cầu của Adam rất đơn giản, thời gian anh ở Trung quốc là nửa năm, anh có một quyển luận văn Đức cần phiên dịch sang tiếng Trung, phát biểu ở Trung Quốc, cần Tiểu Cù dịch sang tiếng Trung, một tuần ít nhất hai ngày làm việc ở chổ Adam, thời gian mỗi lần không ít hơn bốn tiếng.

Thù lao rất cao.

Tiểu Cù đồng ý.

Bởi vì quá trình quen biết của Adam và Cố Minh Thành, Tiểu Cù đều biết, cô vô cùng thông minh, sau đó cũng từ từ hiểu rõ quan hệ của Adam và Khương Thục Đồng, cô cảm thấy muốn ly gián Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành, tiếp cận Adam là điều tất nhiên.

Thù lao rất hậu hĩnh, cho nên cô vui vẻ đồng ý rồi.

Ngày đầu tiên đi làm, số điện thoại của Adam, thời gian làm việc, thói quen công việc, sau khi tan ca đến địa chỉ phòng thể hình, cô đều biết hết.

Muốn làm tan rã hàng ngũ của kẻ địch, tất nhiên phải làm đối phương tàn sát lẫn nhau, như vậy mới giảm bớt được sức lực của mình.

Tiểu Cù làm việc rất nghiêm túc, từ thái độ làm việc của cô và nội dung cô phiên dịch, Adam có thể nhìn ra.

Ngoài ra, còn về làm sao biết, thì là bởi vì...

Lần trước Ken đi lạc ở Trung Quốc, Adam ở nhà Cố Minh Thành không hề chú ý đến người phiên dịch là Tiểu Cù, dù sao thì phiên dịch cũng là một công việc mang tính phụ trợ, trong quá trình làm việc, không có suy nghĩ của bản thân, bị xem nhẹ cũng là điều bình thường.

Lần này Adam quan sát Tiểu Cù lại từ đầu, một cô gái lặng lẽ có học thức, có điều loại người này, thường rất thâm thúy, khi bị ép quá mức, sẽ rất tàn ác cắn bạn một cái, làm bạn chết không có chổ chôn thây.

……

Canada.

Di chúc kế thừa của Ken sau khi bắt đầu, Diệp Thu từng đi Thụy Sĩ một chuyến, hy vọng bản thân cũng được chia chác phần nào đó, nhưng cuối cùng lại phí công vô ích.

Bà thất vọng mà quay về, khóc lóc một trận với Diệp Hạ, nói theo Cố Thanh Nguyên nhiều năm vậy, bà không có được gì.

Bà đột nhiên nhớ ra, trang viên bọn họ đang ở bây giờ.

Lúc Diệp Thu theo Cố Thanh Nguyên, cái trang viên này đã tồn tại rồi, có lẽ nguyên do là vì người trong cuộc, bà vẫn luôn không biết chủ trang viên này là ai, vô tình hỏi Diệp Hạ mấy lần, bà vốn tưởng rằng Diệp Hạ bị giam cầm hai mươi năm, những chuyện này đều không biết, nhưng thái độ úp úp mở mở của Diệp Hạ, làm bà biết thật ra Diệp Hạ biết chuyện này, chỉ là không nói với bà.

Bà càng cảm thấy bên trong có lẽ có chuyện không thể cho người khác biết.

Bà len lén đến bộ phận có liên quan điều tra xem, kết quả làm bà vô cùng kinh ngạc, là của Khương Thục Đồng.

Diệp Thu thẹn quá hóa giận, cô biết là Diệp Hạ lén đem căn nhà chuyển qua cho Khương Thục Đồng, nhưng Diệp Hạ sao phải làm vậy?

Chuyện này, bà giả vờ không biết gì, chỉ là rất tức giận cắn răng.

Cũng chính là nói, trang viên cuối cùng này, bây giờ cũng không phải của bà rồi.

Thế là, trong một đêm Diệp Hạ đang ngủ, bà khe khẽ lấy điện thoại của Diệp Hạ, nhắn một tin nhắn wechat cho Khương Thục Đồng, nói chuyện làm nhà lần trước, có chút vấn đề, bảo Khương Thục Đồng đem theo giấy tờ có liên quan đến Canada một chuyến.

Vả lại, ghi chép lúc trước Khương Thục Đồng và Diệp Hạ nói chuyện bà cũng xem rồi.

Sợ Diệp Hạ nhìn thấy lịch sử chat của mình và Khương Thục Đồng nói chuyện, bà đã xóa đi nội dung đối thoại với Khương Thục Đồng.

Cũng chính vì động tác xóa này, lại khiến tên Khương Thục Đồng xuất hiện ở người liên lạc gần nhất trong wechat, chính là cái đầu tiên trong wechat.

Chuyện này thu hút sự chú ý của Diệp Hạ.

……

Bởi vì Canada và Trung Quốc chênh lệch múi giờ, cho nên, lúc Khương Thục Đồng nhận được tin nhắn wechat là ban ngày.

“Em cần phải đi Canada một chuyến.” Hình như Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành hai người này vẫn chưa thổ lộ tình cảm, hai người vẫn đang chiến tranh lạnh.

Lúc xem xong tin nhắn wechat, Khương Thục Đồng đang ngồi trên sô pha.

Cố Minh Thành đang đối diện màn hình ti vi cực lớn đánh gôn trong nhà.

Anh hơi khom lưng, hai tay xem ra rất thả lỏng, ánh mắt nhìn chăm chú vào banh gôn dưới đất, không hề nhìn Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng vừa nói đến Canada, anh liền biết cô muốn đi gặp ai.

Động tác nhẹ nhàng mà có một kiểu lười biếng quý tộc.

“Nói chuyện với ai?” Anh hỏi.

“Anh”

“Anh là ai?” Cố Minh Thành một gậy đánh trái banh gôn vào ngay lỗ.

Vững, chuẩn, mạnh mẽ.

Nhìn thấy động tác của Cố Minh Thành, không biết sao, mặt Khương Thục Đồng lại đỏ lên.

Vào lỗ!

Ánh mắt của cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào quả banh đã vào lỗ.

Cố Minh Thành xoay người, nhìn về phía Khương Thục Đồng, nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm lỗ đánh gôn và banh gôn, vả lại sắc mặt đỏ ửng.

Ánh mắt của anh lướt qua lỗ đánh gôn một cái.

“Em liên tưởng cũng phong phú quá!” Cố Minh Thành nói đùa một câu.

Những điều này đều là tưởng tượng trong nội tâm Khương Thục Đồng, phút chốc bị Cố Minh Thành vạch trần, tất nhiên thẹn quá hóa giận.

Cô phút chốc cảm thấy suy nghĩ của bản thân đặc biệt dơ bẩn, và nỗi bức bối bị anh vạch trần.

“Lưu manh! Vô sĩ! Không biết xấu hổ!” Khương Thục Đồng nói không lựa lời, nói xong, liền chạy lên lầu.

Cố Minh Thành ở sau lưng cô nhìn thấy bóng lưng vội vã của cô rồi cười phá lên.