Khương Thục Đồng không an tâm, buổi tối cô không ở nhà, nếu Khương Lịch Niên vẫn ổn thì ăn cơm tối xong cô sẽ về nhà Cố Minh Thành.
Khương Lịch Niên cũng rất quan tâm tình hình của Cố Minh Thành, hỏi Khương Thục Đồng công việc anh như thế nào, chính là sự quan tâm của cha vợ dành cho con rể.
Công việc Cố Minh Thành từ đó giờ không có vấn đề gì để bàn, Khương Thục Đồng kể hôm nay anh có chút lo lắng, còn nói sự lo lắng của anh không phải là việc không có lửa làm sao có khói, cấp độ như con người Cố Minh Thành, trong lòng anh có thể tiên đoán trước những việc sắp xảy ra.
“Nhà họ Kiều?chính là nhà của Kiều Tư Niên hả?” Khương Lịch Niên hỏi.
“Dạ.”
Hôm nay tâm trạng Khương Thục Đồng vốn bình thường, nhưng lúc này Cố Minh Thành không có ở đây, cô đột nhiên có chút lo lắng.
!
Kiều Tư Niên là người hồi đó cùng với Cố Thanh Nguyên thành lập công ty, Thành phủ chắc chắn rất sâu. Hơn nữa ông luôn ẩn trốn, Cố Minh Thành ở ngoài ánh sáng, ông ở trong tối, Khương Thục Đồng không biết ông sử dụng thủ đoạn nào!
Khương Lịch Niên chỉ có thể thốt lên mấy tiếng “à” “à”.
Khương Thục Đồng không để ý, sau khi ăn cơm xong cô về nhà, Cố Minh Thành đã dỗ Ken đi ngủ rồi.
Khương Thục Đồng muốn cải thiện mối quan hệ giữa Khương Lịch Niên và Cố Minh Thành, nói rằng “Cha em rất quan tâm anh, mỗi lần em về nhà ông đều hỏi thăm anh. Em chỉ tiện thể kể ông nghe về sự lo lắng của anh.”
Cố Minh Thành chau mày, bất chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cảm thấy trong lòng không thoải mái, không biết sự không thoải mái này nó từ đâu mà đến.
Mấy ngày nay anh và Khương Thục Đồng hai người rất hòa hợp chuyện lên giường, hai con người hòa quyện vào nhau, trong anh có em, trong em có anh.
Mối quan hệ này khiến anh cảm nhận được hoàn toàn cảm giác tự hào và thành tựu của đàn ông.
Buổi tối sau khi mây mưa xong, hai người ngủ rất ngon.
Trước kia người bảo mẫu giúp Khương Thục Đồng trông cục vàng bé nhà đã thôi việc. Mặc dù cô làm việc gì cũng có quy tắc, nhưng thường hay nói, khiến Khương Thục Đồng không cản được, chẳng hạn như thường hỏi Cố Minh Thành buổi tối mang hay không mang bao cao su, hỏi Khương Thục Đồng khi anh vào có cảm giác như thế nào làm cho Khương Thục Đồng đỏ mặt.
Khương Thục Đồng cảm thấy tất cả tâm tư tình cảm của mình đều bị anh thấu hết từng chân tơ kẻ tóc.
Không dùng là ý của Khương Thục Đồng, trái lại Cố Minh Thành lại rất thích tính cách của người phụ nữ này.
Tuy nhiên, dù không có sẩy thai, nghỉ thì nghỉ rồi, Cố Minh Thành sẽ tìm một người bảo mẫu khác để trông con, chỉ trông Ken thôi, Khương Thục Đồng không quan tâm đến người bên ngoài cho lắm, việc con cái đều do cô tự tay làm tất.
Trước đây công nhân thời vụ cách ngày đến nấu cơm một lần, bây giờ mỗi ngày đến quét dọn, nấu cơm.
Hôm nay là thứ 7.
Cố Minh Thành để giải tỏa nỗi bất an trong lòng, gọi Bạch Mi và Từ Mậu Thận đến đánh mạt chượt.
Khương Thục Đồng không biết chơi, 3 người còn thiếu 1 người, Cố Minh Thành gọi Tiểu Cù lại.
Khương Thục Đồng lườm anh với ánh mắt hình viên đạn.
Thái độ như thế đương nhiên Cố Minh Thành nhìn ra, anh cúi đầu ho một tiếng, “Đánh cờ thôi, em ghen gì chứ?”
“Vậy anh gọi cô ấy đến đi!” Khương Thục Đồng có hơi ganh tỵ.
Nói thật ra cô cũng mong Tiểu Cù đến, cô muốn xác định rõ mối quan hệ giữa Tiểu Cù và Cố Minh Thành, tiện thể cô cũng muốn đả kích tình yêu thầm kín của Tiểu Cù.
Hơn nữa lần trước đứa con của Tiểu CÙ rốt cuộc là của ai?
Khương Thục Đồng đến bây giờ vẫn không biết.
Tiểu Cù đến mang vẻ thần bí, ganh ghét Khương Thục Đồng, tình cảm phức tạp.
Khi Cố Minh Thành bị bệnh, cô đã từng chăm sóc Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng không quên ân tình này.
Nhưng còn tình cảm khác, KTD thực sự không thể điều khiển được!
Bạch Mi và Từ Mậu Thận đến, bốn người ngồi vào bàn, Khương Thục Đồng ngồi kế bên Cố Minh Thành, dựa đầu vào vai anh, bởi vì Tiểu Cù ngồi đối diện Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng làm vậy để cho Tiểu Cù xem.
Khương Thục Đồng xào bài giúp Cố Minh Thành, cô rất bận rộn, Cố Minh Thành lấy từng nắm từng nắm.
“Được rồi Thục Đồng, người phụ nữ mang may mắn cho chồng! Lại đây lật cờ dùm tôi.” Bạch Mi chen ngang.
“Không được! Chỉ lật dùm Minh Thành nhà chúng tôi!” nói rồi Khương Thục Đồng tựa người vào Cố Minh Thành, ánh mắt nhìn chăm chăm Tiểu Cù.
Ánh mắt Tiểu Cù luôn nhìn xuống, không dám ngước lên nhìn Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành vì câu nói “Minh Thành nhà chúng tôi” của Khương Thục Đồng mà lòng vui như nở hoa.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy, anh lại không biết những lời này Khương Thục Đồng đã nói với Bạch Mi một lần rồi.
“Wow, cô để cho Minh Thành nhà mấy người lật chỗ nào?” Bạch Mi khéo léo hiểu ý Khương Thục Đồng, âm thanh xào cờ nghe rất vui tai.
Hai tay Cố Minh Thành bóc mạt chượt mà không nhịn được cười.
Khương Thục Đồng nhìn thấy mặt Tiểu Cù ngày càng đỏ, mỉm cười nói, “Cô nói gì chứ, toàn thân từ trên xuống dưới đều thuộc về anh ấy, đúng không Minh Thành?”
。
Sau đó cô ngước lên chờ Cố Minh Thành trả lời, tay lay cánh tay Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành bình thản trả lời Khương Thục Đồng, “nghịch quá, lại không xử lý!”
Khương Thục Đồng kéo cánh tay anh, “hứ hứ” hai tiếng, biểu hiện ý phủ định, không vui.
Điệu bộ ngọt ngào và nhõng nhẽo như vậy khiến người bên cạnh phải ganh tỵ.
。
Đặc biệt là Tiểu Cù.
“Nghịch chỗ nào? Nghịch mức độ như thế nào?” Bạch Mi rất thích nói đùa kiểu như vậy.
Bây giờ cô đã khác lúc trước, trước đây không có đàn ông, bây giờ có đàn ông kề cận, có tâm tư tình cảm gì là tự nhiên đi tìm người đàn ông của cô.
Hai tay Cố Minh Thành lật bài, năm ngón tay anh rất dài, từng đốt rõ ràng, anh nheo mắt nghiêng đầu nhìn Khương Thục Đồng, “xử lý như thế nào? Hả?”
Trong ánh mắt hoàn toàn mê hoặc tình cảm của đàn ông.
Nam tính, mạnh mẽ!
Khương Thục Đồng kéo tay anh, cúi đầu xuống.
“Hai người tình cảm sướt mướt quá rồi, thật quá đáng mà! Tôi chịu không nổi rồi.” Từ Mậu Thận cúi đầu phát ngôn.
Xấu tốt gì anh cũng đã từng có những suy nghĩ không nên có đối với Khương Thục Đồng, xấu tốt gì lúc Khương Thục Đồng bế tắc cũng có danh phận là vợ chồng với anh, cho nên mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng vẫn kết hôn với Bạch Mi, sự khó chịu này chỉ thoáng qua mà thôi, không có ảnh hưởng gì đến anh.
Tâm trạng Tiểu Cù vô cùng tồi tệ.
Sau khi chơi mạt chượt xong, dọn dẹp xong, Khương Thục Đồng giận dỗi đi lên lầu, không thèm quan tâm Cố Minh Thành “không phải muốn khai thác người ta sao!”
Cố Minh Thành kéo tay áo cô, cô đi rất nhanh, móng tay cào một đường lên cánh tay lạnh ngắt của cô, cô nhẹ nhàng mà đi lên lầu, vào phòng Cố Minh Thành.
Bây giờ cô thường xuyên ra vào phòng Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành đã lên lầu, anh gõ cửa.
“Mở cửa!” anh nói.
Khương Thục Đồng giận dỗi mở cửa cho anh.
Chắc chắn cô giận dỗi là vì những lời nói của Cố Minh Thành trước mặt Bạch Mi, sự giận dỗi ngọt ngào này Cố Minh Thành không giữ thể diện cho cô một chút nào trước mặt người khác.
“Mức độ này chắc em chưa hài lòng!” Cố Minh Thành nhìn vào mắt Khương Thục Đồng.
“Tức chết đi được.” Trong lòng Khương Thục Đồng giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy cô.
“Tại sao tức?” Cố Minh Thành lại gần thì thầm bên tai cô, cũng tăng cường sức mạnh ở thân dưới.
。
“Thì tức! Anh làm em tức muốn chết!” Khương Thục Đồng nắm cánh tay anh.
Cô tức anh.
Anh cũng tức cô.
Sớm biết trước mỗi ngày cô khiêu khích anh đến mức nhịn không được, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, ban đầu cô sẽ không kích động anh.
Người phụ nữ như vậy ở bên ai cũng là tai họa.
Từ Mậu Thận lái xe chở Tiểu Cù vào thành phố.
Khi đến thành phố chờ taxi, mắt Tiểu Cù sụp xuống, khóc suốt.
Cô rất thích rất thích Cố tổng, cô cũng từng nghĩ cô và Cố tổng thực sự không xứng.
Cô đã từng ghen tuông hừng hực nghĩ ra kế mua bộ đồ lót sexy cho Khương Thục Đồng, sau việc này thì không có nhắc tới nữa, cô cũng biết vai trò của mình ở đâu.
Tuy nhiên hôm nay cô thực sự rất căm giận Khương Thục Đồng.
Việc Khương Thục Đồng làm hôm nay quá ác và tuyệt tình, theo lời lẽ của Cố Minh Thành thì quá khiêu khích và quyến rũ, còn thêm mấy cử chỉ động chạm như thế.
Dưới ánh đèn đường Tiểu Cù đã khóc, khóc rất đáng thương.
Chiếm không được người mình yêu thì rất đáng thương, còn phải xem người khác diễn trò ân ái!
……
Khương Lịch Niên đang ở nhà suy nghĩ rất lâu.
Ông đã đắc tội Cố Minh Thành từ lâu rồi, bây giờ xem ra Khương Thục Đồng không thể rời xa Cố Minh Thành, ông chỉ có thể đưa Cố Minh Thành lên “đầu danh trạng”, coi như bù đắp cho sai lầm to lớn lần trước.
Như thế thì Thục Đồng ở nhà họ Cố sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Ông rất phiền, lần nào cũng len la lén lút, nhưng đứng trên quan điểm của người bên cạnh duy nhất thì người đó vẫn là đối thủ của Cố Minh Thành, bây giờ người đó vẫn muốn tạo áp lực cho Cố Minh Thành, tâm trạng ông đương nhiên hướng về phía con rể mình.
Lần này ông muốn đích thân mình đạp người đó xuống chân mình.
Thế là ông đến cục công an trình báo một người.
Sau đó một ngày nọ Tiểu Cù mếu máo đến nhà Cố Minh Thành.
Đúng lúc Khương Thục Đồng có ở nhà.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Tiểu Cù, Khương Thục Đồng lại cảm thấy cô ấy rất tội nghiệp.
Khương Thục Đồng từ đó giờ chưa có tâm trạng phức tạp như vậy đối với một người phụ nữ.
Tóm lại đối với Tiểu Cù, quỷ cũng là cô, mà thần cũng là cô.
“Cố tổng, anh giúp em với, em không muốn việc nào cả thiên hạ đều biết! Sự trong sạch của em đã bị bôi nhọa, thanh danh em cũng bị hủy hoại. Em không thể đi cục cảnh sát, anh giúp em chạy án này với.” Tiểu Cù khóc thút thít, thái độ rất tuyệt vọng.
Cô kể toàn bộ sự việc ngày hôm đó cho Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng nghe.
Việc này Cố Minh Thành đã nghe nói rồi, anh cũng có người quen trong cục cảnh sát, chỉ là anh không ngờ bản báo cáo sẩy thai năm đó rốt cuộc là nguyên nhân là như vậy.
。
Kiều Tư Niên, đối thủ của anh.
Chính thời điểm này vấp ngã.
Chuyện xảy ra vào tháng 9 năm ngoái, bây giờ mới đem ra nói, hiển nhiên là có người đã nắm được cán,
Khương Thục Đồng cũng rất ngạc nhiên.
Mặc dù Kiều Tư Niên bề ngoài cương trực, nhưng đã 50 mấy tuổi, lại hãm hiếp Tiểu Cù trong bệnh viện trung y.
Tiểu Cù lúc đó sợ mọi chuyện bị lộ ra ngoài nên mới cam chịu như thế.
Sự việc này lộ ra,, Kiều Tư Niên không chết thì cũng trầy da tróc vảy, trước sau gì Tiểu Cù có bằng chứng sẩy thai, nghe nói cô còn giữ lại cái quần lót lúc đó, chính là sợ sau này việc này lại bị lộ ra.
Nhưng có một ngày lộ ra chuyện này rồi, cô lại lo sợ.
Đúng là phụ nữ.
“Em không muốn làm lớn chuyện này, chỉ có thể nghĩ ra người duy nhất vừa có tiền vừa có thế lực chính là Cố tổng anh đây! Anh phải giúp em, bây giờ em vẫn chưa báo cảnh sát việc này, nói ra thì thật là xấu hổ. Năm ngoái em cũng đi khám tâm lý xem như thế nào, em cũng không biết tại sao ông ta lại có tâm địa xấu xa. Báo cáo sẩy thai cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra được, đến lúc đó em không muốn nói con em ra đời từ vụ hãm hiếp đó, em muốn nói là của người khác!” Tiểu Cù lấy khăn giấy lau nước mắt.
“Nói là của ai hả?” Khương Thục Đồng hỏi bâng quơ, trực giác không tốt.
Tiểu Cù ngước mắt lên, “Cố tổng, năm ngoái em luôn ở nhà Cố tổng, em cũng không quen biết người đàn ông khác, việc này ngoài anh ra em không nghĩ ra được người khác! Chỉ có nói là của anh mới giống sự thật.”
。
Khương Thục Đồng cười lạnh lùng, quay lưng đi lên lầu.
Cố Minh Thành ở đàng sau cản cô lại, khi lên lầu, Khương Thục Đồng muốn đóng cửa lại.
“Đi kiếm Tiểu Cù của anh đi!” Khương Thục Đồng thốt lên một câu, “Em đã bị sẩy hai đứa con của anh! Không xứng đáng với kỳ vọng của anh!”
Đóng cửa lại cái “Rầm”.
Cố Minh Thành hai tay cản lại, đứng trước cửa.
Cúi đầu buồn bã, sự ghen tuông thực sự mạnh mẽ, lúc trước còn luôn giấu diếm, anh vẫn không nhìn thấy.
Lời của Khương Thục Đồng Tiểu Cù dưới lầu đều nghe thấy.