Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 232




Cố Minh Thành ngồi trên soopha, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa.

Tối hôm qua, biểu hiện của Khương Thục Đồng chính là đang kích động anh để xem trò, cô biết anh không dám động vào cô.

Mặc dù lúc sau cô cũng không ngờ đến, mình phải chịu thiệt, đau mà không nói được. Nhưng mà, anh có khi nào ở trên giường để nữ nhân nói là được đâu?

Sau đó căn cứ vào việc hiểu cô không phá thai là do anh phát hiện ra: Trước đây khi mất đi đứa con, cô ấy đau lòng muốn chết, không phải khóc đến điên đảo trời đât thì cũng không thèm để ý đến người khác, chứ không có tồn tại cái việc mà cô đi trêu chọc anh như vậy. Mất một đứa con cũng như chính cô mất đi vậy, làm gì có chuyện lạc quan như vậy!

Nhưng trước đó hai người vẫn đang êm đẹp, tại sao cô lại nói cô đi phá thai chứ?

Hôm đó mình đang đợi điện thoại của cô, đợi cô trở về nhưng cô không có động tĩnh gì. Bạch Mi gửi tin nhắn cho anh hôm ấy, là hôm mà anh đưa Tiều Cù về--

Tiểu Cù?

Lẽ nào cô ấy nhìn thấy, nên mới đi đi tìm Bạch Mi uống rượu?

Muốn biết rõ chuyện này, phải hỏi một người.



Khương Lịch Niên bị ngã, trên đầu rách một mảng da lớn. Đúng là càng ngày càng không thể khiến cho người ta yên tâm được. Khương Thục Đồng phải ở lại nhà chăm sóc Khương Lịch Niên mấy ngày,suy cho cùng, ông vẫn là người thân của cô.

Không nghĩ đến, ngày thứ hai, Cố Minh Thành lại đến.

Khương Thục Đồng nghĩ rằng anh đến kêu cô về, Ken nhìn thấy papa rất vui, cô cũng rất vui.

“Mấy ngày nay em không về được, ba ngã bị thương rồi.” Khương Thục Đồng vẻ mặt áy náy nói.

“Nghĩ nhiều rồi đó, anh đến đón con!:Cố Minh Thành ôm lấy thằng bé, rồi rời đi.

Cố Minh Thành nói câu này làm Khương Thục Đồng thật ngại, cảm giác tự mình đa tình thật không tốt chút nào.

Anh ấy vẫn còn oán hận ba, nên đến nhà mà không nói với ông câu nào. Ba cô ở trong phòng của mình, biết anh đến cũng không ra, tránh ở trong phòng.

Khương Thục Đồng cắn chặt môi, cái người đàn ông này, bạc tình muốn chết!

Mặc dù mấy ngày nay cô ở đây chăm sóc ba cô, thực sự không về được, nhưng anh cũng không thèm hỏi cô bao giờ thì về.

Lòng cô giống như đang nhảy trên một sợi dây thun vậy, nếu không cẩn thận rơi xuống thì sẽ ngã rất đau. Cho nên, nhất định phải trấn tĩnh lại, làm cho trái tim duy trì nơi đó, một khắc cũng không được để mềm lòng.

Hôm nay, trong lòng Khương Thục Đồng rất bất an, nấu cơm cho ba cô, tâm hồn cũng không ở đây!



Cố Minh Thành không hỏi Ken chuyện ngày ấy như thế nào, mà chầm chậm chở thằng bé đi một lần nữa trên con đường này, để cậu bé nhìn cảnh vật bên ngoài.

Đến một đoạn cua, Ken đột nhiên nói: “papa, hôm trước mẹ chở con đến đây, nhưng mà đến đây thôi rồi quay xe lại, nói đi uống rượu với dì Bạch Mi!”

Thì ra là như vậy!

Từ đây có thể nhìn thây xe anh, anh rẽ phải, cồ đi từ bên trái đến nên anh không nhìn thấy cô ấy.

Hôm ấy anh chờ cô quay lại, bởi vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Diệp Hạ và Khương Thục Đồng, trong lòng không vui, sau đó đưa tiểu Cù về. Anh nghĩ rằng nếu Khương Thục Đồng trở về không thấy anh thì sẽ gọi cho anh., Hoặc người đã về là được, khong có khúc mắc thì cũng không cần điện thoại.

Nhưng anh không ngờ, cô ở trên đường nhìn thấy anh, hỏi cũng không hỏi gì đã lập tức phán anh tội tử hình.

Nhưng cũng đúng, phù hợp cá tính của một người phụ nữ đang ghen, không hỏi thời gian, không hỏi trường hợp, lí trí hay tín nhiệm gì cũng mất hết rồi. Nhìn thấy một người phụ nữ khác trẻ trung, xinh đẹp, đương nhiên sẽ nghĩ lung tung.

Ghen!

Đây cũng có thể giải thích được ngày đó cô hỏi câu: “Anh cũng sờ người khác như thế này à?”

Nhưng với suy nghĩ của Khương Thục Đồng, chắc chắn sẽ không nghĩ đến hai từ “phá thai” này.

Cố Minh Thành dẫn theo thằng bé đến bệnh viện, cũng tìm ra được Hà Văn Hân, ra tay còn mạnh hơn, bỏ ra ba vạn tiền, để cô đem hết toàn bộ chuyện liên quan đến Khương Thục Đồng nói cho anh biết.

Mắt Hà Văn Hân sáng rực lên rồi, Khương Thục Đồng rốt cuộc là nhân vậy nào? Người không xuất hiện nhưng không biết bao nhiêu người đến hỏi thăm tin tức cô ta rồi.Cũng bởi vì cô ta chưa bao giờ đến bệnh viện thăm khám nên Hà Văn Hân cũng không hề cần thiêt “giữ bí mật thông tin bệnh nhân”,Vì vậy, Hà Văn Hân nói rất cặn kẽ.

Đến chuyện của Kiều Uy và Tiểu Cù anh cũng đã biết rồi.

Anh cũng không quan tâm Tiểu Cù, nữ nhân trẻ tuổi sẽ có lúc gặp phải tên không ra gì, phá thai là chuyện bình thường.

Tiểu Cù và Khương Thục Đồng bằng tuổi, trong mắt anh, đều là người trẻ tuổi mà thôi.

Hèn gì, ngày ấy Kiều Uy đến văn phòng anh để xem phản ứng của anh, cũng đúng lúc rơi vào chuyện xấu anh ta làm.

Cả quá trình, anh đểu đã hiểu tường tận, nhưng anh không vôi…



Khương Thục Đồng ở nhà chăm sóc ba cô. Thật ra, ba cô cũng không bị gì nghiêm trọng, chỉ bị rách ngoài da trên đầu thôi. Băng lại là được.

Ông ấy chủ yếu vẫn là tâm bệnh.

Khương Thục Đồng có chút không hiểu. Đối với chuyện kết hôn cô cũng đã nghĩ thông rồi, Khương Lịch Niên còn để ý cái gì chứ? Cả ngày chỉ có than ngắn thở dài.

Cái than ngắn thở dài này bắt nguồn từ việc cô gửi lời nhắn của Khương Minh Khải cho ông.

Nhìn thấy tâm hồn Khương Thcuj Đồng cả ngày không ở đây, ông nói: “Nhớ nó thì về đi. Ba mới năm mươi tuổi thôi. Nấu cơm vẫn tự làm được.”

Khương Thục Đồng cũng thực sự nhớ Ken rồi,, cũng nhớ anh ấy rồi.

Nói mấy câu kêu ba cô giữ gìn sức khỏe, cô liền đi, lái chiếc Audi A8 của Cố Minh Thành.

Cô ở nhà cô ba ngày, lúc trở về, bảo mẫu mở cửa cho cô.

Cố Minh Thành đang ngồi trên sô pha, Ken ngồi bên cạnh chơi.

Lúc Khương Thục Đồng đi vào, anh tựa tay vào cằm, ý vị nhìn theo cô.

Khương Thục Đồng đặt chìa khóa xe lên bàn.

“Chiếc xe này toàn bộ Hải Thành đều biết là của anh, em suốt ngày lái nó đi đây đi đó, không sợ người ta nói ra nói vào sao?” Cố Minh Thành hỏi cô.

“Em ở trong xe, họ căn bản không nhìn thấy trong xe là ai. Có lẽ vẫn tưởng là anh lái đấy!” Khương Thục Đồng trả lời anh.

“Em lại không đúng rồi! Anh lái xe tuyệt đối không phải cái tốc độ này!”

“Anh---“ Khương Thục Đồng thừa nhận, mình không phải là đối thủ của anh, không muốn cùng anh so đo, cô đi lên lầu.

Hai người trước đây, nghiêm túc khá nhiều. Còn bây giờ không còn nghiêm túc nữa, đấu khẩu lại nhiều hơn. Nhưng như vậy lại khiến Thục Đồng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hình như cô đã để cho bản thân mình xuôi theo thời gian, nhẹ nhàng sống, làm cho cô cảm thấy thật sự rất tốt.

Thời gian cô đơn ở Frankfort, cô đến nói chuyện cũng không có.

Khương Thục Đồng lên lầu thay áo quần, mộ chiếc váy liền cộc tay. Cánh tay cô rất gầy, mặc váy lên lộ ra xương cánh tay thon dài, tóc cũng dài. Cô xuống lầu chơi với Ken.

“Ken qua đây nào”. Cô dang rộng tay, ôm lấy Ken.

Cố Minh Thành ngồi trên sô pha đối diện Ken, đánh giá cặp mẹ con nhà này.

Ken đến trước mặt Khương Thục Đồng,

“Nhớ mummy không?” Cô hôn khắp mặt Ken, dịu dàng hỏi.

“Nhớ chứ. Mummy, con muốn có em trai em gái, khi nào thì có vậy, một mình con buồn quá đi!” Lúc Ken nói, nhìn rất tội đi.

Khương Thục Đồng liêc qua người bên kia, Cố Minh Thành ho một tiếng rồi nhìn ra ngoài cửa.

“Ai bảo con nói như vậy?” Khương Thục Đồng hỏi.

“Không ai cả! Là do con tự cảm nhận được mà nói ra.” Ken vừa dùng tiếng trung, vừa dùng tiếng Đức để nói. Chẳng qua, tiếng Đức thì nhiều, mà tiếng Trung cái từ “tự cảm nhận được mà nói ra” là do học từ Cố Minh Thành.

“Hôm đó con nói rồi, trẻ con không được nói dối!” Khương Thục Đồng nghĩ là do ý của Cố Minh Thành kêu Ken đi nói.

“Mummy, Daddy trong mắt mẹ là người như vậy ư?” Ken kinh ngạng hỏi ngược lại, khiến cho Khương Thục Đồng nghẹn cứng họng. Chính xác Cố Minh Thành không phải là loại người như vậy, Anh nếu muốn sinh con đã tực tiếp nói rồi, mà còn là “trêu đùa” nữa kìa.

Không nghĩ, Cố Minh Thành lại nói với Ken một câu,”Sau này không được phép gọi ba là daddy!”

Khương Thục Đồng trầm mặc không nói, anh vẫn rất cố châp cách xưng hô.

Xem ra, anh có chút tức giận, Khương Thục Đồng không nói gì, trong lòng vì lòng tiểu nhân của mình mà xin lỗi.

Buổi tối, Khương Thục Đồng vẫn đi phòng Ken ru con ngủ, sau khi Ken ngủ rồi liền ôm chăn gối đi đến phòng Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành không gọi cô, là cô tự mình muốn vậy.

Cô đứng gần anh, hôm nay,không biết dao cô lại rất muốn.

Với lại, trong lòng cô còn có tức giận,không biết là vì sao. Nói chung chính là đang phát tiết tức giận lên Cố Minh Thành, hoặc là do hôm đó Cố Minh Thành “bạc tình” không kêu cô về nhà.

“Trở về là vì cái này sao?” Cố Minh Thành dựa vào đầu giường, anh có thói quen trước khi ngủ sẽ đọc sách, dảng vẻ điềm tĩnh: “Hay vẫn muốn giống như lần trước, đùa bỡn anh rồi hứng chịu hậu quả?”

Khương Thục Đồng không nói gì, nằm lên giường.

Cố Minh Thành lật người qua,”Nếu đã sảy thai rồi, vậy đó là ngày hôm nào vậy?”

Khương Thục Đồng không nói: “Có cần hay không?”

Cố Minh Thành cười tinh quái, “Nữ nhân tốt, phải học cách cầu người đàn ông của mình. Cầu đi”

Khương Thục Đồng nuốt một ngụm khí, vốn dĩ là cô đang tự mình tức giận. nhưng dường như dịu đi hết rồi, lại chuyển thành dục hỏa của cô, làm cho cô thân thể trái tim nhộn nhạo.

Loại hỏa này, Cố Minh Thành có, cô cũng có.

Cố Minh Thành đỡ lấy thân mình, đè lên người Khương Thục Đồng, tay còn lại nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da mịn như nước của cô, “Không phải phá thai rồi? Nữ nhân mà mạnh như vậy, không nhất định là chuyện tốt!”

Tim Khương Thục Đồng đập mạnh liên tục, nói: “Em không có phá thai, vì em căn bản không có mang thai.”

Đã từng ở trong những ngày tháng ở Frankfort, cô không gặp được anh, cái tình yêu thương nhớ tận xương cốt đó, từ trong ánh mắt đều thể hiện ra ngoài. Mỗi ngày đều là cảm giác chua xót, nhưng vẫn không nhìn thấy anh.

Nếu hôm nay đã nhìn thấy anh, gặp được anh rồi, còn tức giận gì nữa đây?

Khương Thục Đồng trong lòng chua xót, liền vòng tay lên cổ Cố Minh Thành khóc lớn: “Em rất nhớ anh, thực sự rất nhớ anh! Ở nước ngoài đầy người tóc vàng mắt xanh, em không nhìn thấy anh đâu cả, em rất xót xa a!”

Cố Minh Thành không ngờ cô sẽ nói những lời này,anh ôm chặt vai cô, vốn dĩ muốn trêu chọc cô giờ cũng tiêu tan hết rồi.

Cô nhớ anh, lẽ nào anh không nhớ cô sao?

Đêm nay, anh rất dịu dàng đi vào cô, cảm giác như muốn đem cô triệt để ăn vào bụng mình. Mặc dù thái độ anh đã dịu dàng đi rất nhiều, nhưng về lực đạo…thì không hề.

Tiếng nước “bập bõm” đã mấy năm không nghe thấy, bây giờ lại cứ thế phát ra.

Khương Thục Đồng trầm luân trong đó, không thể nào thoát ra được.