Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 223




Khương Thục Đồng mới tỉnh dậy trong cơn ngất xỉu,đôi chân ê ẩm,cả người nằm ngửa,không muốn cử động。

Cố Minh Thành ở bên cạnh nhìn cô ta,thò tay đến thắt lưng của cô ta kéo cô ta qua đây,bắt cô ta đối mặt với bản thân。

Đôi tay của Khương Thục Đồng khoanh trước ngực,đôi mắt vẫn nhắm lại。

Đầu của cô ta ở giữa vòm ngực của Cố Minh Thành và trước ngực bản thân,đôi tay nhẹ nhàng ngăn lại cự ly giữa bản thân và Cố Minh Thành。

“Tại sao anh phải làm như vậy chứ?” Khương Thục Đồng nói một câu,đôi mắt vẫn nhắm lại。

Câu nói này,chỉ một lát thôi đã đẩy Cố Minh Thành vào trong một tình huống vô cùng khó xử。

Tuy là biểu hiện tình yêu sâu nặng đối với cô ta,nhưng mà biểu hiện đó cũng chỉ là,một biểu hiện đã mất đi sự không chế của một người đàn ông trưởng thành。

Cứ như cưỡng hiếp vậy!

He,những lời nói của cô ta càng ngày càng đạt tiêu chuẩn。

Chuyện trong lòng của Khương Thục Đồng,y như chiếc gương trong sáng vậy,cô ta biết được trải qua sự xung đột trong gia tộc này,cô ta và Cố Minh Thành là không thể bên nhau được nữa,dù cho anh ta muốn,Cố Thanh Nguyên cũng tuyệt đối không chấp nhận,cho nên,cô ta mới hỏi Cố Minh Thành tại sao phải làm như vậy chứ?

Cô ta thực sự cảm thấy anh ta đã bị bệnh rồi,thấy đau lòng,mới đến chăm sóc anh ta。

Không giống như anh ta,động cơ không đơn giản。

“Em muốn đi xem đứa con!” Khương Thục Đồng lại nói một câu。

Cô ta từ đầu đến cuối vẫn nhắm lại đôi mắt,y như không thể nào đối mặt với Cố Minh Thành。

“Anh đi。” Cố Minh Thành nói xong,thì từ trên giường đứng lên,đi đến phòng của Ken,Ken đang ngủ rất say,giường của Ken là sát bên trong tường,bình thương Khương Thục Đồng ngủ bên ngoài,sợ đứa con té xuống,Cố Minh Thành đã bế con vào bên trong,bên ngoài đã có chiếc mền ngăn lại。

Khi quay lại,Khương Thục Đồng vẫn duy trì bộ dạng ban đầu,y như đang ngủ say vậy。

Ánh sáng của đèn bàn chiếu trên mặt cô ta,thời khắc như thế này,họ đã mấy năm chưa từng trải qua rồi。

Sau khi biết được cô ta đi Đức,thêm vào lần này,hai người tổng cộng có qua hai cuộc yêu,nhưng chưa từng ôm lấy nhau mà ngủ,anh ta hầu như đã quên đi cảm giác khi ôm cô ta ngủ。

Xem ra,hôm nay Khương Thục Đồng cũng không phải rất kháng cự,hay là,cô ta cảm thấy đã cùng anh ta xảy ra nhiều lần quan hệ như vậy rồi,thêm một lần nữa cũng không sao。

Còn về háo hức,tuyệt đối không thể nói được。

Tay của anh ta sờ vào nơi mềm mại trước ngực của cô ta,“Ngày mai thực sự phải đi sao?”

“Ừ!”

“Còn không chịu nói ai cho em ra nước ngoài sao?”

“Cô ta nói chuyện hệ trọng,không cho em nói,đặc biệt là phải giấu anh。”

Khương Thục Đồng dùng từ nữ “Cô ta”。

Nhưng mà lập trường của Cố Minh Thành,còn có ấn tượng của anh ta,luôn nghĩ Khương Thục Đồng nói là chỉ “Anh ta”。

“Đi bao lâu mới quay về?”

“Nhiều nhất mười ngày,có thể hai ba ngày thì quay về,có thể cũng không lâu。”

Nói ra những câu này,trái tim của Cố Minh Thành mới được ổn định xuống。

Quan trọng là,hiện nay anh ta đã hết bệnh rồi,như cô ta nói vậy,nhiệm vụ chăm sóc anh ta đã hoàn thành,sau khi cô ta quay về,sẽ đi đâu chứ?

Từ sau khi chuyện của Cố Thanh Nguyện bị bại lộ,thì Cố Minh Thành phát hiện tính cách của bản thân đã có chút thay đổi,mọi chuyện cũng không quá miễn cưởng,có thể do đã lớn tuổi,cũng có thể là sự thăng trầm của cuộc đời khiến anh ta cảm thấy có chút chuyện,miễn cưởng không có hạnh phúc,không thôi thuận theo tự nhiên。

Cho nên,anh ta không hỏi nữa,chỉ nói một câu, “Ngủ thôi。”

Thì ôm lại Khương Thục Đồng đi ngủ 。

Màn đêm rất dịu dàng,xưa kia ngày tháng đêm đêm ngủ chung với Khương Thục Đồng。

Thời gian bốn năm đó,khi anh ta nửa đêm tỉnh lại,thò tay ra nắm lại chỉ có một sự trống vắng,cảm giác gặp phải ác mộng,cái động không thể nào lầy đắp được,khiến trái tim của anh ta như bị thiếu hụt một lỗ hỏng rất lớn,chuyện Cố Thanh Nguyên bị lộ ra,cái lỗ này càng lớn thêm,như sự đến đây của Khương Thục Đồng,cái lỗ hỏng này lại từ từ nhỏ lại。

Nhưng mà vì chuyện của Cố Thanh Nguyên,cái lỗ hỏng này,vẫn chưa hoàn toàn lầy đắp lại,bởi vì Cố Thanh Nguyên vẫn còn điều kiện để uy hiếp Cố Minh Thành。

Sáng mai,khi anh ta tỉnh dậy,Khương Thục Đồng đã không còn ở bên cạnh。

Có thể thấy được đêm qua anh ta đã ngủ rất say。

Cũng đã rất lâu rồi chưa có giấc ngủ sâu như vậy。

Đã có thói quên ôm lại một người nào đó,cô ta đột nhiên ra đi,anh ta sẽ ngủ không được đó,bốn năm cô ta không có ở đây,anh ta thường xuyên nữa đêm tỉnh lại,nhìn ra ngoài cửa sổ,lại nữa đem hút thuốc。

Nhưng mà,cô ta nói sẽ rất nhanh quay lại đây,anh ta có thể tạm thời tin tưởng cô ta。

Cả đời này,luôn sợ được lại sợ mất đối xử với ai đó?

Khương Thục Đồng hôm qua đã đặt xe,hôm nay năm giờ đến biệt thự giữa eo núi đón cô ta,đến Canada。

Sau khi Diệp Thu và Diệp Hạ dọn ra ngoài,Diệp Hạ dưới sự chỉ dẫn của Diệp Thu, bắt đầu từ từ nói chuyện,nhanh hơn so với sự chỉ dẫn của tiểu Cù,dù sao trước đây,Diệp Hạ đã trả qua bốn năm dưới sự chỉ dẫn của tiểu Cù,bắt đầu quen biết lại thế giới này,không giới hạn dưới hai mươi năm sống bên trong căn phòng nhỏ dưới tầng hầm。

Hơn nữa,Diệp Thu so với tiểu Cù mà nói,đã có rất nhiều ưu thế trời sinh,em gái ruột,biết được quá khứ của Diệp Hạ,biết được hôn nhân của cô ta,con của cô ta,sự chỉ đạo của Diệp Thu đối với Diệp Hạ không chỉ có bề ngoài thôi,mà là từ trong đáy lòng tìm ra Diệp Hạ của trước đây,người phụ nữ thông minh dịu dàng đó。

Nên nói là,Diệp Hạ của hai mươi mấy năm nay,đối với Cố Thanh Nguyên luôn tràn đây thù hận,tình yêu sớm đã không còn nữa。

Trên toà án,khi cô ta chỉ vào người đã già yếu đó là Cố Thanh Nguyên nói “Ông ta là hung thủ ”,trong nội tâm của bà ta đã bắt đầu tình giấc。

Sau khi,trải qua sự chỉ dẫn của Diệp Thu,cô ta đã triệt để hồi phục。

Khi bà ta bị Cố Thanh Nguyên giam cầm lại,đến điện thoại cũng không biết sử dụng。

Hiện nay,bà ta đã học được gửi wechat,hơn nữa,cách ăn mặc và kiểu tóc,cũng dưới sự ảnh hưởng và gu thẩm mỹ của Diệp Thu,đã từ đầu hồi phục lại bộ dạng của hai mươi năm trước.

Cho nên,trong chuyện này,không thể thiếu đi công lao của Diệp Thu。

Là Diệp Hạ gửi wechat,nhờ Khương Thục Đồng đến Canada,hơn nữa bà ta không muốn cho Cố Minh Thành biết,bà ta biết Cố Minh Thành đang oán hận bà ta。

Sau khi Khương Thục Đồng xuống máy bay,khi nhìn thấy người phụ nữ đó ăn mặc sang trọng,dáng người cao gáo,cô ta có mấy phần không dám tin,khác với Diệp Hạ của trước đây,Cố Minh Thành tuy rằng đã cứu Diệp Hạ ra,nhưng mà,anh ta không hề thay đổi phong cách ăn mặc của Diệp Hạ。

Đã đến Canada,Diệp Hạ đã thay đổi,hơn nữa,vô cùng thích hợp với bà ta。

Một chiếc sườn sám màu đậm viền đen,là màu sắc thanh nhã,rất hợp với Diệp Hạ。

Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Khương Thục Đồng,Diệp Hạ nói, “Rất ngạc nhiên sao..?”

“Ờ,không phải,sự thay đổi của bác gái,khiến con cảm thấy bất ngờ,mẹ của Minh Thành,nên là bộ dạng như vậy chứ。” Khương Thục Đồng từ trong đáy lòng nói một câu。

Không thể là ngây ngô khờ khạo,phản ứng chậm được。

Chiếc xe đi trên con đường rộng lớn tại Canada,trong lòng của Khương Thục Đồng có chút lo âu。

“Yên tâm,Diệp Thu đã đi Thụy Sĩ,gần đây không có ở Canada!”

Diệp Hạ một khi hồi phục,y như cũng giống như Cố Minh Thành vậy,tâm tư nhạy cảm,có thể nhìn thấu được suy nghĩ của người khác。

Diệp Hạ tận mắt nhìn thấy xung đột giữa Diệp Thu và Khương Thục Đồng,biết được Khương Thục Đồng đang lo là Diệp Thu,dù sao,hiện nay,bà ta và Diệp Thu sống chung với nhau。

Nếu như vậy,xem ra,Diệp Hạ và Diệp Thu không cùng nhau đứng trên một mặt trận đó。

Theo lý mà nói,Diệp Thu nên là ơn nhân của Diệp Hạ đó。

“Bác gái,bác tìm con có chuyện gì sao?” Mùi vị cẩn thận của Khương Thục Đồng,Diệp Hạ còn cố tình không cho nói với Cố Minh Thành。

“Về nhà mới nói!”

Trong lòng Khương Thục Đồng bồn chồn đã theo Diệp Hạ quay về trang viên của Cố gia。

Lần trước không phát hiện,lần này cô ta nhìn kỹ lại,thực sự rất lớn đó,có khi có mấy công nhân cắt cỏ,đẩy theo máy cắt cỏ vù vù vang lên。

Bước vào một căn phòng sang trọng,Diệp Hạ lấy ra một xấp hồ sơ đưa cho Khương Thục Đồng,tiếng anh hoa đều có。

Khương Thục Đồng nghĩ ngờ nhìn sang Diệp Hạ,hỏi đây là gì。

Diệp Hạ nói,“Con nhìn kỹ lại。”

Khương Thục Đồng cẩn thận nhìn vào,bộ dạng nghiêm túc đến nổi trên đầu mũi luôn đỗ mồ hôi,Đây là - - hợp đồng chuyển tặng。

Chính xác mà nói,là Diệp Hạ muốn đem trang viên này tặng cho Khương Thục Đồng。

Đây vô tình như là từ trên trời rơi xuống cái bánh,hơn nữa,“Chuyển tặng” xem như là vô công nhận lộc rồi,Khương Thục Đồng liền lắc tay,nói dù thế nào đi nữa cô ta cũng sẽ không nhận。

Diệp Hạ nói,“Căn nhà này,chủ nhân thích hợp nhất chính là Khương Thục Đồng。

Xin thứ lỗi cho đầu óc chậm chạp của Khương Thục Đồng,cô ta không biết vì sao Diệp Hạ lại nói như vậy。

Diệp Hạ nói,tài sản của Cố Thanh Nguyên đã khởi động bản di chúc đó,tiền của ông ta sẽ nhanh chóng sang tên cho Cố Hành Cương,nhưng Cố Hành Cương còn chưa thành niên,chỉ có người giám hộ - - Cố Minh Thành quản lý,một số tiền lớn như vậy,Cố Minh Thành là không thể đụng đến。

Vụ ân mà công an Hải Thành đề ra là tội hình sự kèm theo vụ án tố tụng nhân sự,toà án đã tiến hành phán xét căn nhà này,căn nhà này do năm xưa Diệp Hạ cùng Cố Thành Nguyên hai người trắng tay làm nên,sau đó chỉ ghi một mình tên của Cố Thanh Nguyên,chỉ vì muốn lầy đắp cho sự tổn hại trong hai mươi năm nay của Diệp Hạ,chủ hộ đã sang tên cho Diệp Hạ。

Nhưng mà hiện nay đã không còn là người của Cố gia,trăm năm sau căn nhà này vẫn thuộc về Cố Minh Thành,nhưng mà bà ta biết Cố Minh Thành sẽ không nhận,bởi vì Cố Minh Thành không muốn gặp bà ta,trang viên này trị giá mười tỷ đó,người ngoài nhìn vào,là một giá trên trời,nhưng mà Diệp Hạ biết,Cố Minh Thành muốn có được một trang viên như vậy,cũng không phải là chuyện khó khăn gì。

Cho nên,cô ta mới nghĩ đến Khương Thục Đồng。

“Hơn nữa,bác chuyển tặng cho con còn có một ý khác!” Diệp Hạ chăm chút nhìn Khương Thục Đồng。

Bà ta là trong đáy lòng thích Khương Thục Đồng,nếu như Cố Minh Thành cưới cô ta,Diệp Hạ sẽ không có ý kiến gì,hơn nữa hai người đã có con,thêm vào đó,hai người thương yêu nhau như vậy,bà ta cũng không biết,giữa hai người sao lại nhiều sống gió như vậy。

“Ý bác là sao?” Khương Thục Đồng ngồi trên ghế sofa,nhẹ nhàng nghiêng đầu,nhìn sàn Diệp Hạ。

Trong anh mắt có sự mơ màng,không thể hiểu được,sợ hãi。

Diệp Hạ rất thích,chính là ánh mắt này của cô ta。

Không vui mừng vì trên trời đột nhiên rơi xuống cái bánh,trái lại không muốn nhận là một phẩm chất tốt của một người phụ nữ。

Con và Minh Thành ở bên nhau,có khi cũng sẽ nghĩ bản thân không xứng với anh ta,có thể trên kinh tế không tốt như anh ta,tóm lại nhiều thứ,cách nghĩ của bác là,phụ nữ nhất định phải có nền kinh tế độc lập,anh ta có thể không cần đến tiền của con,nhưng tiền là nền tản của con。Hôm nay,bác tặng cho con phần nền tản này。

Khương Thục Đồng nghe được những lời này, cúi đầu xuống một chút。

Với Cố Minh Thành ở bên nhau,cô ta đâu chỉ “Có khi” cảm thấy không xứng với anh ta,cô ta luôn cảm thấy không xứng với anh ta đó!

“Ngoài ra,không biết Diệp Thu bị sao nữa,ánh mắt luôn đặt trên di sản của Cố Thanh Nguyên,trái lại không quan tâm đến phần bất động sản này,có thể chưa nghĩ đến chỗ này,bác muốn trước khi bà ta phản ứng lại,nhanh chóng tặng cho con!” Diệp Hạ lại nói với Khương Thục Đồng。

Còn nhắc Khương Thục Đồng đối với chuyện này,nhất định phải bảo mật,dù cho là Cố Minh Thành,cũng phải bảo mật,nói không chừng có khi nào đó,trang viên này lại trở thành vũ khí lợi hại của Khương Thục Đồng。

Nhưng Khương Thục Đồng vẫn không hiểu,vì sao Diệp Hạ không tặng cho Diệp Thu?

Dù sao hai người cũng là chị em tình sâu nghĩa nặng mà。