Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 208




Khi còn thời niên thiếu,Cố Minh Thành chưa từng đối với tương lai lại có nhiều hoang tưởng như vậy,chỉ có bốn chữ “Cưới vợ sinh con”。

Anh ta chưa từng nghĩ qua lại nhiều sống gió trở ngại như vậy,lại liên tiếp xảy ra nhiều vũ như vậy trên thân một người phụ nữ。

Anh ta bưng lên ly rượu vang đỏ,đôi mắt híp lại nhìn vào người phụ nữ đang nước mắt đầm đìa ngồi bên dưới。

Khương Thục Đồng không hiểu,cũng hận,vì sao thái độ của Cố Minh Thành lại hờ hửng như vậy。

“Con trai của tôi sao?Khương tiểu thư đã giấu hết tôi hơn ba năm,đột nhiên từ trên trời rơi xuống một đứa con,tôi có phải nên tạ ơn không?” Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng。

Khi đứa con một tuổi,hai tuổi,khi í a học nói,khập khà khập khiễng học đi,anh ta đều không trải nghiệm được。

Khương Thục Đồng lắc đầu,lắc đến cả sàn nhà đều là nước mắt。

......

Ngoại thành。

Khương Minh Khải nhìn vào Ken,trong lòng đã khẳng định đây là đứa con của Cố Minh Thành。

Hiện nay đã là mười giờ tối,nếu như ông ta còn không đưa Ken quay về,không bảo đảm được cách nghĩ của Khương Thục Đồng và Khương Lịch Niên,cho nên,thôi thì ông ta,gọi điện thoại cho Cố Minh Thành。

Khương Thục Đồng khóc đến không còn sức,nước mắt đã khô cạn,ngây người ra ngồi dưới sàn。

Khương Lịch Niên nhìn thấy thái độ hờ hửng của Cố Minh Thành,không làm được gì anh ta,tự lái xe quay về,dù sao ông ta với Khương Minh Khải cũng là anh em,nơi ông ta đi,nói không chừng Khương Lịch Niên có thể biết được。

Người mù thắp đèn còn hơn Cố Minh Thành không làm gì cả。

Khương Thục Đồng đã đoán được hậu quả của chuyện này,cái kết quả cô ta khó mà chấp nhận。

Giống như cả đời này của cô ta,với đứa con thực sự không có duyên phận,với Ken đã cùng nhau chung sống,đau lòng nhất đương nhiên là đứa con này,。

Điện thoại của Cố Minh Thành,đúng lúc đó reo lên。

Cố Minh Thành rất nghiêm túc nhìn vào điện thoại,huyệt thái dương của anh ta đột nhiên nhô ra。

Khương Thục Đồng luôn cúi đầu,không nhìn thấy。

Anh ta từ ghế sofa đứng lên,bước đến trước cửa sổ lùa。

Bên kia,truyền lại giọng nói của Khương Minh Khải,ông ta nói không biết Ken có phải là con trai của Cố Minh Thành hay không,nhưng mà nếu như đã bắt được,vậy thì ngựa chết xem như ngựa sống để trị chỉ có thể thử thôi,hiện nay Ken đang trong tay ông ta,yêu cầu Khương Minh Khải đối với Cố Minh Thành rất đơn giản,yêu cầu anh ta đi đầu thú,thừa nhận chuyện năm xưa Khương Vũ Vi bị cưỡng hiếp,do anh ta chỉ thị,ngoài ra,là anh ta đuổi Khương Vũ Vi đến Quảng Châu,khiến cô ta lộ xác ngoài nơi hoang dã,ông ta yêu cầu Cố Minh Thành công khai xin lỗi Khương Vũ Vi,lấy lại danh tiếng cho Khương Vũ Vi。

Cố Minh Thành cúi đầu sặc mũi cười,“Ông muốn đụng đến con trai của tôi,cũng phải xem thử ông có bản lãnh hay không?Ông bước ra cửa xem thử!”

Khương Thục Đồng vốn dĩ luôn cúi đầu,cô ta không nghĩ đến,Khương Minh Khải sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Minh Thành,bởi vì,Khương Thục Đông suy đoán,dù cho Khương Minh Khải đoán được Ken là con trai của Cố Minh Thành,cũng sẽ gọi điện thoại cho cô ta trước,bắt cô ta đến uy hiếp Cố Minh Thành。

Nhưng mà không ngờ đến,Khương Minh Khải lại trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Minh Thành。

Hơn nữa,điều mà Khương Thục Đồng không nghĩ đến là,cô ta lúc nãy mới nói với Cố Minh Thành chuyện Ken là con trai của anh ta,nhưng vì sao giờ đây,anh ta nói như,giống như sớm đã biết được chuyện vậy chứ?

Hơn nữa,nghe ý của Cố Minh Thành,giống như sớm đã chuẩn bị sẵn sàng。

Chẳng lẽ anh ta sớm đã biết được chuyện Ken bị bắt cóc,hơn nữa sớm đã chuẩn bị sẵn cách đối phó。

Nếu như đã có cách đối phó,anh ta cứ mặc kệ Khương Thục Đồng ở nơi đây thảm khóc kêu la,tuyệt vọng muốn chết sao?

Trong điện thoại của Khương Minh Khải tạm thời không có âm thanh,Cố Minh Thành đã nghe thấy tiếng mở cửa,có thể Khương Lịch Niên đã ra ngoài xem thử。

Trong thời gian im lặng,một tay của Cố Minh Thành bỏ vào trong túi,nhìn sang Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng đang trố mắt đẳng đờ nhìn anh ta。

Trong sự tuyệt vọng lại thắp lên một tia hy vọng nhỏ nhoi,là sự nghi hoặc,không thể lý giải,bị Cố Minh Thành dụ vào trong cuộc,giấu trời vượt biển。

Khương Minh Khải mở cửa ra xem,có mấy người đứng bên ngoài,phía sau còn đi theo cảnh sát。

Khương Minh Khải dù sao cũng làm kinh doanh,trong thấp thoáng ông ta đã hiểu được ý của Cố Minh Thành。

Người như Cố Minh Thành,vô cùng đáng sợ。

Thực sự khiến ông ta sợ đến sống lưng phát lạnh。

Ông ta đột nhiên la lên,“Cố Minh Thành!Anh là đồ bỉ ổi,anh cử người theo dõi tôi,anh rõ ràng biết tôi đã bắt cóc Ken,anh đợi điện thoại của tôi!Một khi tôi gọi cho anh,thì tội bắt cóc đã được thành lập。”

Cố Minh Thành cười lạnh một cái,“Ông nói không sai,tôi chính là sợ ông không gọi cho tôi đó,nếu như không gọi điện thoại cho tôi,vậy Ken chỉ là đi theo họ hàng thôi!Nhưng mà tôi đoán,ông sẽ gọi điện thoại cho tôi。Được rồi,đi nói với cảnh sát bên ngoài đi。Tôi cúp máy đây。”

“Cố Minh Thành,anh sớm đã biết được tôi dẫn con trai ruột của anh đi,vì sao anh không sớm cử người đến dẫn đứa con về chứ?Rõ ràng bắt tôi phải chịu tội danh bắt cóc như vậy chứ?Nhờ cảnh sát đến ngay lúc này?” Đôi mắt của Khương Minh Khải như muối rơi xuống vậy。

Anh ta thấy ghét muốn lột đi gân cốt của Cố Minh Thành,ông ta giận đến nổi ngứa răng。

“Không vào hang cọp,sao bắt được cọp con!Con trai của Cố Minh Thành tôi,không thể cho ông miễn phí bắt cóc như vậy được,nếu như không khiến tội danh của ông thành lập,khôn phải đã uổng công thằng bé đến đó sao?”

Cố Minh Thành của hiện nay,Khương Thục Đồng thực sự đã không quen biết rồi。

Nhưng mà nghe ý của hai bên,anh ta sớm đã biết được Khương Minh Khải bắt cóc Ken,anh ta luôn cử người theo dõi,chỉ là án binh bất động thôi,không có cứu Ken,chỉ vì đợi điện thoại của Khương Minh Khải,để xác định tội danh bắt cóc của ông ta。

Trong thấp thoáng Khương Thục Đồng sợ hãi thấy cột sống lưng rất lạnh。

Tâm tư của người này,thực sự sâu sắc đáng sợ。

Hơn nữa,anh ta sớm đã biết chuyện Ken là con trai của anh ta,vì sao có thể bình tĩnh như vậy chứ?

Cố Minh Thành cúp máy,chuyện của bên kia,anh ta không cần lo nữa。

Người của anh ta sẽ dẫn Ken về đây,cảnh sát sẽ dẫn Khương Minh Khải đi。

Sau khi Cố Minh Thành cúp máy,từ từ ngồi trên ghế sofa。

Khương Thục Đồng đang dùng ánh mắt không quen biết nhìn anh ta,quan sát anh ta。

“Ken khi nào sẽ quay về?” Cô ta chỉ ngây người hỏi anh ta một câu,“Chuyện này,anh sớm đã biết được?”

Cố Minh Thành vẫn ngồi ngay đó,vẫn duy trì bộ dạng hờ hửng,nhưng mà,lần này,anh ta không có bưng ly rượu。

“Chậm nhất một tiếng。” Cố Minh Thành đưa tay lên nhìn đồng hồ,“Hiện nay ban đêm không bị kẹt xe,trời mưa,về đến đây trễ nhất khoảng mười một giờ mười phút。”

Cảm xúc khác biệt quá lớn,Khương Thục Đồng không biết nói gì nữa。

Cô ta có phải nên vui mừng vì Ken có một người cha trí thông minh cao như vậy,Ken có thể được sự di truyền của anh ta,thực sự nên vinh hạnh hay sao?

Hay vẫn là vì lúc nãy bản thân quỳ xuống trước mặt anh ta khóc đến trời đất sụp đổ như một kẻ khờ vây,mà bật cười chứ?

Bên cạnh khoé môi của Khương Thục Đồng có một nụ cười chua xót,từ từ cúi đầu xuống,đang chơi đùa những ngón tay của mình。

Khẩn trương đã được qua đi。

Không có sự nhẹ lòng như trong dự đoán,trái lại như chìm vào trong một vực thẳm không đáy。

Con người của cô ta cứ như vậy ngã thẳng xuống,trái tim đang treo lơ lửng,cứ nghĩ giây phút sau sẽ té ngã mà chết,nhưng mà vực thẳm này,vĩnh viễn cũng không đến đáy。

Cố Minh Thành nhìn thấy dưới chân Khương Thục Đồng có một vũng nước,anh ta nói một câu,“Đứng lên。Dưới sàn nhà lạnh。”

Anh ta đưa tay ra kéo Khương Thục Đồng đứng dậy。

Tay của Khương Thục Đồng không hề kê trên tay của Cố Minh Thành,cô ta tự đứng dậy。

Khi đứng dậy,người vẫn như người mất hồn vía。

Thời gian quỳ xuống quá lâu,đầu gối sớm đã bầm tím,đôi chân cô ta ê ẩm,đứng không vững,Cố Minh Thành đỡ lại cô ta,theo đó ôm cô ta vào trong lòng mình,cho cô ta ngồi trên đùi của bản thân。

Mũi của anh ta kề sát trên vai của Khương Thục Đồng,nhẹ nhàng ngửi những mùi hương trên người cô ta。

Có một mùi hương thảo mộc của sữa tắm,mang theo sự trong sạch của nước mưa và mùi vị sảng khoái。

“Em chuẩn bị khi nào cho Ken gọi anh là cha?” Mũi của anh ta đang chà sát trên lưng của Khương Thục Đồng,nhẹ nhàng ngửi những mùi hương trên người cô ta。

Mùi hương này,anh ta đã say mê bốn năm nay,mùi hương nhẹ trên người phụ nữ và mùi vị của sữa tắm。

Anh ta nhắm lại đôi mắt。

“Chuẩn bị khi nào hả?” Anh ta lại nhẹ tiếng hỏi một câu。

Giọng nói trầm ấm,khàn khàn,mang theo sự quyến luyến của tình cảm sâu nặng。

“Anh giả vờ như không biết chuyện Ken bị bắt cóc,có phải muốn nhất tiễn song điêu không?” Khương Thục Đồng nghiêng người qua ngồi trên đùi anh ta,hỏi,“Thứ nhất,muốn em nói sự thật với anh,thứ hai,xác thực tội danh của chú ba?”

“Không tốt sao?Nếu không,anh có thể cả đời này cũng không nghe được một tiếng cha!Lần này Ken quay về,em có phải nên cho Ken gọi anh là cha?”

Thời gian đã bốn năm,một lần nữa mang sự dịu dàng này ôm trong lòng,là kết quả do anh ta đã dùng mưu kế。

Thì anh ta tương kế tựu kế,mang mẹ con Khương Thục Đông bỏ vào trong kế hoạch luôn。

“Em vốn dĩ đang tính nói với anh!Chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào thôi,sợ anh không chịu thừa nhận,sợ làm Ken bị tổn thương,sợ rất nhiều - -” Khương Thục Đồng quấy rối những ngón tay của mình。

Khương Thục Đồng cảm thấy,trước đây cô ta không thấu hiểu được Cố Minh Thành,trải qua lần này,cô ta cảm thấy càng không thể hiểu nổi Cố Minh Thành。

Bởi vì tâm tư của anh ta,người bình thường không thể suy đoán được,cách mỗi lần sử dụng khiến người không thể tưởng tượng nổi。

Nghịch chánh nghịch tà,tuy rằng người khác không bị tổn thương,nhưng mà mỗi lần đều làm trái tim của cô ta bị tổn thương。

Ví dụ,Khương Thục Đồng không thể tưởng tượng ra được,nhìn thấy con trai của mình bị ngươig khác giam lại ở một nơi nào đó,anh ta lại án binh bất động,chỉ vì muốn cho chú ba một tội danh。

Nếu như là Khương Thục Đồng,cô ta sớm đã khóc chết rồi。

Hiện này,đã như ý muốn của anh ta!

“Đứa con bị giam lại ở đâu?” Khương Thục Đồng lại hỏi một câu。

“Ở ngoại thành,quê nhà của Khương Minh Khải。”

Khương Thục Đồng lại cúi đầu cười chua xót một cái,lúc nãy bản thân trước mặt anh ta khóc lóc kêu la như vậy,thật đáng để cười đó。

Rõ ràng điều gì cũng biết,chỉ là muốn dụ Khương Thục Đồng nói ra sự thật thôi,muốn chính miệng cô ta nói ra câu nói “Ken là con trai của anh”。

“Em mệt rồi,em ngồi qua bên ghế sofa,đợi Ken。” Khương Thục Đồng từ từ nói một câu,từ trên người Cố Minh Thành bước xuống,ngồi vào ghế sofa bên cạnh。

Cố Minh Thành nghiềng đầu qua nhìn cô ta,một cánh tay ôm lại cô ta,Khương Thục Đồng không từ chối。

Đôi mắt của cô ta mở ra,chỉ là không buồn ngủ,luôn đợi Ken quay về。

Ken là được người khác bế vào đó,Khương Thục Đồngc cứ tưởng Ken bị sao rồi,bước đến trước mới phát hiện thì ra đã ngủ say。

Đêm nay,tâm trạng của Khương Thục Đồng như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy,khi lên khi xuống。

Người đó bế Ken trả lại cho Khương Thục Đồng,nói mấy câu bên tai Cố Minh Thành,tiếp theo bước đi。

Cố Minh Thành từ trong tay Khương Thục Đồng bế qua Ken,nói câu,“Để anh。”

Bế Ken lại,quay lưng lên lầu。

“Làm gì sửng người ở đó vậy?Lên lầu thôi!” Cố Minh Thành nói với Khương Thục Đồng đang ở phía sau,đầu không quay lại nói một câu。

Khương Thục Đồng cứ ngây người,đứng dưới lầu,nhìn Cố Minh Thành bế lại con trai của anh ta,đang lên lầu。

Cô ta chưa nhìn thấy giây phút Ken sờ trên cơ ngực của anh ta,nhưng mà,bộ dạng anh ta bế con,cô ta là lần đầu tiên nhìn thấy。