Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 201




Cố Minh Thành mặc dù đang nói chuyện với Ken, nhưng ánh mắt chỉ lien tục hướng về Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng lúc dịch không để tâm chú ý, lúc thì nhìn phía trước mặt, lúc thì nhìn đồng hồ.

Adam và Khương Thục Đồng hình như hiểu ý nhau. Anh biết mình không nên xuất hiện trước mặt Cố Minh Thành, nên cũng không nói gì, im lặng ngồi trên sô pha bên bàn ăn xem tài liệu.

Từ Trung Quốc trở về, adam vẫn chưa đến lại nhà Khương Thục Đồng. Hai người chẳng có chuyện gì liên quan đến Trung Quốc, còn có một người họ “Cố”nói chuyện qua. Hình như adam không đặt chuyện này vào trong lòng, chẳng qua những chuyện không can hệ gì ngược lại lại phù hợp với tính cách anh, gì cũng không để ý.

Nói chuyện với Ken rất vui, Cố Minh Thành nói qua một thời gian nữa có lẽ sẽ đi Đức một chuyến, anh hỏi xem Ken thích quà gì.

“Siêu nhân Gao, Kim cương biến hình, còn có sờ cơ ngực của chú Cố nữa!” Ken vui vẻ liệt kê ra.

Khương Thục Đồng trợn tròn mắt nhìn Ken, trong lòng nghĩ: Từ lúc nào Ken với Cố Minh Thànhn lại thân thiết như vậy? Đều đã phát triển đến sờ cơ ngực người ta rồi!

Nghĩ như vậy, nhưng Khương Thục Đồng vẫn phải tận tình dịch từng chữ ra.

Cố Minh Thành bật cười: “Còn muốn sờ ở đâu nữa không?”

Khương Thục Đồng cảm thấy, câu này hình như cố ý trêu chọc cố, căn bản không phải đang nói với trẻ con.

Lúc dịch cho thằng bé, cô lại nói thành: “|Chú Cố hỏi con, còn có yêu cầu gì nữa không?”

Ken nghiêng nghiêng đầu nghĩ một lúc: “Ở Trung Quốc có tiêu bản người không ạ? Con thấy hứng thú với y học..”

Sau đó cậu bé chỉ bức tranh cơ thể người ở phía sau: “Chính là cái này nè, con sớm đã rất muốn rồi. Daddy dạy con nhiều năm như vậy, con muốn thấy tiêu bản người sống, anclegu, được không chú?”

Khương Thục Đồng quay lại xem bức hình cơ thể người treo ở phía sau, mắt liếc adam một cái, rồi cũng từng cái từng cái dịch ra.

Sắc mặt Cố Minh Thành đã không tốt rồi, nhưng hỉ nộ không thể hiện ra ngoài là bản lãnh của thương nhân. Anh đột nhiên nói một câu: “Chuẩn bị cha truyền con nối?”

Câu này…

Bởi vì lần trước Cố Minh Thành đã từng nói qua với Khương Thục Đồng, anh không biết tiếng Đức, với lại lần trước trong buổi họp báo công bố, phiên dịch viên dịch sai một từ trong câu tiếng Anh, anh liền sửa lại với vì tiếng Anh của anh rất tốt.

Khương Thục Đồng tin là thật.

Khi phiên dịch, chính là phải đạt đến “thông tin đạt đến phù hợp”, nếu như có thể đạt đến sự chính xác khi dịch, thì có thể càng vượt lên cao nữa.

Khương Thục Đồng bây giờ mới hiểu được, Cố Minh Thành coi adam là ba của đứa bé.

Cụ thể cô không biết thế nào. Cô bây giờ cũng không biết Cố Minh Thành đã từng gặp qua adam cũng họ Cố, adam trùng hợp cũng có bệnh suyễn.

Bởi vì luôn gọi anh là adam, nên Khương Thục Đồng cũng biết họ tiếng Trung của adam là gì.

Cô lại càng không biết khi lần đầu tiên gặp adam, anh họ Cố, cũng có bệnh suyễn, đã đả kích đến Cố Minh Thành như thế nào.

Khương Thục Đồng dáng vẻ ngây ngốc, bỗng bừng tỉnh đại ngộ.

Cũng đúng, suy cho cùng cũng là vì cái chữ “daddy” này.

Nhưng thật sự trong lòng của Khương Thục Đồng, Cố Minh Thành không phải là daddy của thằng bé. Anh là papa của thằng bé.

Có lẽ vì sự khác biệt nhỏ này, làm cho tư duy của Cố Minh Thành bị suy nghĩ lệch lạc đi.

Khương Thục Đồng có chút thất thần, cô dịch cho Ken là: “Tương lai có phải con cũng muốn làm bác sĩ không?”

Ý nghĩa vốn có của bốn từ “Cha truyền con nối” đã bị mất sạch rồi.

Cố Minh Thành lẽ nào nghe không ra chứ?

Ken gật gật đầu.

“Nhưng chú muốn con theo chú học kinh doanh, không muốn con theo adam học y!” Trong ngôn từ của Cố Minh Thành, anh cố ý đặt anh cùng adam với nhau, để xem Khương Thục Đồng cô dịch như thế nào.

Khương Thục Đồng cảm thấy, cái nhiệm vụ phiên dịch này sao mà khó khăn quá trời?

Phải dịch chú Cố và adam phân ra, công việc cũng phân ra.

Cuối cùng, cô dịch thành: “Tương lai con muốn học kinh doanh với papa, hay là học y với adam?”

Cô từ trước đến nay chưa bao giờ để thằng bé hiểu nhầm adam chính là ba của nó. Thằng bé cũng biết adam không phải, nhưng từ nhỏ đến giờ kêu daddy đã thành thói quen rồi.

Câu này dịch hơi dài, Khương Thục Đồng tưởng Cố Minh Thành nghe không hiểu. Mặc dù xuất hiện chữ papa, nhưng trong câu này cũng có chữ adam. Nếu Cố Minh Thành nghĩ rằng adam chính là ba của thằng bé, vậy thì cứ để cho anh nghĩ vậy đi. Dù sao trong câu papa và adam đều cùng xuất hiện.

Nhưng ngược lại, Ken nghe câu của Khương Thục Đồng nói lại cảm thấy rất kì lạ.

“Papa?” Thằng bé hỏi lại.

Khương Thục Đồng không dịch.

“Con muốn học y với daddy.” Cuối cùng thằng bé vẫn còn nhỏ, cái loại tư duy liên hoàn này căn bản không chuyển nhanh được.

Khương Thục Đồng nói với Cố Minh Thành giờ cùng muộn rồi, thằng bé phải đi ngủ, gọi điện làm phiền anh thật ngại. Bởi vì lúc nãy cô nghe bên ngoài có âm nhạc truyền đến, có lẽ anh đã tham gia bữa tiệc nào đó.

Cố Minh Thành trầm giọng “Ừm” một tiếng, rồi tắt máy.

Cố Minh Thành vẫn đứng đó, cúi đầu nhìn chân mình, trong lòng nhộn nhạo bắt đầu từ giây phút đó.

Anh cảm thấy hiểu mà giả vờ không hiểu thật là tốt, có thể nghe thấy thật nhiều những lời nói từ trong lòng cô ấy.

Thì ra, giây phút kích động nhất chính là lúc ấy, không phải là lúc anh biết thằng bé là con anh, mà là lúc cô ấy nói, anh là papa của thằng bé.

Bây giờ anh mới vỡ lẽ, hôm ấy trong phòng nghỉ Ken nói mama đang khóc vì vai của papa bị đau.

Chính là đang nói về anh.

Bây giờ anh mới biết sự khác nhau giữa papa và daddy.

Nữ nhân này, dùng tư tâm luôn phân biệt giữa anh và adam.

Anh quay người nhìn những ngọn đèn đang tỏa sáng trong đêm ngoài cửa sổ.

Bởi vì vai của anh bị thương, nên cô mới đau lòng rơi lệ sao?

Cố Minh Thành bây giờ không thể khắc chế được những tâm tình đang kích động mãnh liệt trong trái tim anh nữa rồi.

Anh gọi điện cho thư kí, bảo cô đặt vé cho anh ngày mai đi Frankfort.

Cô thư kí cảm thấy thật vội vã.

Anh nói không vội đâu, đã sai qua nhiều lần đến vậy rồi.

Trên máy bay đi Frankfrort, Cố Minh Thành liền nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp bên cô, lại càng muốn lăng trì cô hơn.

Thật mâu thuẫn.

Vẫn là câu nói kia đi, nói chung bốn năm trôi qua rồi, sẽ không để tâm những lúc này nữa.

Tìm địa chỉ của cô rất dễ. Ngày thứ hai là thứ bảy, Khương Thục Đồng đang ở trong tiệm thiết kế áo quần. Ken đang đứng ở cửa tiệm, nhìn ngắm những bong hoa ở trong chậu.

Cố Minh Thành một chân đặt lên bậc thềm đầu tiên, nhìn Ken nói: “Thì ra, con trai ba thích hoa”.

Ken nghe được âm thanh một người, quay lại hướng Cố Minh Thành.

“Unclegu, sao chú lại ở đây vậy?” Ken mừng rỡ khi nhìn thấy anh.

Cố Minh Thành ôm lấy cậu bé lên xoay tròn.

Anh phiền cái cách gọi unclegu này, chẳng qua vì cái người kia nên vẫn phải nhẫn, còn phải lăng trì xử lý cô ta nữa.

“Đem đến cho con rất nhiều đồ chơi thú vị mà con thích đây, nhưng tiêu bản con người không mua được.” Cố Minh Thành từ sau lưng kéo ra một cái hành lý con con.

Khương Thục Đồng vốn dĩ ở trong tiệm, nghe tiếng ồn ào bên ngoài không nhịn được liền nghiêng đầu nhìn ra.

Vậy mà, cô lại nhìn thấy cái người đó đang chơi rất vui vẻ với Ken, hình như Ken còn đang chia sẻ cho anh xem cái gì đó.

Cô nhíu nhẹ mi, trên tin tức nói anh ta sắp đến Đức thôi mà, sao lại nhanh vậy chứ?

Cô từ trong tiệm đi ra, hỏi: “Sao anh đến đây?”

“Trước đến xem tình hình thị trường để chọn vị trí công ty. Đúng lúc có một phần văn kiện lấy từ văn phòng chính phủ, em dịch giúp anh nhé!” Cố Minh Thành lấy ra tập văn kiện đưa cho Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng nhíu nhíu mày, cô có phải là nhân viên công ty anh đâu chứ, dựa vào cái gì mà bắt cô dịch tài liệu cho anh, thêm nữa, tài liệu dài như vậy thì dịch đến bao giờ đây?

Không nhận!

“Không giúp sao?”

“Tài liệu thương vụ, tôi dịch không được!”

“Như vậy à?” Cố Minh Thành nhíu nhíu mày, “Vậy anh đành phải tham gia một lớp học tiếng Đức cấp tốc, thử tự mình dịch thôi.”

Khương Thục Đồng nhíu chặt mày, nếu như anh ấy học tiếng Đức rồi, vậy sau này giữa cô và con trai muốn có bí mật gì cũng không được rồi.

Khương Thục Đồng cầm lấy tài liệu, nói một câu: “Để tôi làm đi”

Cái phản ứng này đúng y như dự liệu của anh.

“Nước Đức này có chỗ nào hay không?” Cố Minh Thành nhìn quanh một vòng rồi hỏi.

Ánh mắt Khương Thục Đồng dời từ tập tài liệu lên mặt anh: “Xin lỗi Cố tổng, về phương diện này tôi không quen thuộc lắm!”

Sau đó lại cúi đầu xem phần tài liệu trong tay.

Mặt cô vì tức giận mà đỏ hồng lên, răng cắn cắn phiến môi.

Cố Minh Thành nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì càng thêm tức giận, càng thêm ghen tuông. Cô so với mấy năm trước đây ngày càng đẹp ra, càng ngày càng quyến rũ. Anh dựa vào bức tường phía sau, hai tay vòng trước ngực, hứng thú nhìn Khương Thục Đồng, cô vẫn đang cúi đầu nhìn tài liệu đầy tức giận.

Ken nhìn thấy bộ dạng mami và chú như vậy, liền hỏi một câu: “Hai người trước đây có quen nhau không? Sao lại quen được nhau? Lúc đó có con không?”

Khương Thục Đồng vẫn đang tức giận nói: “Không quen!”

Cố Minh Thành cười cười: “Ta và mẹ con đâu chỉ có qunen biết! Chúng ta còn…”

Ken nghe không hiểu, nhìn về phía mẹ hỏi: “Mummy, chú Cố có ý gì?”

“Chú ấy nói chú ấy từng là một tên hỗn đản!”

Cố Minh Thành đứng bên cạnh nhìn, nói bậy trước mặt trẻ con thật không tốt chút nào.

Khương Thục Đồng không nói gì, kéo tay thằng bé đi vào trong tiệm, để lại một câu: “Nhà chúng tôi không chứa nổi nhân vật lớn như ngài, ngài tốt nhất nên tự tìm một khách sạn để ở đi, tài liệu dịch xong, tôi sẽ liên hệ.”

Nếu đã không được chào đón thể này, anh chỉ đành đi về khách sạn thôi.

Hai ngày sau, Khương Thục Đồng gọi đến bảo tài liệu đã dịch xong rồi.

Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, sau bốn năm, anh và cô lại hẹn gặp nhau.

Ken đi lớp học thử rồi, Khương Thục Đồng chỉ có nửa tiếng đồng hồ thôi.

Cô không ngừng liếc nhìn đồng hồ, rất vội, nhưng Cố Minh Thành lại xem tài liệu rất tỉ mỉ, kĩ càng.

Khương Thục Đồng làm việc cũng thật chăm chỉ, dịch rất chi tiết.

“Em rất vội sao?” Cố Minh Thành mắt vẫn nhìn tài liệu, đầu không ngẩng lên, âm thành trấn định hỏi.

“Ừm, tôi sợ thằng bé tan học xong không thấy tôi, sẽ cảm thấy không an toàn”. Khương Thục Đồng lại nhìn đồng hồ.

“Em luôn luôn lo lắng cho thằng bé vậy sao?” Cố Minh Thành lại hỏi, vẫn chuyên tâm xem nội dung phần tài liệu.

Khương Thục Đồng nghĩ trong lòng, anh không biết tiếng Đức, vờ xem kĩ như vậy làm gì chứ?

Cố Minh Thành vẫn là dáng vẻ trấn định như vậy.

“Làm mẹ rồi, đều sẽ như vậy”

“Cái từ handelm này không phải nghĩa là y học sao? Sao lại dịch thành là thương nghiệp?” Cố Minh Thành chỉ tay vào một chỗ. Khương Thục Đồng nghiêng đầu qua xem xem chỗ nào.

Mùi hương thân thể cô xâm nhập vào mũi anh.. thật quen thuộc.

Khương Thục Đồng lúc nhìn thấy từ này thật muốn đổ mồ hôi lạnh, cô đang nghĩ, có phải cô đã bị rơi vào cái bẫy của Cố Minh Thành rồi không?