Cố Minh Thành giờ đây,đang ngồi trên máy bay,muốn nghiêm túc nghĩ lại chuyện của mẹ,nhưng những gì trong đầu óc hiện ra toàn là hình ảnh của Khương Thục Đồng,mỗi một cử chỉ,mỗi một nụ cười của cô ta,thậm chí anh ta nghĩ tới đã khiến thân thể cũng có chút phản ứng,không thể không dùng tấm mền che lại。
Vì muốn lắng xuống cơn dục vọng của mình,anh ta bắt đầu nghĩ về chuyện của ba mẹ。
Nếu Như mẹ thực sự đang sống dưới tầng hầm,vậy tức là cha đã phạm tội trùng hôn và giam cầm phi pháp,chỉ hai tội này thôi,thì đủ để cha nghĩ đến khó khăn trong chuyện này。
Nếu như mẹ bị giam cầm lại,anh ta ít nhiều cũng biết được nguyên nhân,chính là năm xưa muốn tạo thành giả tưởng cho Lâm gia- - Họ đã ép chết người,nhờ đó khiến cho Lâm gia được quản thúc lại,cũng khiến trong lòng Lâm gia có cảm giác tội lỗi,nhưng Cố Minh Thành không hiểu là,mẹ rất yêu cha,nếu như vì cha mà chết,vậy sau khi hai người đến Canada,mẹ hoàn toàn không cần giấu đi hay núp lại,công khai lộ diện là được rồi。
Nhưng mà bộ dạng của mẹ,rõ ràng là bộ dạng thù hận như bị người khác giam cầm lại vậy。
Cố Minh Thành không hiểu - - Vì sao?
......
Khương Thục Đồng đang ở Quốc Tế Phong Thành,nhắn wechat hỏi Từ Mậu Thận có thuốc nào trị mất ngủ không。
Từ Mậu Thận nói:Gần đây giấc ngủ không được tốt sao?
Khương Thục Đồng nói,thuốc anh ta cho lần trước đã uống hết rồi,mấy ngày nay không ngủ được,có thể do cô ta suy nghĩ nhiều。
Tay của Khương Thục Đồng sờ trên điện thoại,phải nói như thế nào đây?
Cô ta chỉ là quay trợ lại ngủ với Cố Minh Thành mà thôi,trên quan hệ thì,Khương Thục Đồng vẫn nói không rõ。
Từ Mậu Thận nói,nếu như hai người lại quay về với nhau,tôi cũng không cần giấu nữa,loại thuốc này do bác sĩ Đàm và một chuyên gia bên Mỹ cùng nhau nghiên cứu ra đó,thuốc trị liệu vô sinh,khi đó tâm tư của cô đều đặt hết trên người Đoá Mễ,hơn nữa,vô cùng tuyệt vọng đối với chuyện tái hợp với Cố Minh Thành,không còn một chút hy vọng,lại nói với bác sĩ Chúc Vân là không muốn uống nữa,cho nên,đó là Minh Thành nhờ tôi dùng cách này cho cô đó - -,nếu như cô cảm thấy có hiệu quả tốt,bản thân có thể tự đi tìm bác sĩ Đàm lấy。
Khương Thục Đồng ngây người ra nhìn vào điện thoại,có một cảm giác như bị lừa vậy,nhưng mà quả nhiên cảm thấy rất bất ngờ。
Cho nên,ý là tỷ lệ hiện nay cô ta có thể có con của anh ta đã cao hơn sao?
Hèn chi khi anh ta đi còn nói,không giận thì giúp anh sinh con đó!
Tâm trạng của Khương Thục Đồng như muốn nhảy vọt lên vậy,cô ta đã đi đến bên viện nơi bác sĩ Đàm làm việc,nhờ cô ta kê thêm mấy hộp thuốc tăng tỷ lệ thụ thai,bác sĩ Đàm nói, “Hiện giờ biết đến rồi sao,khi đó cô không đến,cô có biết Cố tổng đã hao tốn bao nhiều sức lực không?”
Khương Thục Đồng cúi đầu,sự ngọt ngào đó của người phụ nữ,đang làn truyền trong đáy lòng。
Bác sĩ Đàm lại bách mạch cho Khương Thục Đồng,nhờ cô ta đi làm kiểm tra,phát hiện tình trạng tử cung lạnh đã được cải thiện,trị liệu rất có hy vọng,thêm vào đó cô ta còn trẻ,đa số đều có thể sinh con,có người đã đến bốn mười tuổi,mới đến làm phẩu thuật thắt ống dẫn tinh,sau khi được tháo ra,vẫn có thể có còn như bình thường?
Cho nên,bác sĩ Đàm cảm thấy Khương Thục Đồng rất có hy vọng。
Trong lòng Khương Thục Đồng lại tràn đây cảm giác ngọt ngào có thể làm mẹ。
......
Canada。
Cố Minh Thành bước vào trong nhà,thì hỏi Cố Thanh Nguyên mẹ anh ta đang ở đâu?
“Mẹ của con không phải hai mươi mấy năm trước đã qua đời rồi sao?” Cố Thanh Nguyên mở to mắt ra nói dối。
Đôi mắt của Cố Minh Thành nhìn vào cha,lấy ra tấm hình mà Diệp Thu gửi cho anh ta,“ Đây là ai?Cha dám nói đây không phải là mẹ con sao?”
Năm đó khi Diệp Hạ qua đời,Cố Minh Thành mười hai tuổi,đương nhiên nhớ được gương mặt của Diệp Hạ。
Ai biết được,Cố Thanh Nguyên nhìn vào đó,lắc đầu,“ Không quen biết!”
Cố Minh Thành y như gặp được một võ sĩ quyền anh,với anh ta rõ ràng không cùng một cấp bật,anh ta đánh của anh ta,cha đánh của cha,đáng tiếc chỉ là không đụng chạm được。
Cố Minh Thành không tiếp tục nói chuyện với ông ta,anh ta đi xuống tầng hầm,căn nhà này có rất nhiều tầng hầm,cụ thể là căn nào anh ta không biết,hơn nữa,trước đây anh ta ở Canada,chưa từng đến qua tầng hầm,đương nhiên thấy không quen。
Nhưng mà,anh ta sẽ một căn tìm đến một căn。
Cố Minh Thành đã tìm rất lâu,không tìm được gì cả,toàn bộ bối cảnh trong tầng hầm,đều giống với bối cảnh trong tấm hình。
Cố Minh Thành có chút tuyệt vọng,nhất định là cha đã biết được tin tức,đã chuyển mẹ đi nơi khác!
Nhưng mà,ông ta chuyển Diệp Thu đi đâu rồi?
Cố Minh Thành hiện nay đã biết được tin Diệp Hạ còn sống,không thể nào xem như không biết,dù sao đó là người thân nhất của anh ta,giống như cha vậy。
Trong lòng Cố Minh Thành có một cảm giác không lành:Trên hộ khẩu mẹ là một người đã chết,hiện nay nếu như bị lộ chuyện ra,không lẽ cha đã đem bà ta - - Dù sao,trên đời này người biết được Diệp Hạ còn sống,cũng không mấy ai。
Cố Minh Thành trong thấp thoáng cảm thấy cột sống rất lạnh,Khương Thục Đồng từng nói,người nhà của anh ta đều là máu lạnh,anh ta đã tát cho cô ta một bàn tay。
Nhưng mà xem ra hiện nay,Khương Thục Đồng nói không sai tí nào - -
Cha máu lạnh,sự quyết liệt trên kinh doanh của anh ta,cũng làm theo cha。
Anh ta nhanh chóng quay lên lầu,hỏi cha:“ Cha rốt cuộc đã làm gì bà ta rồi?”
“Cha đã nói rồi,Minh Thành,đó là do con chịu sự khiêu gợi,chuyện này hoàn toàn không phải sự thật!” Ánh mắt của Cố Thành Nguyên không gì thay đổi,ông ta biết được Cố Minh Thành sẽ không tìm được gì cả,biết được Cố Minh Thành trước sau cũng sẽ đến Canada một lần,hơn nữa mấy hôm trước Cố Minh Thành đã gọi điện thoại cho ông ta,hỏi qua chuyện này,ông ta đã biết được,đã xử lý con tiện nhân như Diệp Thu。
Một phụ nữ ham tiền。
“Cha nghĩ rằng con sẽ không tìm được sao?Con có thể lấy theo hình,nhờ cảnh sát xử lý,đến khi đó,tội trùng hôn,tội giam cầm phi pháp,cha,cha cảm thấy như thế nào?” Cố Minh Thành giơ điện thoại lên,chỉ cần có mấy tấm hình mà Diệp Thu gửi cho anh ta,thì anh ta không sợ không tìm được mẹ,rõ ràng một người còn sống,có thể đi đâu được chứ?
Quả nhiên,sắc mặt của Cố Thanh Nguyên có chút thấy đổi。
“Minh Thành,từ nhỏ cha đã rất yêu con!”
“Con cũng rất yêu mẹ!Nhưng mà mẹ đột nhiên biến mất,con có thể như thế nào chứ?Dùng chuyện ngồi tù để ép cha của mình đó là điều con không muốn làm!” Cố Minh Thành lớn tiếng hét lên,“Đây là cách duy nhất,con chỉ muốn gặp mẹ,cha giấu mẹ đi đâu rồi?”
Cố Thanh Nguyên im lặng một lát,nói câu,“ Có phải con lại cùng Khương Thục Đồng ở bên nhau?”
Ánh mắt của Cố Minh Thành chăm chút nhìn Cố Thanh Nguyên,anh ta biết được đây là cây cán mà cha muốn uy hiếp anh ta。
Một khi anh thừa nhận anh ta muốn bên nhau với Khương Thục Đồng,cha sẽ dùng chuyện này làm vốn để bàn điều kiện với anh ta,hiện nay điều duy nhất cần làm là - - Không thể khiến Khương Thục Đồng trở thành nguồn vốn của ông ta được。
Cố Minh Thành cười hai tiếng,ngồi trên ghế sofa như rất đắc ý vậy,rất thả lõng,“Cô ta chẳng qua chỉ là một phụ nữ bình thường,có qua hai cuộc hôn nhân,chỉ là khuôn mặt của cô ta hợp mắt với con mà thôi,không thể nào nói đến chuyện kết hôn,con cũng chưa từng nghĩ qua muốn cầu hôn với cô ta,chỉ là - - Chơi đùa thôi!Chơi chán rồi thì bỏ đi。”
Cố Thanh Nguyên cười,thì cất điện thoại lên, “Như vậy sao? Những lời lúc nãy con nói,cha đã thu âm lại rồi!Nếu như khi cần thiết,cha sẽ gửi cho Khương Thục Đồng。”
Cố Minh Thành hận đến ngứa răng。
Cuối cùng quyền quyết định vẫn nằm trong tay Cố Thanh Nguyên,khi xưa ở Hải Thành mưa gió máu tanh,có thể làm sổ sách giả,dùng vợ để làm con cờ tình cảm,sau đó lại âm thầm mang vợ mình đi xử lý không còn chút dấu tích nào hết,nhưng ông ta vì sao muốn xử lý Diệp Hạ chứ?
Vốn dĩ chuyện này xem như là chuyện vợ chồng đồng tâm đã xử lý được một chuyện!
Cố Minh Thành thế nào cũng không hiểu nổi。
Đây là người cha mà Cố Minh Thành yêu thương bao năm nay,nhưng mà đây là lần đầu tiên anh ta phát hiện,cha lại đáng sợ như vậy。
“Mẹ con ở đâu?” Cố Minh Thành đã không chờ đợi được,nhỏ tiếng hét lên。
“Đã nói với con rồi,chuyện này không có thật。Con không tin thì đi hỏi Diệp Thu,Diệp Thu - - ” Cố Thanh Nguyên nhìn lên lầu。
Diệp Thu bước xuống lầu với bộ dạng sợ hãi thuần phục,bà ta mới xuống đã nói,“Minh Thành,tấm hình lần trước gửi cho con chỉ là chơi đùa mà thôi,tôi tình cờ gặp được một người,cảm thấy rất giống với chị,nghĩ là con cũng nhớ chị ấy rồi,tôi đã gửi cho con!”
He,muốn lừa gạt ma đó!
Diệp Thu xưa nay ngang bướng kiêu ngạo,tiếng bước chân rất lớn,bà ta hôm nay,rõ ràng không phải là chính mình。
Không biết cha đã dùng bao nhiêu tiền để mua chuộc Diệp Thu。
Diệp Thu gả vào Cố gia đã hơn hai mươi mấy năm,con người bà ta như thế nào,Cố Minh Thành sớm đã rất hiểu rõ。
Yêu Diệp Hạ,yêu tiền!
“Minh Thành,chỉ cần con không nói chuyện này với cảnh sát,đoạn ghi âm này,cha sẽ luôn giữ lại,đây xem như là giao dịch giữa hai cha con chúng ta,con đồng ý không?” Cố Thanh Nguyên cuối cùng đã làm giao dịch với Cố Minh Thành。
Chuyện cha con hào môn,quan hệ mỏng như giấy vậy。
Đây là cảm giác thứ nhất của Cố Minh Thành,còn cảm giác thư hai là,nếu như trong tương lai anh ta có con,bản thân tuyệt đối sẽ không làm chuyện vi pháp,muốn làm một tấm gương tốt cho con!
“Nếu như mẹ con đã qua đời rồi,vì sao cha lại sợ con nói với cảnh sát chứ?” Cố Minh Thành hỏi ngược lại,“Chỉ có thể là bà ta còn sống,cha sợ bà ta sẽ bốp chẹt được cha,mới như vậy thôi!Có đúng không?”
Quả nhiên,sắc mặt của Cố Thanh Nguyên lại thay đổi,vốn dĩ ông ta đã có tật trong lòng rồi。
Năm đó ông ta đã lừa dối được cha của Lâm Mỹ Tố,đã lừa được mọi người,lần trước lại phát biểu một bức thư tạ lỗi đẫm lệ,biết được Diệp Thu gửi hình cho Cố Minh Thành,ông ta đã đánh Diệp Thu,hơn nữa đã hứa cho bà ta năm mươi phần trăm di sản của ông ta,nhờ cô ta triệt để bảo mật chuyện này - - Cho nên,hôm nay Diệp Thu mới thay đổi bộ dạng này。
Nhưng mà,trước mặt Cố Minh Thành,ông ta vẫn cảm thấy có tật giật mình,Cố Minh Thành không dễ lừa gạt như vậy đâu,vì đó là mẹ ruột của anh ta!
Nếu như Cố Mình Thành đã hạ quyết tâm tìm được bà ta ra,ông ta cũng không còn cách。
Cố Minh Thành cắn lại răng,lại đến dưới tầng hầm,anh ta muốn tìm kiếm dấu vết nhỏ nhặt hiếm hoi,anh ta thì không tin,mẹ ở lại đây hai mươi mấy năm,không thể nào không tìm được manh mối。
Một căn tìm đến một căn。
Cuối cùng,bên trong một căn phòng hướng ra ngoài mặt trời,anh ta nhìn thấy giống như có dấu tích mà Diệp Hạ khắc xuống,đều là tranh,xem ra giống như cố tình khắc đó,văn hoá của Diệp Hạ rất cao,viết chữ không thành vấn đề,nhưng mà những thứ khắc ra đều chỉ là tranh thôi,dùng cỏ dại che lại,bên trong gốc,không bắt mắt lắm。
Cố Minh Thành tỉ mỉ nhìn vào đó,có lục địa,có hải dương,có dòng suối chảy,còn có một đứa con,là bé trai,khoảng mười tuổi - -
Cố Minh Thành nhăn lại chân mày,không hiểu đây là ý gì,nhưng sau đó,anh ta càng nhìn trong lòng càng kinh ngạc,càng ngày càng đáng sợ。
Như anh ta đã biết chuyện Diệp Hạ vẫn còn sống,toàn bộ chuyện năm đó,sắp được lộ trên mặt nước。
Điều Cố Minh Thành cần làm là,chính là phải đè toàn bộ chuyện này xuống!