Bạch Mi,Khương Thục Đồng,Từ Tranh Dương hiện nay ba người đang ở singapore。
Khoảng thời gian này,hai người họ đều đặt khách sạn phòng tiêu chuẩn,có thể tiết kiệm tiền,tối đến còn có thể trò chuyện,Từ Tranh Dương có khi ngủ chung với mẹ,có khi ngủ chung với Khương Thục Đồng。
Đêm đó,Bạch Mi đang cởi quần áo,đột nhiên rơi xuống một món đồ gì đó。
Khương Thục Đồng vốn dĩ cũng không để ý,nhưng chỉ tình cờ liếc nhìn một cái,liền nhìn thấy rõ món đồ đó là gì - - Bao cao su。
Khương Thục Đồng thấy kỳ lạ,mấy hôm nay cũng không thấy Bạch Mi có đàn ông mà,sao trên người lại có bao cao su chứ。
Bạch Mi từ trên sàn nhặt cái bao cao su lên。
“Thường xuyên đi công tác,chỉ phòng chuyện bạo lực,nếu như có người muốn xâm phạm tôi,tôi không tránh được,cách tốt nhất là cho họ đeo bao cao su。” Bạch Mi bình tĩnh nói。
Khương Thục Đồng cũng gật đầu。
Chuyện liên quan đến cưỡng bức,Khương Thục Đồng nhiều cảm xúc lắm,mẹ,Khương Vũ Vi - -
Khương Thục Đồng cảm thấy trong nhà mình như có một lời nguyền ngủa vậy,sao lại thường xuyên xảy ra những chuyện này chứ?
Rồi sau đó,Khương Thục Đồng hầu như không nói ra một câu nào,vì trong câu nói này,đã bao gồm hai sự trợ ngại về tâm lý。
Cô ta không thể sinh con,cứ như một phụ nữ đã thừa nhận khuyết điểm lớn nhất của bản thân vậy,thứ hai,bản thân cô ta cũng là “Đứa con hoang”,điểm này,cô ta chưa từng nói với Bạch Mi,cho nên,Bạch Mi không biết。
Chính là hai điểm này,khiến cho Khương Thục Đồng cảm thấy tự bi,thấy không xứng đang ở bên cạnh người đó。
“Vậy là cô nói sai rồi,Thục Đồng,tình sử của kẻ cưỡng bức cô có biết không?Những loại người này,thông thương đều là tình cảm biến thái,hay là có nhiều phụ nữ,lở như bị nhiễm Aids rồi phải làm sao?Đương nhiên,cho anh ta dùng bao cao su đây là cách duy nhất,ai cũng không hy vọng bản thân bị cưỡng bức có đúng không?Tránh không bị mang thai là điều thứ nhất,còn chuyện quan trọng hơn nữa là tránh bị nhiễm Aids,tôi đề nghị cô cũng bỏ trong túi mấy cái đi。Cô ở xưởng may,là sống một mình đó!”
Bạch Mi lại nhắc đến chuyện đó。
Khương Thục Đồng cảm thấy Bạch Mi nói rất đúng。
Mười ngày sau,ba người về trước,Khương Thục Đồng đã đến siêu thị mua bao cao su,cũng không phải cố tình,đúng lúc đến mua đồ dùng sẵn mua luôn。
Vì cô ta chưa mua qua bao cao su,đối với những thương hiệu bao sao su cũng không hiểu biết nhiều,lúc mới bắt đầu với Cố Minh Thành ở bên nhau,bao cao su đều do anh ta mua,giống như gọi là “Cương bản” gì đó,Khương Thục Đồng cũng theo hiệu đó mua được mấy hộp,để vào trong kệ tủ của đầu giường。
Cũng như Bạch Mi khuyên cô ta vậy,cô ta bỏ một cái vào trong ví,để vào trong ngăn kéo,chuẩn bị có khi cần dùng đến。
Từ Mậu Thận vốn dĩ không muốn nhận yêu cầu đặt may trang phục của Cố Minh Thành,nhưng mà nghĩ lại,Cố Minh Thành xưa nay không làm chuyện mà mình không nắm rõ được,dù cho anh ta có bỏ ra con cờ này,nhất định cũng phải thu hoạch gì đó,nhưng mà,Từ Mậu Thận không biết anh ta muốn thu hoạch được gì,cho nên,cứ tạm thời nhận làm。
Bởi vì,giá cả mà Cố Minh Thành đưa ra rất cao。
Cái banh đối phương đá ra anh ta nhận lấy,sau đó thì nhìn xem bước tiếp theo của Cố Minh Thành là gì。
Đơn hàng này là của công ty Amon,trong ba ngày nhất định không thể hoàn thành,anh ta muốn liên kết làm chung với Khương Thục Đồng。
Anh ta biết Khương Thục Đồng sẽ không nhận lời,bởi vì hiện nay,chuyện của Cố Minh Thành đã không liên quan đến cô ta。
Hơn nữa,hiện nay quan hệ giữa Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng hầu như đã đóng băng,dù cho lần trước đã trải qua chuyện say rượu,Khương Thục Đồng đến nay vẫn chưa tha lỗi cho anh ta,điều này khiến cho anh ta trước mặt Khương Thục Đồng như thấp kém hơn vậy。
Những chuyện này,chỉ gọi điện thoại thì không tốt cho lắm,không đủ trân thành,cho nên,hôm nay,anh ta đã đến xưởng may của Khương Thục Đồng,khi còn đang trên đường,thì nhận được điện thoại của Cố Minh Thành,nói là muốn ký hợp đồng với anh ta。
Từ Mậu Thận nói bản thân một lát nữa sẽ đến xưởng may của Khương Thục Đồng。
Cố Minh Thành đã bước ra tập đoàn Minh Thành,đang trên đường đi。
Anh ta sớm đã biết được Từ Mậu Thận sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ này,đương nhiên sẽ đến tìm Khương Thục Đồng giúp đỡ。
He!
Từ Mậu Thận đã đến xưởng may của Khương Thục Đồng,không thấy Khương Thục Đồng ở đó,nhân viên nói Khương Tổng đang trong xưởng xe,nhờ Từ tổng đợi một tí。
Từ Mậu Thận ngồi trong phòng làm việc,tâm trạng khẩn trương。
Lúc nãy máy may bị hư,cô ta đã chui xuống dưới sửa máy,sau khi sửa xong máy,trên mặt và mái tóc đều dính dơ bẩn,toàn thân mồ hôi đầm đìa,đây giống như là lần đầu tiên Khương Thục Đồng làm những việc này,sau khi làm xong mới cảm thấy toàn thân khó chịu,cô ta muốn quay về phòng tắm rửa,khi đang quay về phòng,nhân viên nói với cô ta là,Từ Tổng đến đây,đang đợi cô ta trong phòng làm việc,Khương thục đồng nói nhờ anh ta đợi một lát,cô ta tí nữa qua đó。
Quay về phòng,kéo tấm màn cửa xuống,đóng cửa lại。
Trong cửa phòng của Khương Thục Đồng có một tấm màn cửa,bình thường khi cô ta không có ở trong phòng,sẽ mán lên,nếu như bước vào phòng sẽ kéo xuống,điều này đã thành thói quen rồi,hơn nữa,kéo màn xuống,đây là điều cô ta nhất định phải làm khi bước vào phòng,nhưng mà giống như quá vội vàng hay sao,sau khi Khương Thục Đồng bước vào trong,quả nhiên lại quên khoá cửa。
Cửa phòng của cô ta không phải là loại khoá cửa trong,là loại có thể từ ngoài bước vào- -
Giống như mọi chuyện đều là phản ứng vô ý thức,cũng đều phối hợp với thời gian của người đó。
Trong định mệnh,rốt cuộc là ai đã kéo gần lại duyên phận giữa hai người đây?
Là không biết làm sao?Hay là không ý thức?Hay là đây rõ ràng là sợi tơ hồng mà nguyệt lão đã kéo lại。
Sợi tơ hồng này,dù cho bạn có giãy dụa như thế nào,cũng kéo không đứt,thoát không khỏi。
Thời tiết từ từ nóng lên,khi Khương Thục Đồng đang tắm,xe của Cố Minh Thành đang trên đường đến xưởng may của cô ta。
Sau khi Khương Thục Đồng tắm rửa xong,lau khô mái tóc,từ phòng vệ sinh bước ra, lau khô mình mẩy,chuẩn bị mặc áo ngực。
Người đó đậu xe trong sân,tình cờ nhìn qua phòng của Khương Thục Đồng。
Anh ta nhìn một cái là thấy trong phòng Khương Thục Đồng có ai đó,vì màn cửa đã kéo xuống。
Từ Mậu Thận nói anh ta đang trong xưởng may。
Cố Minh Thành từ từ bước qua đó,bước chân rất nhẹ nhàng。
Rõ ràng biết được hai người hiện giờ đã chia tay,những cảm xúc mãnh liệt trong nội tâm thế nào cũng không kiềm chế được,anh ta giống như chỉ còn cách bắt được gian tình của hai người trên giường,anh ta mới chịu buông tha。
Bởi vì anh ta cứ nghĩ là,Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng đang trong phòng。
Cô nam quả nữ,trong phòng làm gì chứ?
Từ từ tiếp gần cánh cửa đó,trái tim khẩn trương như muốn nhảy ra vậy。
Rõ ràng biết được mở ra cánh cửa đó,anh ta lại tự chuốt lấy đau khổ,có thể như đây là một vết sẹo,không xé ra vết sẹo đó,những mũ bên trong làm sao mà chảy ra được。
Anh ta bước đến đằng trước,vén tấm màn lên,nhẹ nhàng vít tay nắm cửa,quả nhiên không có khoá cửa。
Chuyển động,mở cửa。
Bên trong phòng,tấm màn đối diện đang kéo xuống,ánh sáng u ám,bên trong có một phụ nữ,chỉ mặc một chiếc quần lót ren màu đen,quay lưng lại,đang cài lại khoá của áo ngực,mái tóc của cô ta,đã xoã xuống đến bên trên dây áo ngực,sợi dây áo ngực màu đen cứ thế này đã lộ trước mặt của Cố Minh Thành。
Khương Thục Đồng vẫn chưa ý thức được có người bước vào。
Cố Minh Thành nhẹ nhàng nhanh chóng đóng cửa lại,đứng ngay cửa nhìn cô ta。
Đôi chân của Khương Thục Đồng rất mảnh mai,eo rất thon,quay người lại mặc áo ngực động tác đó vô cùng quyến rũ,mái tóc ướt sũng,phòng phềnh,rất lười đó,vì cái khoá áo ngực là bốn dãy,cài lại dãy trên,dãy phía dưới không biết vì sao lại mở ra,nhưng mà,cô ta không nhìn thấy,đương nhiên không chú ý。
Giống như khi còn đang bên nhau với cô ta,Cố Minh Thành chưa từng nhìn qua cô ta ướt sũng như vậy,những cử chỉ này đều mang mùi vị khiêu gợi,hôm đó từ trên máy tình,không cẩn thận nhích trúng đầu ngực của cô ta mà cảm giác cứng đó lại dồn lên trong tim。
Khương Thục Đồng muốn khom người xuống từ trên giường lấy lên chiếc áo lót hai đây,vẫn chưa mặc vào,liền nghe thấy phía sau truyền lại một giọng nói,“Vẫn còn một cái chưa cài lại!”
Khương Thục Đồng giật mình:“Á” một tiếng kêu lên,hoảng sợ quay người lại không biết làm sao,mới nhìn thấy Cố Minh Thành từ từ ngồi trên ghế sofa bên cạnh giường,ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta,Khương Thục Đồng hoảng hốt liền mặc lại quần áo,cô ta không biết Cố Minh Thành đến đây làm gì。
Anh ta có biết được anh ta đột nhiên bước vào như vậy,đã khiến cho Khương Thục Đồng giật cả mình không?Đến hiện giờ,trái tim của cô ta vẫn còn đập “Thình thịch thình thịch。”
“Anh đến đây làm gì?”Khương Thục Đồng hỏi,bộ dạng giận dữ,đang lên án anh ta về việc không mời mà đến。
“Tôi cứ tưởng cô và anh ta đang làm tình trong phòng,muốn đến xem thử,khi bộ dạng cô và người đàn ông khác làm tình sẽ như thế nào,là dâm đãng?Quyến rũ?Dịu dàng?
Những lời này,anh ta nói ra,đôi mắt cũng không chớp một cái,giống như làm tình cũng giống như ăn cơm vậy。
Tuy nhiên thực cũng là sắc,nhưng tình dục là một chủ đề luôn giấu diếm lại,anh ta lại nói với Khương Thục Đồng đang đứng trước mặt anh ta như vậy,khiến Khương Thục Đồng vô cùng xấu hổ。
Trên danh nghĩa mà nói,Khương Thục Đồng đã kết hôn。
Lúc nãy khi biết anh ta bước vào đây,trên mặt của Khương Thục Đồng đã nóng lên,lại thêm lúc nãy khi tắm có xông hơi,giờ này trên mặt trắng hồng mịn màng。
Cánh tay của Cố Minh Thành đang dựa trên ghế sofa,“Nhớ mại mại bộ áo ngực này cũng do tôi mua cho cô đó,sao giờ đây,hiên nay đã bên người đàn ông khác,quả nhiên lại không nở cởi ra sao?Là không nở bộ áo ngực này,hay là không nở tôi đây?”
Khương Thục Đồng nghe được những lời này,càng tức giận hơn,cơn giận đã tràn ngập trong lòng,người này là đến sỉ nhục cô ta đó,nhưng mà cô ta không biết phải làm sao。
Cô ta giận đến nỗi đã cởi ra áo lót hai dây,cởi chiếc quần xuống,từ phía sau mở ra cái khoá của áo ngực,hai đôi bồ câu trắng mịn liền nhảy ra,cô ta đã quăng chiếc áo ngực đó lên trên mặt của Cố Minh Thành,“Trả cho anh!”
Giống như còn giận,lại khom người cởi xuống quần lót,khi cởi từ trên xuống,bởi vì cởi quá nhanh,đã dồn thành một đống,cô ta cũng quăng lên mặt của Cố Minh Thành,“Trả cho anh!”
Tiếp đó,cô ta đã trần chuồng cơ thể,đứng trước mặt Cố Minh Thành,che miệng lại khóc oà lên,cô ta không rõ bản thân là đau thương hay là thê lương,cứ luôn cảm thấy chuyện dây dưa giữa cô ta và Cố Minh Thành sao cũng không đứt đoạn được。
Hay là,vì anh ta từng nói qua hai chữ “Hôn Lễ!”
Cô ta từ trên giường kéo ra cái hành lý,đó là khi cô ta đến đây ở,quần áo thường xuyên mặc。
Từ bên trong chọn ra những quần áo Cố Minh Thành mua cho cô ta,đều quăng hết lên mặt anh ta,“Trả cho anh,Trả cho anh!”
Sau đó lại từ trong tủ lấy ra một bộ áo ngực màu trắng mới tinh,dù sao cơ thể của cô ta,Cố Minh Thành sờ cũng sờ đủ muốn cũng muốn đủ rồi,trước mặt anh ta,Khương Thục Đồng sớm đã không còn chuyện riêng tư nào nói được nữa。
Cố Minh Thành cứ dùng ánh mắt sâu sắc đó nhìn cô ta。