“Yêu, mà không thể cho họ thấy được con người thật của mình, đó là một loại thống khổ. Ngày nào đó mọi chuyện đổ vỡ, có bị bỏ rơi cũng là điều đương nhiên.”
Với “tài năng” và “nhan sắc” của mình, sau khi dụ dỗ cùng thề thốt về nhà sẽ “đền bù” cho hai vị đại gia nhà mình, ai đó giờ đây đang ngồi ở quán café đối diện Tạ Viên cùng hai anh em Lập gia và Minh Lãm. Ngân Tước cử tưởng sẽ không được đi, cuối cùng chẳng hiểu sao em trai nam chính lại đại phát từ bi đồng ý với điều kiện phải mang Minh Lãm theo làm vệ sĩ, phải ăn uống nói chuyện gần Tạ Viên cho dễ quản lí. Thật đúng hết nói nổi.
Nhìn ai đó đang tí ta tí tởn nháy mắt ra hiệu cho mình, Lập Hoàng bỗng cảm thấy đau đầu thay cho Hạ Diệp và Đinh La Khắc. Có thể chịu đựng Lương Quang Ngân Tước ngần ấy năm quả nhiên bản lĩnh.
- Ngân Tước, bà muốn ăn gì, tui dẫn bà đi.
- Tui muốn ăn hải sản, loại mắc nhất, tui còn muốn ăn bào ngư vi cá, ăn lẩu… Sau đó chúng ta phải đi ăn vặt. Ông có tiền trả không?
Hỏi thừa, người ta là hacker vạn người mê đó, không có mới là lạ. Tất nhiên Lập Hoàng không bỏ qua cơ hội châm chọc “động nghiệp” của mình.
- Sao tui có cảm tưởng bà đang vùng dậy sau thời gian bà bị em bà đè ép vậy.
Ngân Tước xì một tiếng khinh bỉ, bạn Hoàng nào đó tiếp tục ắt xì lần hai.
Lập Gia hiền lành cười một tiếng, giống như đã quen với cảnh này. Thật ra lúc đầu anh cũng cảm thấy lạ, tại sao em trai nhà mình chỉ thỉnh thoảng gặp cô bé này nhưng quan hệ lại tốt như vậy, còn thoải mái “đá xoáy” nhau vài câu. Dù sao Ngân Tước vốn nổi danh trong trường là tiểu công chúa, lúc nào cũng có hai hộ hoa sứ giả kè kè bên cạnh, xung quanh cũng toàn là nhân vật gia thế bất phàm tiền hô hậu ủng, con trai bình thường chưa qua “kiểm duyệt” nhất định khó có thể lại gần nói chuyện. Hỏi em trai thì Lập Hoàng chỉ cười cười, nói hai người chính là duyên trời định, vừa gặp đã yêu, làm cô bé này đứng cạnh giả vờ muốn nôn, tiếp tục chí chóe.
- Ngân Tước, đừng để ý Hoàng, nó chỉ đùa em thôi. Ngoan, anh dẫn em đi ăn nhé.
- Quả nhiên chỉ có anh Lập Gia hiểu nỗi bi thương trong trái tim bé nhỏ của em. Đi, mình đi ăn, mặc kệ em trai anh. Em nghe nói hải sản ở Đế Thục là ngon nhất, hôm nay nhất định phải ăn ở đó đó.
__________________Ta là phân cách tuyến dễ thương_________________________
Brừm brừm…
- Hai người đến trước nha, em đến siêu thị mua chút đồ đã, nhớ gọi món đắt nhất đợi em về ăn đó~
Ngân Tước ngồi sau xe Lập Hoàng vẫy tay nói lớn với Lập Gia và Minh Lãm, vừa dứt lời, chiếc moto màu đỏ đen sáng bóng dưới ánh nắng mặt trời lập tức rẽ vào con đường khác rồi mất hút trước tầm mắt của hai người còn đang ngơ ngác nhìn. Minh Lãm lắc đầu cười, kêu Lập Gia một tiếng rồi cả hai tiếp tục đến Đế Thục.
Lập Hoàng phóng xe đến một cửa hàng cũ kĩ trên con đường nhỏ, dừng xe lại bế Ngân Tước xuống rồi cả hai liền khuất dáng sau cánh cửa cỗ bạc màu. Ngồi phịch xuống ghế sofa, hắn ý vị thâm trường nhìn cô hỏi:
- Có chuyện gì mà gấp vậy, tổ chức giao nhiệm vụ gì sao? Tui nhớ ba năm nay ngoài việc lão đại căn dặn bà áng binh bất động cũng không nói gì thêm. Sao tự dưng lại kéo tui đến đây?
- Tui quyết định rồi, tui sẽ quay về C.P. Phải hoàn thành hết chuyện cũ, sẵn tiện tiêu diệt sạch sẽ E.D. Dạo này tin báo về bên đó đang hành động ráo riết. Bên mình cũng cử người đi khá nhiều. Lúc nãy tui có gặp Nạp Lan Đình, hình như đối tượng lần này của chị ấy là Lý Gia Hạo. Chị ấy cũng nói mọi người muốn tui quay về.
- Tước, tui nói bà, nếu quay lại, bà chính là July, bà… thật sự quên được chuyện của Marjorie sao? Nếu không được thì đừng tự ép bản thân, lão đại sẽ không bức bà, huống hồ gì còn có tui. Bên cạnh bà còn có Hạ Diệp với Lương Quang Đinh La Khắc, thêm Lăng Minh Lãm, Đỗ Thành Nguyệt, bọn họ như thế, bà đừng nhìn bề ngoài, tất cả đều dính líu đến C.P với E.D, chưa phân rõ địch ta. Lần trước bà nói bên cạnh tui có người của E.D, tui tra mãi không ra, chỉ có thể càng cẩn thận. Nhưng tui lại tra được mấy người bạn của bà có dính dáng đến chuyện này… Bà…
Hít một hơi, Lập Hoàng vẻ mặt nghiêm trọng nhắc nhở:
- Bọn họ yêu quí bà, có lẽ do bà rất tốt, có chuyện gì bà cũng không ngại hi sinh vì họ. Nhưng nếu một khi tất cả lộ ra hết, đừng nói là người thân, dù là bạn bè cũng làm không được, nhất định sau này có kẻ chết người sống. Nếu bọn họ biết bà không hoàn toàn tốt, hoàn toàn thánh thiện, thuần khiết như bọn họ đã tưởng, họ… không chừng sẽ bỏ rơi bà. Bà sẽ rất đau khổ, mà tui, lại không muốn thấy điều đó…
Ngân Tước bật cười, nhưng mắt cũng đã hồng hồng lấp lánh nước, giọng nghẹn ngào:
- Hoàng, tui biết ông rất tốt với tui, tui cũng biết ông lo cho tui. Nhưng mà thân là thành viên của C.P, sao có thể bỏ mặc mọi người. Huống hồ gì bản lãnh của July, ai ai cũng sợ, có tui, mọi người càng thêm chiến thắng không phải sao? Còn về phần bọn họ thì mặc kệ đi. Ngay từ đầu tui không hề nói bản thân mình thánh thiện gì cả, nếu cái họ thích là cái vỏ bọc thuần khiết này mà không hiểu được con người thật của tui thì đành chịu thôi. Dù sao tui thật lòng yêu bọn họ. Yêu, mà không thể cho họ thấy được con người thật của mình, đó là một loại thống khổ. Ngày nào đó mọi chuyện đổ vỡ, có bị bỏ rơi cũng là điều đương nhiên. Còn Marjorie, tui không còn bận tâm đến cô ta nữa… Ông nhìn xem… bây giờ tui có khác gì cô ta lúc trước đâu. Nhưng chí ít, cô ta may mắn hơn, bởi vì tui thật sự, thật sự vẫn rất nhớ cô ta…
Lập Hoàng sững sờ, dang tay ôm cô vào lòng. Hắn cũng giống như cô, nhưng hắn chính là đàn ông, còn cô là một cô gái. Những loại đau đớn này, tại sao hắn không thể gánh vác luôn cả phần của cô? Ngân Tước chính là thiên sứ duy nhất trong lòng hắn, cho dù đôi cánh sau lưng cô đã thật sự hóa đen, nhưng hắn không để tâm, bởi vì đó là con người chân thật nhất của cô. Hắn lại nhớ đến Marjorie, đó là người con gái Lương Quang Ngân Tước không thể quên. Hắn biết cô nhất định vẫn còn nhớ cô gái kia rất nhiều. Nhưng mà… nghe cô thú nhận điều đó, đáy lòng dâng lên một cỗ cay đắng. Số phận đã sắp đặt như thế, bọn họ không có cách nào chống lại. Cô gái nhỏ này, phải làm sao đây?