Rất Yêu Em - A Vãn

Chương 30: Về nhà




Tháng 9, giải đấu chung kết thế giới hừng hực bắt đầu, đây là lần đầu tiên trung quốc đảm nhiệm vai trò nước chủ nhà.

Bọn họ cần phải thắng để chứng tỏ bản thân, họ đã chờ đợi quá lâu rồi.

Mặc dù Zero team không cần tham gia đấu vòng loại để vào trận chung kết, nhưng cả nhóm bọn họ hiếm khi lại cố gắng dậy sớm, xem live stream giải đấu, cùng nhau phân tích tình huống trong trận, bàn tính chiến thuật, cũng bận rộn không kém.

Tối đó, sau khi Đại Trạch chấm dứt cuộc họp, Tô ɖu͙ƈ ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở về thì người cũng lung lay theo gió.

Đoạn Trường An vỗ nhẹ lên đầu cô: “Em sao vậy?”

Tô ɖu͙ƈ quay đầu lại, thì thấy mọi người đang nhìn cô đầy lo lắng: “Ba mẹ em trở về nước, họ nói trở về xem em thi đấu.”

Cha mẹ của Tô ɖu͙ƈ quanh năm đều ở nước ngoài, công việc rất bận rộn, trước giờ vẫn luôn áp dụng chính sách nuôi thả với cô, lần này họ đặc biệt quay về, làm Tô ɖu͙ƈ cảm thấy rất không chân thực: “Cuối cùng bọn họ cũng nhớ tới đứa con gái bảo bối này sao?”

Tô ɖu͙ƈ nắm vạt áo của Đoạn Trường An, nhìn Đại Trạch: “Anh Trạch, tối mai em muốn về nhà ăn cơm.”

Đại Trạch gật đầu đồng ý.

Ngay sau đó anh ta nghe thấy cô gái nhỏ cất giọng lảnh lót hỏi: “Đội trưởng, anh có muốn về nhà với em không, đi gặp ba mẹ em…”

Max vỗ bàn: “Hay, ăn tối bằng cẩu lương, ăn ngon thật đó.”

Đoạn Trường An đơ mặt, anh gật đầu rồi đứng dậy đi lên lầu.

“Đội trưởng bị sao vậy???” Tô ɖu͙ƈ mờ mịt.

“Ha ha ha ha,” Wang, người duy nhất trong đội đã ra mắt gia đình nhà gái, anh ta cười ra tiếng, “Anh đoán lão đại đang hồi hộp.”



A Văn giơ hai tay lên trời: “Lão đại! Anh cũng có lúc hồi hộp rồi!”

“…”Tô ɖu͙ƈ câm nín.

Ban công lầu hai.

[Mẹ, ngày mai con đi gặp ba mẹ của cô ấy.]

[Tô ɖu͙ƈ, người lần trước con đã nói với mẹ đó.]

[Con thật là tệ, đi gặp người lớn cũng để con gái nhà người ta giành trước.]

[Khi nào ba mẹ nghỉ đông con sẽ dẫn cô ấy về nhà, con mong mẹ bình thường một chút, đừng dọa cô ấy sợ.]

Nhắn lại xong, Đoạn Trường An trở về phòng, anh mở tủ quần áo, trầm tư suy nghĩ.

Tô ɖu͙ƈ vừa vào phòng thì nhìn thấy cảnh này, cô cười ra tiếng: “Đội trưởng anh hồi hộp thiệt đó hả?”

Thấy cô gái nhỏ cười ngây ngô, Đoạn Trường An cưng chiều bóp tay cô: “Đúng vậy, anh rất hồi hộp.”

_______________

Mẹ Tô là mẫu người phụ nữ dịu dàng, ba Tô thì tính tình hơi kỳ quái.

Lúc nhìn thấy Đoạn Trường An, mẹ Tô rất hài lòng, bà cười vô cùng ấm áp. Ba Tô thì quay đầu đi vào phòng làm việc lấy notebook: “Nghe nói cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, tới đây, chúng ta solo một ván.”

Tô ɖu͙ƈ kinh ngạc, ba Tô bắt đầu chơi game từ bao giờ sao cô không biết, cô bước tới nhìn xem.



Khi nhìn thấy những lá bài có hình con nhện trêи màn hình, nét mặt của Tô ɖu͙ƈ trở nên lãnh đạm hơn nhiều, ba Tô ngoắc tay gọi cô: “Con tới đây tính giờ cho chúng ta, xem ai xong trước.”

Sau đó ông lại tiếp tục lẩm bẩm: “Thật ra mình chơi đấu địa chủ giỏi hơn, thôi để lần sau vậy…”

Tô ɖu͙ƈ xoay người chạy vào phòng bếp: “Mẹ! Mẹ ra giải quyết lão Tô đi!”

Vì vậy dưới sự ngăn cản của hai người phụ nữ quyền lực nhất nhà họ Tô, cuộc thi đấu buộc phải chấm dứt.

Ăn cơm chiều xong, hai người vội vàng trở lại câu lạc bộ.

Tô ɖu͙ƈ lên lầu tìm vài thứ, mẹ Tô đứng trước cửa cùng với Đoạn Trường An.

“Tô ɖu͙ƈ, đứa trẻ này từ nhỏ đã rất tự lập,” Mẹ Tô nói, “Một phần cũng là do hai bác luôn bận rộn lo cho công việc, hy vọng sau này con cưng chiều con bé nhiều hơn.”

“Con biết.” Đoạn Trường An trịnh trọng gật đầu.

Tô ɖu͙ƈ ngồi trêи ghế phụ vẫy tay: “Ba mẹ bọn con đi trước, trước khi bắt đầu thi đấu con sẽ đưa vé cho hai người, hai người đặc biệt trở về xem con thi đấu, con rất vui.”

Ba Tô cũng vẫy tay tạm biệt: “Đi nhanh đi, đi nhanh đi, thật ra chúng ta về nước chẳng qua là đi nghỉ phép thôi, nói về xem con thi đấu là lừa đứa ngốc như con thôi.

“…”

Ồ.

Nhìn chiếc xe rời khỏi tiểu khu, ba Tô nắm tay mẹ Tô đi vào thang máy: “Sao tôi có cảm giác giống như tiễn con rể và con gái về nhà vậy, ây dô thật đáng sợ quá.”

Mẹ Tô lắc đầu, lão Tô à, ông còn chưa chịu chấp nhận hiện thực sao?