Edit: windy
“Ngoan, mẹ cũng nhớ các con.” Thân thể Tuyết Thuần có chút không dễ dàng đỡ hai bé, hai nhóc này càng ngày càng tốt, cân nặng không ngừng tăng lên, cô suýt chút nữa không nhận được bọn chúng.
“Sao đến bất ngờ vậy? Cũng không nhắc trước trong điện thoại cho mẹ, để mẹ đi đón hai đứa.”
“Bọn nhỏ vội vã muốn thấy em, chậm một ngày cũng không được, dù sao hiện tại anh cũng đang nghỉ phép, liền quyết định đến thăm em.”
Lại Tư nói xong không mặn không nhạt, thực chất, thời điểm tới thật đúng lúc. Những trưởng lão kia sợ anh không trở lại, bảo dưỡng tuổi thọ cũng không đi, liền ở lại Lại gia. Nhưng anh quyết tâm muốn rời khỏi, không trên người nào dưới người nào ra lệnh một cái, bỏ rơi bọn họ dễ như trở bàn tay. Thử hỏi, đương gia là người đứng đầu, ai dám là phản, mấy trưởng lão kia lại càng sống trở về cũng không dùng được.
Bọn nhỏ vô cùng nhớ cô, mà anh chợt muốn cho cô bất ngờ, dựa vào lý do quang minh chính đại này, suy nghĩ tới cũng sẽ không có vẻ đột ngột. Trời ban cho cơ hội tốt như vậy, anh không vội vàng bắt được thì không phải là đàn ông.
“Được rồi, ban đêm trời lạnh, mau vào đi.” Tuyết Thuần kéo thật to lưới sắt, xuyên qua tiểu viện mờ tối, đi vào phòng ấm áp.
Đèn trong phòng rất sáng, Trích Trích lập tức lên tiếng, “Mẹ cắt tóc! Thật xinh đẹp!”
“Xinh đẹp! Xinh đẹp! Con cũng muốn!” Đô Đô lau lau nước miếng, say mê ngắm. Muốn tóc của mình cũng uốn uốn, nhất định xinh đẹp như búp bê trong phòng.
“Cảm ơn, ừ, được.” Tuyết Thuần hôn lên trán bọn chúng một cái.
Cuối cùng ngẩng đầu thấy rõ Lại Tư một thân tây trang, ánh mắt anh sâu thẳm, ánh mắt cố ý lượn quanh cô muốn nói lại không nói được.
Tuyết Thuần thấy thế trong lòng hoảng hốt không hiểu, cảm thấy ánh mắt của anh giống như nghiên cứu cái gì đó. Tuyết Thuần không chống cự nổi ánh mắt bức người áp lực của anh, rất nhanh liền thua trận.
Thời điểm đang muốn rời đi, Lại Tư trước cô bước từng bước hai tay đút túi, ánh mắt lẫm nhiên quét qua biệt thự nhỏ. Lúc trước ở bên ngoài chờ cô trở lại, hai đứa trẻ vội vàng ngáp ngủ, không nhìn thấy chú Lãnh của chúng, anh cũng là thấy thế liền nhất thanh ở nhị. Ban đêm, 11 giờ hơn, một người đàn ông độc thân tự đưa một người phụ nữ tự cho là ly hôn thành công về nhà, động cơ tuyệt đối không đơn thuần.
Một khắc kia anh liền suy nghĩ, nếu là người đàn ông kia tiến vào, anh liền thiến anh ta!
“Ăn cơm tối rồi sao?” Tuyết Thuần không có gì để nói vẫn nói, biết rõ nói ra cũng chỉ là câu nói nhảm. Cô từng ngồi trên phi cơ của Lại gia, phòng ngủ, thức ăn đều không ít, nhất định được chăm sóc cẩn thận.
Tuy nói như thế, Lại Tư kiềm chế cực tốt vô cùng nể tình, mỉm cười trả lời: “Ăn rồi.”
Nhìn kỹ, biệt thự cô đang ở lúc này, tuy nói không lớn, lại nhỏ mà ấm áp. Phòng khách thiết kế rất tự nhiên, trang trí điêu khắc thanh nhã, trang trí theo phong cách Châu Âu, sắc thái bố cục đơn giản thanh thoát. Không hề hào hoa trang hoàng, tường trắng trong sáng, giống như thủy tinh cung đẹp đẽ, phong cách rất hưu nhàn.
Tuyết Thuần thấp thỏm bất an bắt tay vào làm, giống như tiếp đãi lãnh đạo đến thị sát địa bàn, “Chỗ này khẳng định không lớn bằng chỗ anh, nhưng phía sau có một vườn hoa nhỏ. Tổng thể mà nói, cuộc sống ở đây rất thoải mái, thích hợp để cho bọn nhỏ lớn lên khỏe mạnh.”
“Không tệ.” Lại Tư nhìn chung quanh một vòng, cho ra kết luận, sau đó ánh mắt lại vòng một vòng, rơi vào trên người cô, tròng mắt đen thổi hơi nóng đến, “Tại sao đột nhiên đổi kiểu tóc?”
Vốn là đen nhánh tự nhiên thẳng phát, tới chỗ nào cũng tỏa ra một ngọc nữ xinh đẹp thuần khiết kiểu cổ đại, mà màu đỏ rượu uốn sóng lấp lánh chiếu lên làn da bạch ngọc của cô, so với tinh khiết trong sáng, lúc này cô cười một tiếng nhăn mày một cái nhưng lại mang phong thái thục nữ quyến rũ động lòng người.
Ánh mắt Tuyết Thuần chợt lóe, sờ sờ sợi tóc uốn sóng rơi trước ngực, “Như vậy có vẻ thành thục, công việc cũng dễ tìm được chút.”
“Chỗ này của em còn phòng khác không?” Lại Tư cũng không khách khí, ở trước mặt cô cởi áo khoác ra. Công việc vừa giao xong, còn không thay quần áo, liền không thể chờ đợi đuổi theo. Trờ i mới biết anh nóng lòng thế nào. Cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, không có anh xen vào, cuộc sống tuyệt đối là một tiếc nuối lớn!
“Có.” Tuyết Thuần trả lời xong lập tức sửng sốt một chút, “Tối nay phải ngủ ở chỗ này sao?”
“Thân là cha của bọn nhỏ, anh không có tư cách sao?” Cũng không đợi cô trả lời, tinh tế nhìn toàn bộ bố trí trong phòng, Lại Tư đi thẳng ra ban công nhỏ, chỗ đó dẫn thẳng ra vườn sau, trong màn đêm đen nhánh, bởi vì đèn không có mở toàn bộ, đèn đường vàng nhạt mở ra ánh sáng mê ly, mơ hồ nhìn thấy một cây đại thụ ở bên đầu tường, lá cây rơi xuống theo gió bay đi, ngược lại có phong tình khác.
Tuyết Thuần như cô vợ nhỏ cách anh năm bước. Cô dám nói không sao! Các con đều là của cô, ngộ nhỡ ngày nào đó tâm tình Lại Tư không tốt, nói chăm sóc các con gặp khó khăn, lập tức muốn giành lại con, cô chẳng phải là muốn khóc sao!
“Mẹ, Đô Đô muốn đi ngủ.” Đô Đô xoa xoa đôi mắt đen láy, ôm chân của cô, mặt cọ cọ vào.
Ngay sau đó Trích Trích cũng ngáp một cái, “Con cũng muốn ngủ.”
“Vậy cũng phải tắm nước nóng trước đã.” Tuyết Thuần lôi kéo tay bé nhỏ của chúng, “Mẹ đưa mấy đứa đi tắm rửa sạch sẽ.”
Chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy, tiếng cười khanh khách huyên náo của hai đứa trẻ truyền ra.
Lại Tư nheo mày, cũng chưa từng thấy bọn họ vui vẻ với anh như vậy, chẳng lẽ thiếu sót bốn năm không sống cùng nhau?
“Cha cũng chưa có tắm rửa sạch sẽ.” Trích Trích một thân bọt trắng, nghiêng đầu nhìn thấy cha ruột ấm áp cúi mặt, lập tức hắc hắc lên án.
“Ha ha ...” Đô Đô hi hi ha ha cười đùa, ở trong nháy mắt Tuyết Thuần Lại Tư không nhúc nhích, hai tay bé nhỏ của Đô Đô vừa đánh loạn lên.
Ba!
Rào rào!
Bồn tắm khắp mọi nơi vẩy ra bọt nước, Tuyết Thuần cảnh giác lui về phía sau, nhưng là bất ngờ không kịp đề phòng vẫn bị dính ướt.
“Hai đứa trẻ quá khỏe nghịch.” Âm thanh Lại Tư hơi thâm trầm, vang ở bên tai.
Tuyết Thuần hơi sửng sốt, do không tự chủ được, bên hông một bàn tay ôn hòa chợt đặt lên. Vốn là anh đứng ở phía sau, này không, chính là ngược lại là cô chủ động chào đón, dán lên người anh.
Anh rất vô tội, nhưng là vô cùng hưởng thụ.
“Không có sao.” Tuyết Thuần lắc đầu một cái cười một cái, không dấu vết rời khỏi vòng ôm, bắt đầu đổi nước tắm cho Trích Trích và Đô Đô.
“Nếu là sau này đi làm, người nào sẽ chăm sóc bọn chúng? Nếu không hiện tại tìm một bảo mẫu tới.” Lại Tư bắt đầu câu được câu không trò chuyện, phòng tắm nho nhỏ, có các con khả ái của anh, có vợ... Của anh, sống ở đây, trong lòng đều tràn đầy ấm áp. Đây chính là mùi vị của một gia đình bình thường.
“Ừ, em từng nghĩ tới, dì Phi chăm sóc cho mẹ nhiều năm như vậy, em đang muốn xin dì ấy đến chăm sóc cho Trích Trích với Đô Đô.”
Rắc rắc!
Ý tưởng Lại Tư cho Tuyết Thuần mới nảy sinh ra, anh phải cho dì mập nào đó nghỉ hưu trước, nếu không anh làm sao xứng được chức vú em đây?
Không giống với mấy đứa trẻ tầm thường khác, Trích Trích Đô Đô từ khi sinh ra đã thiếu mất tình thương của cha, phương diện nào đó phải độc lập sớm. Ví dụ như đi ngủ, làm gì được ru ngủ như mấy đứa trẻ bình thường, không có truyện cổ tích, kiểu vừa lên giường liền ngủ luôn. Giống y hệt Tuyết Thuần, là một thần ngủ!
Lại Tư nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình khó có thể ngủ được, trong đầu tới tới lui lui đều là cảnh tượng người đàn ông kia đưa cô xuống xe.
Cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn giống như Tuyết Thuần như vậy, có đàn ông nào chả thừa dịp mà lao vào, là chuyện quá bình thường. Đặc biệt là Tuyết Thuần còn đang mù quáng cho là bản thân là người đã ly hôn nữa, chuyện liền có vẻ rất nguy hiểm. nếu anh không cho cô ăn chút gì ngọt ngọt, người phụ nữ này nhất định sẽ cách xa anh vạn dặm.
Suy đi nghĩ lại, muốn sau này như trước, Lại Tư đứng dậy trầm ngâm hồi lâu, thật sâu cho là đảm nhiệm chuyện kia không nên phát triển. Nếu không ném cho cô cành ô liu, Tuyết Thuần liền sẽ không cho anh có cơ hội quay lại cùng anh.
Chẳng biết tại sao, mặc dù ở trong lòng của cô, không biết anh xếp ở hàng thứ mấy, nhưng luôn có cảm giác không khỏi tự tin, Tuyết Thuần thương anh. Có lẽ là trong lúc cô lơ đãng lệ thuộc vào, có lẽ là có bọn nhỏ ràng buộc, nhận định cô sẽ không vô tình như vậy.
Còn có nhiều có lẽ hơn, có lẽ là lúc bốn năm trước bỏ rơi cô, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh như lưu ly trong suốt, bé nhỏ như đáng thương, có lẽ như câu nói Phó Cạn Doanh nói: “Trong thiên hạ không có người mẹ nào không thương con cả, cô ấy biết rõ rất có thể anh sẽ cướp Trích Trích và Đô Đô đi, nhưng vẫn trở lại. Cô ấy không phải là yêu anh vô cùng sâu sắc, chỉ là mù quáng tín nhiệm anh” anh nghe vào trong lòng, có lẽ là Lại Dung Nhàn ngày ngày khuyến khích anh đuổi theo vợ...
Thay vì suy nghĩ lung tung như vậy, không bằng trực tiếp đi hỏi rõ ràng một cái.
Nhưng từ trước đến nay cô đều dính giường liền ngủ, lúc này sớm đã ngủ say rồi. Lại Tư kết luận, bỗng nhiên lại giương khóe miệng lên, Trích Trích Đô Đô lúc này chắc đang ở bên cạnh cô đi. Sau đó, tự dưng lại nghĩ tới, mỗi lần cô tỉnh lại liền mơ màng chơi rất khá, miệng anh càng giương cao hơn.
Cẩn thận quan sát, anh chiếm một địa vị quan trọng nào đó trong lòng, không khỏi là đếm ra năm người, Xuyến Sở Sở này, Trình Lãng này, Lãnh Quý này... Đương nhiên Trích Trích Đô Đô là cục thịt trên người cô, dĩ nhiên là không tính.
Nghĩ như vậy, ngược lại càng cảm thấy cô là người coi trọng tình cảm, nói cách khác là dài chuyện. Thời gian như vậy, anh không chiếm ưu thế. Cách nhau bốn năm, coi như tội nghiệp Lãnh Quý rồi.
Từ miệng Trích Trích biết được, lý do bé không thích lúc mới gặp anh, là bởi vì mỗi lần Trích Trích nhắc đến cha t*ng trùng, Tuyết Thuần liền lộ ra bộ mặt ưu thương. Nếu không yêu anh, sao có thể khổ sở như vậy?
Tự hỏi lòng một câu, người phụ nữ như vậy, anh thật không muốn buông tha! Với tính tình ôn hòa của cô, cho dù là nửa đêm gõ cửa khuê phòng của cô, cũng sẽ không giống như người đàn bà chanh chua giơ chân lên chửi đổng mắng anh.
Càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy là Tuyết Thuần yêu anh. Lần này càng thêm không kiềm chế được, cả đời lần đầu tiên làm ra chuyện tình không thân sĩ. Nửa đêm canh ba, rất không phúc hậu đánh thức thục nữ đang ngủ say.
“Cốc cốc cốc!”
Tuyết Thuần đột nhiên chợt tỉnh, nghe được cửa phòng đập kêu vang dội, cô giật mình, phản ứng đầu tiên là: Có kẻ trộm đột nhập vào cướp bóc!
Cô vội vàng cầm lấy điện thoại bên cạnh, chuẩn bị bấm 110. Không nghĩ đến, có Lại Tư bá chủ hắc đạo ở đây, cho dù là một con ruồi cũng không dám bay vào được.
“Mở cửa!”
Tay cô run lên, theo hướng số 0 ngón tay bấm lên chỗ số 1, âm thanh quen thuộc, từng nghe qua ở đâu đó...
“Anh có lời muốn nói với em.”
Lại Tư! Tuyết Thuần không nghi ngờ nữa, xuống đất, mặt đen đùng đùng mở cửa, đổ ập xuống một câu, “Xảy ra chuyện gì? Có phải Trích Trích Đô Đô gặp chuyện không may?”
Lại Tư cầm dép, thần sắc mang theo vẻ hưng phấn, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm giống như ngôi sao trên bầu trời đêm.