Edit: Hoàng Bích Ngọc
Về đến thư phòng, anh tháo carvat, vô cùng buồn chán rót cho mình một ly rượu vang. Cho dù bên cạnh không ai, anh vẫn rất tao nhã ngồi xuống, lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay một chút, nhìn chất lỏng màu đỏ mềm mại thướt tha trong ly chầm chậm di chuyển. Chính là chất lỏng màu đỏ này, đều biến thành cái má núm đồng tiền đẹp như hoa của cô. Cái gì hồng rồi đen, chỉ có mỗi cô, chỉ có mỗi màu trắng.
Vô tâm nhấm nháp chút rượu vang, anh dựa mình vào chiếc ghế xoay, xoay người lại, đối diện cửa sổ trong suốt, nhìn ra phía bên ngoài, trong vườn hoa tường vi trắng nở rộ cả một bầu trời, từng bông hoa gắn với nhau tạo thành một bó lớn, nở rực rỡ nhưng lại vẫn thuần khiết, đó là sau khi cô đi anh đã tự trồng.
Anh thích màu trắng thuần khiết đó, giống như tâm lòng lương thiện của cô vậy, chẳng sợ bị anh vấy bẩn, cô cũng vẫn thuần khiết như cái tên của cô vậy.
Rồi đột nhiên Lại Tư nhắm mắt, thói quen chờ đợi làm trái tim anh đau nhói. Rõ ràng là tư vị đau đớn khó khăn như vậy, tại sao lại mang theo một chút dư vị ngọt ngào? Những năm tháng đã qua đó, phần lớn đều là vui vẻ, có phải là anh đã yêu cầu quá cao rồi không? Nếu lúc trước anh không vứt bỏ cô, đợi một thời gian, nhất định trong tim cô anh sẽ chiếm vị trí quan trọng nhất. Anh, vẫn quá nóng vội sao?
Cô rời đi năm thứ nhất, anh thật sự rất hận, hận vì sao cô vĩnh viễn không nhìn thấy được nỗ lực đào tim đào phổi của anh? Mỗi ngày anh đều mượn rượu giải sầu, thử quên người phụ nữ không quý trọng tình yêu của anh kia, cố không tìm hiểu về cô! Đóng chặt ngũ giác của chính mình, điên cuồng làm việc!
Cô rời đi năm thứ hai, ý hận dần dần biết mất trong anh, cả ngày lẫn đêm đốt cháy trái tim của anh, anh bắt đầu bất chi bất giác đi tìm hiểu tin tức của cô. Không ngờ, Tuyết Thuần sau khi rời khỏi, thật sự không có ý định quay đầu đi tìm anh. Trái tim của anh lạnh thấu.
Cô rời đi năm thứ ba, anh cho người đi tìm cô, không vì gì cả, chính là muốn nhìn cô một chút, xem có phải cô đã hết lương tâm, sống một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ hơn anh. Chưa từng nghĩ tới, cô biết mất trong biển người mênh mông, thật sự thoát khỏi sự khống chế của anh, giống như một làn khói anh không nắm giữ được.
Cô rời đi năm thứ tư, anh cố ý mang theo người phụ nữ khác xuất hiện ở trước mặt công chúng, thông qua các loại truyền thông, cố ý đưa tin tức của anh ra bên ngoài. Trong lòng, anh nghĩ, cô sẽ có hay không dù chỉ một chút ghen?
Giờ phút này, anh rất nản lòng, dụng tâm của anh so với tro tàn cũng không quá đáng. Mức độ cô thích anh, chỉ ít như vậy sao? Ngày đó chỉ một chút chuyện như vậy cũng không chịu được, còn đáng để anh yêu sao? Càng nghĩ càng không đáng giá, nhưng anh không khống chế được trái tim của mình. Anh thật sự rất yêu rất yêu người phụ nữ đó! Yêu đến mức không thể tự kềm chế! Yêu đến ngày đêm tưởng niệm khó có thể ngủ say!
Anh hận sự dứt khoát của cô! Càng hận chính mình không khống chế nổi trái tim!
Những năm gần đây, cô có hay không chỉ một chút khổ sở? Có hay không hối hận về lựa chọn của mình?
Có khi anh nghĩ, nếu cô trở về nhận sai, anh liền gây khó dễ cho cô một chút, sau đó cô dịu dàng nhận sai, anh liền dễ dàng tha thứ cho cô. Dù sao cũng là một người đàn ông, không có gì là không tha thứ được cả. Anh thật sự không nghĩ tới là lòng lại đau hơn! Chẳng sợ không tìm được cô ngày ngày đêm đêm dày vò còn hơn là một mình chịu đau đớn! Trời đất ơi, thật không công bằng! Dựa vào cái gì chỉ có một mình anh đau đớn tột cùng! Nếu không phải kiếp trước mắc nợ cô, anh thật sự muốn đánh Nguyệt Lão trên trời một trận, nhất định là ông ta đã nối sai nhân duyên tơ hồng.
Mấy năm nay, tin tức của cô như đá chìm đáy biển, số điện thoại của anh chưa từng đổi số, vậy mà cô cũng chưa từng gọi qua một lần.
Nhạc điện thoại cổ điển vang lên, trái tim của anh lại nhảy lên một cái, lông mi lãng tử lập tức giật một cái, lại chính mình giễu cợt cười một cái. Đã bao nhiêu lần như vậy, thế như lần nào cũng nghĩ là cô gọi đến? Không phải kẻ chuyên giết người Lam Dạ, thì chính là chị gái Lại Dung Nhàn rảnh rỗi. Chết tiệt, anh sớm nên quăng vào thùng rác mới đúng!
Anh lười biếng vơ tay trong không trung, không ôm hi vọng thoáng nhìn. Đột nhiên, ánh mắt anh chợt sáng lên, nháy mắt trở thành Bạch Cực Tinh xinh đẹp nhất trong trời đêm.
Đèn điện thoại thi nhau nhấp nháy, dãy số báo lên kia cho dù anh biến thành tro cũng không thể nào quên được.
Không thể tưởng tượng ở lúc anh sắp gục ngã mà cô lại gọi đến, cô gọi thật đúng lúc nha!
Tuy rằng nghĩ cực kỳ bất mãn, nhưng sự thật là nội tâm lại mừng như điên. Chưa bao giờ giống như bây giờ, trái tim giống như một cỗ máy vỡ nát, đập từng hồi mạnh mẽ, giống như chàng trai trẻ trong mỗi tình đầu, bỗng nhiên còn có chút không biết làm sao.
Nên nói gì đây? Mắng cô, sợ dọa cô chạy mất. Dỗ cô, đáy lòng lại thấy rất không cam tâm.
"Mẹ, cha t*ng trùng sẽ nghe điện thoại sao?" Đô Đô ngửa đầu, ánh mắt vô tội nhấp nháy nhấp nháy đáng yêu, đây là nơi đẹp nhất của cô mà bé di truyền.
Tuyết Thuần lười giải thích chuyện t*ng trùng, ngón trỏ hướng đến phía môi nói: “Hư”. Trích Trích ngồi ở trên sô pha còn đang xem truyện tranh Conan, kỳ thật trong lòng bé tò mò muốn chết, khóe mắt lúc nào cũng liếc về phía của mẹ.
Trong lòng Tuyết Thuần như treo bảy tám cái thùng, rất bất an. Bốn năm qua, anh có đổi số điện thoại khác không? Cô cầm số điện thoại trong quá khứ lên muốn gọi cho anh, muốn xem anh có đồng ý thua thiệt cùng với người phụ nữ ích kỷ này làm lại từ đầu không.
Ngón tay cái của Lại Tư nhẹ nhàng lướt một cái, ánh mắt nhìn khắp cả vườn Tường vi, gió chậm rãi thổi qua, cánh hoa Tường vi lắc lư lay động lòng người, có phải nó đã biết cô đã trở lại?
Lại Tư cẩn thận nghe điện thoại, không bỏ qua tiếng động nhỏ.
Tuyết Thuần có chút kỳ quái nghe kỹ động tĩnh bên kia, trong tình huống bình thường, bên kia không phải thường nói một tiếng “Alo” sao?
Trong lòng cô thầm nghĩ, mềm nhẹ nói: "Xin chào, xin hỏi anh là ..... Lại.....Tư sao?"
Khóe môi Lại Tư không nhịn được nhếch lên, đúng là cô! Nhu hòa, tươi mát quyến rũ như gió xuân tháng ba, ngoại trừ cô ra, còn ai có giọng nói ngọt ngào đến vậy! Nhưng Lại Tư rất nhanh liền giận tái mặt, bởi vì chút keo kiệt của cô mà anh đã vui như vậy, có phải là anh sẽ bị coi thường là quá dễ thỏa mãn rồi sao!
"Là anh" Anh bình tĩnh đáp.
Thật sự a! Tuyết Thuần trong lòng vô cùng căng thẳng, tay nắm di động đổ mồ hôi hột. Cô cố gắng giữ vững giọng điệu như cũ nói chuyện với anh, đây rốt cuộc là cao hứng vẫn là mất hứng? Chỉ có ngắn gọn hai chữ, cô thật sự không nghe ra tâm tình của anh, nhưng dù sao sẽ không rất nhiệt tình là được rồi. Trong lòng của cô cảm thấy rất mất mát, dù sao cô cũng chuẩn bị tốt tâm tình, da đầu cũng muốn rung lên.
"Cái này, em có chút chuyện muốn gặp mặt anh, có tiện ra gặp mặt nhau chút không?"
"Hiện tại?" Đúng vậy, anh rất muốn chạy nhanh đến đó, hiện tại, ngay tức khắc, lập tức!
Tuyết Thuần nhìn xuống dưới chân thấy hai con đều trưng vẻ mặt mong chờ được gặp: "Nếu không đêm nay đi, bảy giờ, gặp ở nhà ăn Wonder?" Còn không biết Lại Tư có ý kiến gì về việc bọn họ có con không, cô đến xem xem anh có ý kiến gì không, mới quyết định, tuyệt đối không thể làm cho hai tiểu bảo bối vô tội bị tổn thương.
"Tạm biệt." Lại Tư thật cẩn thận phun ra hai chữ, như vậy vừa sẽ không đem cô dọa chạy mất, cũng sẽ không có vẻ anh bất mãn. Quá hoàn hảo.
Tuyết Thuần ngây ngốc nghe tiếng cúp điện thoại, nói thẳng tạm biệt, thế là đồng ý hay là không đồng ý? Cô vuốt vuốt tóc, quên đi, dù sao chính cô đến đúng giờ là được.
Một bộ tây trang đen thuần mang đến cảm giác lỗng lẫy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc bàn xa hoa bên trong. Lại Tư mắt lạnh quét nhìn một vòng, nháy mắt tất cả tiêu điểm đề hướng về phía của cô, sau đó lại giấu đi hào quang nơi đáy mắt, giống như ở nơi rừng rậm tối tăm phía sau, lại nhìn chằm chằm con mồi không có chỗ trốn, ánh mắt bá đạo mà nhiệt liệt, anh ngạo mạn bước từng bước chân thon dài đến chỗ hẹn.
Giọng nói nơi đại sảnh nhà ăn lãng mạn dừng lại, vạn vật thế gian dường như muốn đứng yên, trong lòng cô trong mắt cô, tai cô đều hướng về phía của anh. Tuyết Thuần tham lam muốn bắt giữ nụ cười nhạt như hồ ly quyến rũ của anh.
Bốn năm không đổi, người mà cứ đêm đến trong mơ cô khóc gọi tên! Giờ phút này, người thật bằng xương bằng thịt đang đi về phía cô. Trong phút chốc, cô giống như thấy ánh bình minh vậy, người đàn ông đó giống như trở thành thần linh vậy, ánh sáng chói lọi hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
Dần dần đến gần cô, môi mỏng của Lại Tư lại nhếch công lên, ngay sau đó Tuyết Thuần ngồi không yên cũng bất giác nở nụ cười thật tươi. Anh sẽ không giống ngày trước kinh bỉ cô đấy chứ.
Nhưng rất nhanh nụ cười của cô chưa thật hoàn toàn nâng lên, Lại Tư đã lướt qua cạnh cô, tiếp theo cô nghe được âm thanh nam tính tiếng nói kinh hỉ của anh: "Tina, em đến sớm vậy?"
"Vẫn còn có mặt mũi nói, thân là đàn ông mà anh lại đến muộn."
Tuyết Thuần quay đầu, cách bàn của cô không xa, có một nam nữ ôm ấp nhau. Nam thì khí chất lỗi lạc, tuấn mỹ vô song, nữ thì dịu dàng tú lệ, tài hoa dào dạt.
Mơ hồ, cô nhớ lại người phụ nữ này tên Phó Thiển Doanh, nhà thiết kế từng biến trang phục của cô từ cô bé lọ lem trở thành nàng công chúa xinh đẹp. Thật ra cô cũng không quá hiểu biết về người phụ nữ này, nhưng tất cả về anh, tiêu chuẩn của anh về phụ nữ, cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Tuyết Thuần xoay người, trên mặt hiện rõ vẻ mất mát. Cô hít vài hơi thật sâu, chậm rãi , bên môi kéo lên một mụ cười nhẹ nhàng, cười dịu dàng như vậy không hề mất lịch sự, không thể chê vào đâu được, lại mang theo khoảng cách trăm sông ngàn núi.
Thời điểm cô đang muốn đứng dậy bước đến chào hỏi, không ngờ Lại Tư lại ôm eo Phó Thiển Doanh bước đến, anh thản nhiên mang theo một cái mặt nạ cười: "Tuyết Thuần mới đến sao?"
Mặc dù anh đã sớm nhìn thấy cô, nhưng lại không có đến chào hỏi cô, là vì người phía sau so với cô quan trọng hơn thôi. Nhìn biểu tình không có một chút quen thuộc hay kinh ngạc nào cả, thật giống như cùng một người bạn bình thường không quá thân thiết chào hỏi.
Trong lòng Tuyết Thuần hết sức nặng nề không kịp phản ứng, yên lặng trong giây phút, cô có chút ngây ngốc: "Phải, đúng vậy a."
Khóe mắt không khỏi nhìn về phía bàn tay to lớn của anh đang ôm lấy chiếc eo thon của Phó Thiển Doanh.
"Tuyết Thuần!" Thật ra Phó Thiển Doanh rất vui mừng, cười ngọt ngào tiến lên cho Tuyết Thuần một cái ôm tiêu chuẩn: "Thật lâu không gặp cô, thật là khiến cho con mắt người khác sạch sẽ nha!"
Tuyết Thuần miễn cưỡng giữ được nụ cười trên môi: “Không có đâu, cô có khỏe không?" Đối phương rộng lượng nhiệt tình như vậy, còn cô lại là người ngăn cản chuyện hôn nhân của Lại Tư, cô đâu có mặt mũi nào mà nhận lời khen của đối phương chứ.
"Tôi rất khỏe. Nhưng mà cô, sao lại gầy đi nhiều như vậy? Nhìn một chút, hai bên má đều không có chút thịt nào cả."
Phó Thiển Doanh cười ha ha, ánh mắt có chút quái dị dừng trên người Lại Tư và Tuyết Thuần cùng đánh giá. Trong lòng âm thầm mắng, hôm nay Lại Đương gia lại đem cô làm bia chắn đạn! Thật giận! Nếu không phải Tuyết Thuần bản tính hiền lành lương thiện, nếu như đổi là người đàn bà khác, chẳng phải cô sẽ bị người ta ghi hận rồi trả thù sao! Sớm biết Lại Đương gia gọi cô ra ngoài mọt chuyến khẳng định không phải chuyện gì tốt mà, lại không có nghĩ đúng như thế! Chuyện của bọn họ giàng co mấy năm nay mà có đứt đoạn đâu, bây giờ còn muốn kéo cả cô xuống nước, nhưng mà cô còn có vị hôn phu nha!
"Tôi sống rất tốt." Tuyết Thuần máy móc trả lời, thầm nghĩ, dòng dã ba bốn năm, mỗi ngày đều có một hai người phụ nữ đến làm ầm ĩ, cho dù thân thể không có suy sụp, nhưng mà làm sao có thể ảo tưởng có thể béo tốt lên được!
"A! Thiếu chút nữa thì quên mất, hôm nay có một vị khách hàng VIP đến, tôi phải nhanh trở về để tiếp đãi, mấy năm nay hai người đâu có gặp mặt, nhất định sẽ có rất nhiều lời muốn nói, hai người cứ từ từ tán gẫu nha. Bye bye." Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như dao găm của người bên cạnh, Phó Thiển Doanh liền pha trò, rất nhanh chạy mất.
Tuyết Thuần khẽ mỉm cười nhìn theo hướng cô ấy rời đi, trong lòng nghi hoặc, ghế còn chưa ngồi mà đã bỏ chạy, đâu có giống với những người đang yêu nhau, không phải là sẽ đề phòng cô nối lại tình xưa sao? Vì sao cô lại không ngại vợ trước của Lại Tư? Ách.... .... Được rồi, vẫn còn chưa chính thức ký tên vào đơn ly hôn.