Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 78: So với phụ nữ anh còn lương thiện hơn




Edit: Hoàng Bích Ngọc

Khóe môi Lại Tư giương lên thật cao, anh đưa những ngón tay dài và trắng bóc,  nhéo nhéo mũi ngọc của cô: "Bảo bối ngốc, làm gì mà kinh ngạc như vậy, cái này cũng đâu phải là chuyện gì ghê gớm."

"Nhưng......Nhưng mà, không phải anh rất ghét việc em tiếp xúc với Trình Lãng sao? Sao lại đáp ứng sáng khoái như vậy?"

Tuyết Thuần vẫn duy trì vẻ mặt kinh ngạc, cô không tin vào những gì mà chính mình nghe thấy. Cô có chút mụ mị rồi, là cái gì khiến Lại Tư thay đổi 180 độ? Hại cô phải nghĩ ra một đống lý do để giải thích, sắp xếp từng từ một, làm hết khả năng để từng câu từng chữ hài hòa nghe lọt tai nhất, nghe nhu hòa cảm động nhất.

Đột nhiên một câu nói khiến Lại Tư sảng khoái trở lại, cô lại có thể, không có không gian để phát huy.

"Em cho rằng em với những mánh khóe nhó kia anh sẽ không nhìn ra sao?" Nhìn Tuyết Thuần khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, Lại Tư càng cười sâu thêm: "Bọn em ngày ngày gọi điện thoại, anh không biết? Em len lén gửi nhắn tin cho cái người trong quá khứ kia, anh không biết? Hả? Anh không quan tâm người anh yêu như vậy sao?"

Rầm! Tuyết Thuần lấy tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được mà đỏ mặt, không phải ngượng ngùng, mà là tức giận. Cái việc đó mà anh có thể nhớ lâu như vậy? Tư thế khuất nhục kia, cô thật sự rất ghét, rất khó chịu.

"Bảo bối, nghĩ một chút. Thật ra khi làm, rất thoải mái ."

Lại Tư tiếp tục cười ác liệt, đáng chết, còn cười lịch sự ưu nhã đến như thế. Nếu là người ngoài nhìn thấy vẻ mặt thân sĩ chính trực của anh lúc này, tuyệt đối đoán không được lời anh nói ra có bao nhiêu sắc tình vô lại.

"Em muốn đi bệnh viện thăm Trình Lãng."

"Được."

Cái gì? Tuyết Thuần ngạc nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lại Tư không có thay đổi nửa phân dáng vẻ tươi cười.

"Em...em......" môi Tuyết Thuần run rẩy, vụng trộm hung hăng lau một chút mồ hôi lạnh, cô tự cho là đem vấn đề được giấu rất kín, nhưng ở trước mặt Lại Tư cũng không giấu nổi. Anh đồng ý sảng khoái như vậy, có phải ngay từ khi bắt đầu đã đoán được những tính toán trong lòng cô không?

"Em với Trình Lãng không phải quan hệ như anh nghĩ đâu." Cô vội vàng giải thích, một mặt là sợ Lại Tư hiểu lầm, cho là cô đối với Trình Lãng vẫn chưa dứt, tiếp theo là tổn thương Trình Lãng, sau đó lại để cho quan hệ hai người họ trở nên hỏng bét như trước.

"Anh hiểu." Lại Tư hôn môi của cô một cái: "Bảo bối sợ cái gì? Anh đồng ý với em vĩnh viễn sẽ không làm em bị thương, huống chi, không có anh ngầm cho phép, em cho rằng những động tác nhỏ của bọn em có thể thuận lợi tiến hành?"

Chỉ có đứa ngốc mới phạm cùng sai lầm ở một vấn đề. Vấn đề tình cảm, thông minh như anh, chuyện của Trình Lãng lúc trước, làm cho quan hệ của anh và Tuyết Thuần trở nên rất tệ. Anh đã sớm lĩnh ngộ được cách giải quyết đúng đắn, có vết xe trước, anh tuyệt đối sẽ không để những chuyện giống như trong quá khứ phá hỏng quan hệ của bọn họ. Tóm lại, sau khi làm Tuyết Thuần đới với Trình Lãng hết cảm giác áy náy, anh sẽ có một chút thủ đoạn, để quan hệ qua lại của hai người họ đứt luôn.

Nghe thấy lời nói của Lại Tư, Tuyết Thuần ngây thơ vui mừng đến nỗi nhảy dựng lên: "Có thật không? Lời Lại Tư nói đều là thật? Em cho rằng mình đang nằm mơ! Anh biết, Trình Lãng với Thiến Sở Sở là bạn tốt nhất của em, em hi vọng anh có thể thích bọn họ nhiều một chút."

Tuyết Thuần rất vui mừng, cảm giác nằm mơ không chân thật chút nào, hoàn toàn không ngờ Lại Tư lại dễ nói chuyện đến thế, là bởi vì anh còn có lời phía sau. Lúc Tuyết Thuần đang chìm đắm trong sự vui vẻ, thì trong đầu Lại Tư đang nghĩ làm thế nào để đẩy Trình Lãng càng xa cô càng tốt.

"So với trân châu ở Nam Hải còn thật hơn. Nếu đã là bạn tốt nhất của Tuyết Thuần, anh đương nhiên sẽ không bạc đãi anh ta, chỉ cần anh ta quy quy củ củ." Lại Tư vuốt ve cổ ngọc mềm mại của cô, sau đó từ từ rơi xuống xương quai xanh khêu gợi, bất động lên tiếng trêu chọc .

"Ừ, trước kia là do hiểu lầm." Tuyết Thuần gật đầu thật mạnh, cô chờ những lời nói này của Lại Tư rất lâu rồi! Cô cảm động đến sắp rơi nước mắt, quỳ lạy để hình dung cũng không quá đáng.

"Như vậy, Tuyết Thuần đừng quên những gì mà em đã hứa." Lại Tư vừa lật người, liền đem Tuyết Thuần đè ở phía dưới.

Khuôn mặt Tuyết Thuần đỏ bừng, là vì vừa nãy niềm vui quá bất ngờ. Bây giờ lại nhớ đến điền kiện mà Lại Tư đưa ra.

"Anh vẫn chưa ăn tối mà." Trong đầu Tuyết Thuần chợt lóe, nghĩ ra một lý do, "Như vậy đối với thân thể không tốt."

"Lúc về quá muộn, ở trên máy bay có ăn qua rồi mới trở về." Lại Tư cười tà mị một tiếng: "Huống chi cơm tối lúc nào cũng có thể ăn, còn Tuyết Thuần không phải lúc nào cũng có thể ăn được." Trước khi cô đổi ý, phải làm nhanh.

Trung Quốc.

"A, trở lại rồi." Tuyết Thuần lôi kéo chiếc áo lông bằng nhung màu đỏ, ánh sáng màu hồng chiếu lên làn da trắng như tuyết của cô làm gương mặt cô càng thêm phần tươi tắn rực rỡ. Bởi vì là mùa đông, ra khỏi sân bay rất là lạnh, cô kéo cao cổ áo, mũ áo khoác nhung đỏ che hết phần đầu của cô, chỉ lộ ra một đôi mắt to trong suốt sáng long lanh.

Kéo theo va ly hành lý, cô còn có chút choáng váng, Lại Tư dễ dàng để cô trở về như vậy, tự nhiên sẽ không lo lắng về chuyện của cô và Trình Lãng, không thể không nói, tâm tình của cô rất tốt, là bởi vì cô và Lại Tư đã hình thành sự tin tưởng lẫn nhau.

Trước tiên đi thăm Trình Lãng cùng Sở Sở một chút, sau đó sẽ trở về thăm mẹ một chút. Mấy tháng không gặp, thật là nhớ bọn họ nha!

"Tiểu thư, cô cầm nhầm hành lý."

Tuyết Thuần ngạc nhiên, ngẩng đầu, con ngươi chợt mở rộng, một đôi mắt phượng thật đẹp và trầm tĩnh nha! Trông vào trong, giống như nhìn thấy một mặt hồ yên tĩnh.

"Tiểu thư?" Lãnh Quý Cung lạnh lẽo liếc mắt một cái, trong lòng chán ghét, để ý một chút đôi mắt có thể làm điên đảo chúng sinh, đáng tiếc là một người phụ nữ si mê thô tục.

"A, Thật xin lỗi." Tuyết Thuần nhìn một chút rương hành ly trong tay lái xe, ách, thấy màu sắc không giống, cô không khỏi lúng túng nói.

Thấy cô ngoài trừ một cái chớp mắt thất thần ra, liền không chút do dự mang dáng vẻ cao gầy xinh đẹp rời đi, Lãnh Quý Cung nhíu mày. Luôn luôn là phụ nữ hét chói tai khi thấy anh ta, vậy mà cũng gặp được người qua đường Giáp*.
(người không qua đường không quan tâm)

Bệnh viện thành phố.

Ngoài phòng bệnh, Tuyết Thuần chần chừ. Lúc tới rõ ràng nghĩ xong rồi, nên nói như thế nào, dù là quang minh chính đại đến đây nhưng đến rồi lại chần chừ không dám vào.

Trình Lãng mới vừa làm xong vật lý trị liệu đúng lúc được y tá đẩy trở lại, ánh mắt vô hồn mệt mỏi bỗng chốc sáng rực: "Tuyết Thuần?"

Nghe được có người gọi tên mình, Tuyết Thuần quay đầu lại.

Trên mặt Trình Lãng hiện lên nụ cười thật tươi: "Đúng là em rồi!" Ánh mắt tùy tiện bỗng hiện lên vài phần hưng phấn xen với vài phần phức tạp: " Cuối cùng em cũng chịu đến thăm anh rồi."

"Mình nghe nói cậu vừa đi hưởng tuần trăng mật về, có thể tới thăm Trình Lãng, thật là rất có tâm mà!" Thiến Sở Sở sắc mặt đỏ thắm đi theo phía sau, mặt mày kín đáo mà nhìn Tuyết Thuần, lại nghĩ đến Trình Lãng, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.

Vẻ mặt Trình Lãng kinh ngạc, vẻ mặt có mấy phần xám đên. Trăng mật? Xem ra bọn họ đã thật lòng yêu nhau rồi.

Ý tứ của Thiến Sở Sở cũng không phải vì kích thích Trình Lãng, mà là thuần túy nhằm vào Tuyết Thuần. Cậu nói, Trình Lãng ở trong bệnh viện nửa sống nửa chết, mà cậu còn có thể vui vẻ như vậy đi hưởng tuần trăng mật, còn dám vác mặt đến gặp Trình Lãng! Ở trước mặt người đàn ông cô yêu trước kia trưng ra vẻ mặt hạnh phúc, có phải quá mức hèn hạ rồi không!

Bản thân Tuyết Thuần liền mang theo một tia áy náy, Thiến Sở Sở vừa nói như vậy, Tuyết Thuần càng thêm xấu hổ thấy mình quả thật rất quá đáng.

Lúc này tâm tình của cô đắm chìm trong sự hổ thẹn và xấu hổ, có cảm giác mình thật là xấu xa! Căn bản không biết đi hưởng tuần trăng mật với Lại Tư là cơ mật, làm sao Thiến Sở Sở biết được cô đi hưởng tuần trăng mật?

"Thật xin lỗi." Tuyết Thuần nắm va ly hành lý trong tay, khớp ngón tay trắng bệch, cô rất muốn tìm một cái lỗ chui vào, nhưng những thứ như thế này sớm muộn cũng phải đối mặt, lùi bước không phải cách giải quyết.

"Không có việc gì."

Tuyết Thuần bỗng nhiên ngẩng đầu, Trình Lãng vẫn cười tươi khoe hàm răng trắng tinh với Tuyết Thuần, cùng với làn da lúa mạch, trên mặt không có một chút oán trách cô.

"Trình......Lãng......"

Tuyết Thuần kinh ngạc mà nhìn anh, không dám tin là thật thấp giọng gọi anh một tiếng. Cô hại anh thảm như vậy, tại sao anh lại không tức giận chứ? Dù là mắng cô là lòng lang dạ thú cũng được, cũng không cần đối tốt với cô như vậy! Cô không có tư cách! Thời điểm cô chọn tình yêu của Lại Tư cũng là lúc cô mất đi tư cách được Trình Lãng yêu.

Tại sao? Tại sao đã nhiều năm như vậy, anh vẫn như trước đối với cô trước sau như một? Anh nên vì chuyện này mà đánh cô mắng cô! Anh như vậy, chỉ làm cô càng thêm xấu hổ, không dám đối mặt với anh mà thôi.

"Ừ, đi vào ngồi một chút đi." Trình lãng ý bảo y tá đẩy anh vào phòng bệnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như những ngày thường mà cười đùa vui vẻ nói chuyện với Tuyết Thuần vậy.

Trình Lãng chợt chuyển sang Thiến Sở Sở: "Sở Sở rót cho anh ly nước."

Lại muốn cô rời khỏi! Trình Lãng à, cái loại kỹ xảo này anh còn muốn dùng bao lâu nữa đây? Người ta cũng đâu có cảm động đâu, anh vẫn còn một lòng một dạ muốn tốt cho cậu ta làm cái gì!Con ngươi Thiến Sở Sở hiện lên vẻ tức giận, thấy Trình Lãng mày rậm nhíu lại, cái gì cũng không nói, liền đạo cửa đi ra.

Tuyết Thuần kinh ngạc nhìn thái độ của Thiến Sở Sở, chỉ là vừa nghĩ tới chính mình tự do tự tại đi chơi mấy tháng, không có lý do biện hộ cho mình.

"Tuyết Thuần không cần để ý, cô ấy chia tay với Tom, đang giận cá chém thớt." Trình Lãng cũng không nghĩ nhiều, đơn phương cho là Thiến Sở Sở hoàn toàn vì chuyện thất tình mà có thái độ không tốt. Sự chú ý của anh hoàn toàn tập trung ở trên người Tuyết Thuần mà anh mong nhớ từng ngày, nhìn thấy cô kéo theo va ly hành lý :"Mới vừa xuống máy bay?"

"Vâng." Tuyết Thuần gật đầu một cái.

"Trở lại ở bao nhiêu ngày?"

"Cái này......Nhiều nhất là một tháng." Đây là cực hạn của Lại Tư. Lúc trước khi ra cửa Lại Tư đã nghiêm nghị cảnh cáo.

"Em về ở chung với mẹ nuôi sao?"

"Đúng vậy a, cũng phải thăm mẹ, bà cũng già rồi, kể từ sau khi anh qua đời, bà vẫn luôn rất cô đơn."

Hai người tán gẫu, sau đó giống như cách muôn trùng ngọn núi, không khí đột nhiên lắng xuống.

Tuyết Thuần níu ngón tay, chần chừ, mặc dù một câu nói không thể đền bù được cái gì, nhưng cô vẫn rất kiên trì, nhắm chặt mắt nặng nề nói: "Trình Lãng, thật xin lỗi! Cho đến bây giờ, em vẫn luôn là người có lỗi với anh, anh vì em mà bỏ ra bao nhiêu thứ như vậy, mà em lại hại anh bị thương nặng, em......em thật sự không phải là người mà!"

Trình Lãng trầm mặc, nghe cô nói ra như vậy, ánh mắt mang tràn đầy vẻ áy náy.

Ánh mắt anh lạnh lẽo dần từ từ trở nên mềm mại. Cô vẫn là quá lương thiện, nếu là ích kỷ thật, thì cũng sẽ không tìm tung tích của Quỷ y để giúp anh chữa bệnh; nếu là ích kỷ thật, thì lúc anh chuẩn bị phẫu thuật cũng sẽ không nhắn tin kích lệ tinh thần của anh; nếu là ích kỷ thật, thì hôm nay cũng sẽ không đến thăm anh như vậy.

Nếu là vì lợi ích của bản thân, thì đêm đó cũng không ở lại quán rượu Đế Đô khóc đến đứt ruột đứt gan như vậy!

"Bác sỹ là do em mời tới sao? Nếu không, làm sao mà em biết thời gian anh phẫu thuật?" Mỗi lần bước vào cửa phòng phẫu thuật, anh đều có thể cảm nhận được sự kích lệ từ cô.

Người đó không ai bì nổi, ngoại trừ cố vấn bệnh nhân cần thiết ra, thì vị bác sỹ thần bí đó khinh thường không nói chuyện với bất kỳ ai trong bệnh viện. Viện trưởng cũng phải cung kính với anh ta hết sức. Ngay cả tên của anh ta anh cũng không biết, chỉ biết Viện trưởng gọi anh ta là Qủy y. Nhân vật thần bí như vậy, muốn mời chắc chắn là vô cũng khó khăn!

"Cứ xem là vậy đi, em cầu xin chị của Lại Tư giúp đỡ." Tuyết Thuần ánh mắt tránh né, không dám nhìn thẳng ánh mắt trong suốt của anh, cô cắn cắn môi, "Anh chắc là rất hận Lại Tư."

"Không thể nói là hận." Ánh mắt của Tuyết Thuần ngồi đối diện không thể tin là thật, anh khẽ mỉm cười một cái: "Đây là cuộc chiến của những người đàn ông, là anh thua, như vậy đấy."

"Làm sao có thể?” Trong nháy mắt hốc mắt của Tuyết Thuần tràn đầy nước mắt, không nhịn được liền chảy xuống: "Không đáng đâu, Trình Lãng anh nên hận chúng em, anh ấy đối với anh như thế này thật là không đáng. Cho dù sức khỏe thân thể của anh hoàn toàn hồi phục, nhưng anh đã mất đi bao nhiêu thời gian quý báu. Mấy ngày nay anh ngày nào cũng nằm trong bệnh viện, không thể đi đến chỗ nào. Anh thích thế giới bên ngoài như vậy, thích ánh sáng mặt trời như thế, là em, là em đã hủy hoại anh."

"Anh thấy không quan trọng, coi như cuộc sống hiếm khi có một lần khó khăn, khắc phục nó, sau này thì đường đời càng bình thản." Trình Lãng vẫn đang mỉm cười.

Tuyết Thuần lắc đầu: "Anh biết không? Em rất sợ chị hai không tìm được Quỷ y, bởi vì nghe nói anh ta rất khó đối phó, chữa bệnh cho người khác chủ yếu là xem tâm tình. Lúc em biết được tin Quỷ y đồng ý chữa bệnh cho anh từ chị hai, em lại lo lắng không biết anh có thể hoàn toàn bình phục không, dù chỉ để lại một chút di chứng thôi thì cũng đều là lỗi của em! Trình Lãng, thật xin lỗi! Đối với em đây chính là cách báo đáp tốt nhất. Anh hận em đi, cho dù là như thế nào đi nữa, em đều không có một câu oán than."

Tuyết Thuần lấy tay che mặt, nhưng khẽ hở trên ngón tay không thể ngăn được dòng lệ tuôn rơi, làm ướt cả đôi bàn tay.

"Đồ ngốc, nếu anh thật sự làm gì em, người đàn ông trong nhà em sẽ tìm đến đánh chết anh mất thôi." Trình Lãng là nói đùa, nhưng không ngờ Tuyết Thuần vừa nghe, lại khóc đến hai vai run rẩy càng khóc càng lớn hơn, cũng không khốc chế được âm thanh mà khóc ra tiếng.

Ách......Chỉ là muốn an ủi cô thôi sắc mặt Trình Lãng bỗng chốc tối sầm lại, muốn đưa tay ra an ủi cô, nhưng bởi thân thể chưa hoàn toàn hồi phục nên động tác có chút chậm.

Tuyết Thuần hung hăng lau mặt một cái, nói: "Không có gì."

Chợt thấy bàn tay anh đang duỗi ra, vừa mới ngừng khóc thút thít, lại không khỏi bi thương, đôi mắt ẩm ướt lại mạnh mẽ chảy ra hai dòng lệ, cô cầm lấy bàn tay to của anh: "Sao lại thế này? Chị hai lừa em, phẫu thuật căn bản không có thành công! Đều là lừa gạt em!"

Trình Lãng bất đắc dĩ: "Cô bé ngốc, phẫu thuật rất thành công, nhưng anh muốn hồi phục hoàn toàn thì cần phải có thời gian, làm sao có khỏe thể nhanh như vậy?"

"Thật?" Tuyết Thuần sụt sịt.

"Anh lừa em làm gì?" Trình Lãng trừng to mắt xem thường. Vẫn là ngốc như vậy. Anh cũng làn người đã trải qua nhiều lần sống chết trên sông, lần này thật sự cảm thấy tuyệt vọng, hơn nữa không hề giống với cảm giác ngày thường đi leo núi được.

Đây là chiến dịch đánh chiến lâu dài! Tay chân không thể cử động, chỉ có thể ngày qua ngày sống ở trên giường bệnh, giống như là người thực vật, khi biết được tin chân tay mình hoàn tàn tật suốt đời thì thế giới của anh hoàn toàn u ám.

Bây giờ có thể phục hồi thì anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Tuyết Thuần hạnh phúc là được rồi. Đây là ước nguyện ban đầu khi anh gặp cô. Tương lai, vẫn sẽ không thay đổi.

"Trình Lãng tại sao anh lại lương thiện hơn cả phụ nữ vậy?" Tuyết Thuần vừa vui vừa buồn, thì ra là hai người đàn ông đều rất nhìn thoáng, cũng có là cô hẹp hòi. Cô rất cảm động, cũng rất cảm ơn ông trời, về sau, cô cũng muốn đối tối với Trình Lãng, làm bạn tốt nhất của nhau