Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 106: Công ty trở thành nơi giải quyết việc nhà




Edit: Hoàng Bích Ngọc

Lại Tư quay xe một vòng, đưa cả Tuyết Thuần đi đón Trích Trích Đô Đô tan học về

"Cha! Mẹ!"

Hai đứa trẻ lao xuống, ôm chặt lấy chân của Lại Tư và Tuyết Thuần, không chịu buông tay. Giống như để chứng minh cho chân lý người khác phái thường hút lấy nhau, Trích Trích ôm chặt lấy chân Tuyết Thuần, Đô Đô cạ cạ mặt với Lại Tư.

Ngồi trên xe, Tuyết Thuần thắt dây an toàn cho bọn trẻ: "Ngày đầu tiên Trích Trích Đô Đô đi học có vui không?"

Hai đứa trẻ đồng thanh đáp: "Vui ạ!"

"Hôm nay cô giáo khen con thông minh." Trích Trích hả hê hất càm nhỏ lên, phổng mũi hướng về phía Đô Đô.

Đô Đô phồng má, không chịu yếu thế: "Cô giáo xinh đẹp khen con đáng yêu."

"Thôi đi, còn không phải là bởi vì em chân chó, vừa thấy cô đã nịnh nọt là cô xinh hơn cả búp bê ở nhà sao." Trích Trích nghiêng đầu sang chỗ khác, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ khinh thường.

Đô Đô đáng thương vểnh cái miệng hồng nhỏ nhắn: "Thì cô giáo đúng thật là xinh đẹp chứ sao."

"Dáng dấp không bằng mẹ thì đều là người phụ nữ xấu, người phụ nữ xấu vô địch có nghe nói qua không?" Trích Trích liền làm mặt quỷ, chọc Đô Đô giận đến đỏ mặt, hốc mắt ửng hồng, suối nước bắt đầu phun trào.

"Người nào chọc tiểu công chúa của cha? Trở về cha sẽ tiêu dệt hắn." Lại Tư nhìn qua kính xe, cùng lúc mưa rơi xuống, cũng dỗ Đô Đô tức giận khóc lớn ngừng khóc.

Đô Đô thấy có trợ thủ, cũng quên mất khóc, vội vàng khóc lóc kể lể với cha: "Anh rất xấu, bắt nạt con."

"Trích Trích." Lại Tư trầm mặt, trong lòng Trích Trích lộp bộp một tiếng, cha t*ng trùng lại thiên vị! Bé lười phải ứng, trực tiếp quay mặt không thèm để ý. Kể từ sau khi cha t*ng trùng xuất hiện, mẹ không còn thuộc về một người đàn ông là bé nữa, mỗi lần đều bị cha t*ng trùng chiếm đoạt, bé cực kỳ bất mãn, trơ mắt nhìn mẹ tốt với cha, rồi đánh không lại cha.

"Ngồi bên cạnh cha, cha dạy con làm sao để bỏ rơi chiếc xe đang theo dõi phía sau."

Ah? Trích Trích nghe vậy, ánh mắt đen tỏa sáng lấp lánh, con trai thích nhất chơi xe, xe đồ chơi bé chơi qua không ít, nhưng xe của người lớn lái, bé còn chưa được chơi bao giờ, hơn nữa lại còn cắt đuôi trong thực tế, những thứ đồ chơi rách nát trong phòng bé làm sao mà so sánh nổi.

Thân thể nhỏ bốn tuổi của Trích Trích, ngồi trên chân Lại Tư, tay nhỏ bé cầm tay lái nhưng vẫn còn thiếu vài động tác xoay chuyển. Con trai đến thời kì thanh thiếu niên mới phát triển hết về cơ thể, đến lúc tất cả các phương diện đều phát triển hơn con gái cùng độ tuổi, nhưng ngay bây giờ, bé vẫn còn là một đứa trẻ.

"Trái, trái....phải.... ......" Bàn tay Lại Tư cầm lấy bàn tay bé nhỏ, đích thân dạy dỗ.

"Ha ha ha, cha đánh ngã nó! Khiến nó trở thân không kịp." Trích Trích cực kỳ hưng phấn, mô hình xe hơi nhỏ ở nhà chơi chưa đã ghiền, lần này toàn bộ sức mạnh đều kích thích ra rồi.

Lại Tư mím môi: "Đây cũng không phải là món đồ chơi, phải lưu tình, nếu không sẽ xảy ra chuyện máu me." Thật tốt a! Cảm giác của hai cha con, bởi vì sở thích chung cũng không ít. Nếu là bình thường ôm bé, Trích Trích sẽ vẫn còn cảm thấy khó chịu.

Tuyết Thuần ôm Đô Đô, sợ hết hồn hết vía nhìn cảnh vật bên ngoài xe nhanh chóng vụt qua, chứng nghiện đua xe của Lại Tư lại phát tác? Các con đều ở đây, cảm giác Lại Tư sẽ không lấy những chuyện này để nói đùa.

"Không phải là thật sự có người theo dõi chứ?"

Tốc độ này, trẻ con không biết không sợ, nhưng cô lại xui xẻo biết được lợi hại.

"Ừ, đừng lo lắng, chuyện nhỏ. Không có gì, trực tiếp bỏ qua” Chiếc xe lao đi nhưng một mũi tên, Lại Tư lại còn ngoái lại tặng cho cô một nụ cười an ủi, trái tim lơ lủng giữa không trung của Tuyết Thuần không sao hạ xuống được. Cô khóc không ra nước mắt, Trời ơi, Lại Tư thật có tự tin! Sẽ không xảy ra tai nạn!

Như vậy cả đường ầm ĩ, cuối cùng đã tới nơi ở của Tuyết Thuần.

"Cha thật là lợi hại! Lần sau con vẫn muốn lái xe!" Trích Trích quấn lấy Lại Tư, kéo kéo đầu ngón tay của Lại Tư: "Lần sau vẫn muốn!"

Lại Tư cọ cọ cằm sáng bóng lên khuôn mặt nhỏ của Trích Trích, sau đó một tay nhấc bé ngồi lên trên vai: "Tiểu quỷ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, cha rất vui lòng dạy con."

"Dạ!" Trích Trích vui mừng vỗ tay.

"Quan trọng nhất là, không được làm chuyện xấu trước mặt mẹ." Gian kế của Lại Tư thực hiện được lại bồi thêm một câu.

Ách.... ... Tuyết Thuần hơi đỏ mặt, Lại Tư nhớ tới lần hai bọ họ đang làm việc thì Trích Trích lại xuất hiện không đúng lúc. Nhưng anh luôn có rất nhiều biện pháp, ví dụ như tài lái xe lần này, liền thu phục được Trích Trích dễ dàng.

Trích Trích nghiêm túc dựa cằm nhỏ, suy nghĩ một chút: "Chỉ cần cha không làm chuyện xấu, Trích Trích sẽ ngoan ngoãn. Bây giờ con sẽ về chơi xe đồ chơi, muốn luyện kỹ thuật lái xe so với cha còn đẳng cấp hơn." Chạy nhanh như một cơn gió về phòng của mình.

Đô Đô thấy Trích Trích có xe chơi, vẫn luôn thích búp bê “xinh đẹp” của bé, bởi vì đố kỵ đỏ mắt, cũng la ầm lên: "Con cũng muốn chơi! Cha, Công chúa Đô cũng muốn chơi."

"Ngoan, cha mua một chiếc Piano to như này cho Đô Đô chơi, so với chơi xe còn thích hơn nhiều."

Đô Đô ngẹo đầu, rối rắm đang suy nghĩ, Piano là cái gì? Chợt nhìn thấy Tuyết Thuần xách theo túi lớn túi nhỏ đồ, vội vàng nhào đến lấy ra xem cho rõ.

Đô Đô cầm đồ lót nửa trong suốt vừa mua cẩn thận mê mang nghiên cứu, quần áo là để che chỗ xấu hổ, sau đó bé lại đưa đồ lót nửa trong suốt lên mắt, qua đồ lót trong suốt thấy được khuôn mặt mẹ lo lắng đỏ hồng, tại sao mẹ lại mua quần áo không che được chỗ xấu hổ?

Đột nhiên, trong đầu Đô Đô nảy ra: "Mẹ ơi, đồ dởm."

Tuyết Thuần lập tức đoạt lấy được, mặt đỏ tới mang tai ném vào trong túi, sau đó lại giống Trích Trích một mạch xông vào phòng ngủ.

"Công chúa Đô, cha dạy con nấu cơm, để cho con lớn lên sẽ vạn người mê, để tất cả đàn ông đều xoay vòng vòng. Đi thôi!"

Ngày hôm sau, Tuyết Thuần đỡ lấy cái eo nhỏ sắp gẫy, tinh thần Lại Tư sảng khoái, mặt mày hớn hở lấy xe đến Tập đoàn YD của anh đi làm.

Tuyết Thuần giống như thường ngày trở lại công ty, có chút kỳ quái là các đồng nghiệp cứ len lén nhìn cô.

Tuyết Thuần muốn hỏi Thịt viên xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này Tần Hồng đi tới, thả đống tài liệu trên tay xuống, thấy rõ ràng là thả, bình thường cô ta đều là vứt xuống!

Tuyết Thuần ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một gương mặt phiền muộn cùng với ánh mắt đồng tình. Tại sao Tần Hồng lại có nét mặt như vậy? Giữa các cô vẫn luôn là quan hệ xung khắc nha?

Tần Hồng không nói tiếng nào rời đi, Tuyết Thuần thấy Thịt viên cũng cúi đầu, suy nghĩ một chút, vẫn là đẩy ghế đến.

"Hôm nay cô ấy ôn nhu hơn rất nhiều." Tuyết Thuần hất cằm về phía Tần Hồng.

Thịt viên đang hút sữa tươi, cũng không nhìn Tuyết Thuần, chỉ gật đầu, miễn cưỡng quan tâm cô: "Xem cô đồng bệnh tương liên a."

Tuyết Thuần sửng sốt một chút: "Cái gì đồng bệnh tương liên?"

"Tuyết Thuần!" Thịt viên nhíu mày rậm, ngược lại nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: "Cô thành thật nói cho tôi biết, có phải cô đã trở thành người tình của người khác rồi không?"

Cái gì? Tuyết Thuần dở khóc dở cười, lén lén nhìn qua những người kia, thì ra những người kia cũng đang hoài nghi chuyện này. Nhưng tại sao lại có lời đồn như này? Rõ ràng là người trong cuộc mà cô lại không biết một chút gì cả.

Tuyết Thuần hết sức phủ nhận: "Đương nhiên không phải! Điều này sao có thể!" Dựa vào người đàn ông ưu tú thế kia, cô lại có suy nghĩ như vậy? Âm thanh báo vào giờ làm, cô không có nghĩ đến việc người yêu trong mắt hóa Tây thi, ngay từ lúc trước khi yêu anh, cô cũng đã thấy Lại Tư là người đàn ông hiếm có.

"Vậy hôm qua người đàn ông đi Bugatti Veyron tới đón cô là ai? Đừng nói với tôi  anh ta là chồng cô, nếu anh ta là chồng cô, vậy tại sao cô lại đi theo chúng tôi kiếm bát cơm? Sao không sớm làm phú hào phu nhân của cô đi."

Tuyết Thuần bất đắc dĩ: "Anh ấy đúng là chồng tôi mà."

"Vậy cô chứng minh đi" Thịt viên từ trên xuống dưới quét nhìn cô mấy lần, không tìm được chứng cớ xác thực, vẫn là không tin.

Tuyết Thuần có chút nghẹn lời, lại còn muốn chứng minh? Chứng minh như thế nào? Chẳng lẽ muốn cô mang giấy kết hôn đi trưng bày ở triển lãm?

"Tuyết Thuần!"

Tuyết Thuần cau mày vỗ đầu một cái, có phải vì tối qua quá mệt mỏi rồi không, mới xa có hơn một tiếng, trong đầu lại còn vang vọng âm thanh của Lại Tư.

"Mẹ!" Trích Trích Đô Đô đeo ba lô nhỏ, mắt đỏ, cả hai đều khóc thút thít.

"Tuyết Thuần." Rice xốc cổ áo của cô lên, phút chốc, bởi vì sự xuất hiện của anh ánh mắt tất cả mọi người đều lấp lánh, người đàn ông này chính là người đi Bugatti Veyron hôm qua. Trời ạ, nhìn gần! Còn đẹp trai hơn so với hôm qua! Vóc người tuyệt đối tiêu chuẩn, ngũ quan tinh xảo, y hệt phong cách ưu nhã của hoàng tử....

Tuyết Thuần cấu một cái vào bắp chân của mình, đau tới run run người, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, đây là thật.

"Anh...tại sao anh lại tới công ty?" Tối hôm qua tới một mình đã đủ sức oanh tạc rồi, lần này lại còn cả ba cha con, có cần phải kinh ngạc như vậy không a!

"Mẹ ơi hu hu...... anh bắt nạt con, anh còn đánh anh Vũ chạy máu mũi...... Cô giáo xinh đẹp tức giận.... ...." Đô Đô khóc hu hu, làm trái tim Tuyết Thuần đau đớn, vội vàng lau nước mắt cho tiểu công chúa của cô: "Ngoan, không khóc, không khóc."

"Trích Trích đánh nhau?" Tuyết Thuần cau mày hỏi, tuy nói trẻ con đánh nhau là chuyện rất bình thường, nhưng cô nuôi Trích Trích lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Trích Trích động thủ đánh người.

"Tên kia chiếm tiện nghi của Đô Đô, đáng đánh!" Trích Trích mắt đỏ, rõ ràng đã khóc, nhưng ở đây nhiều người như vậy, khí khái của nam tử hán chống đỡ, không phục bĩu môi, phình má .

Bởi vì Lại Tư phải đi làm, một thân tây trang hàng hiệu nghiêm trang chỉnh tề, không biết làm giảm thọ bao nhiêu trái tim phụ nữ ở đây.

Tuyết Thuần nhìn về phía anh, Lại Tư nhún vai: "Một đứa con trai hôn con gái bảo bối của chúng ta, sau đó con trai bảo bối của chúng ta cảm thấy người kia đang ăn đậu hũ của Đô Đô, trực tiếp đánh hôn mê. Anh chưa lái xe đến công ty, liền nhận được điện thoại của cô giáo ở trường, anh đón con xong, lập tức đến tìm em."

Tuyết Thuần nhìn chung quanh một chút, mắt của những người khác lập tức nhìn ra chỗ khác, bị kinh sợ đến nỗi không ai dám nói câu nào. Cũng vì vậy, chuyện Tuyết Thuần làm tiểu tam, không nói cũng rõ.

"Nhưng em vẫn phải làm việc." Tuyết Thuần vò đầu.

"Công việc đó của em kiếm được bao nhiêu tiền?" Lại Tư mím môi, tà tà hỏi.

Tuyết Thuần như cây cà nhiễm sương ỉu xìu, vuốt vuốt lại đầu, mệt mỏi nói ra một câu: "Anh."

"Buổi chiều Tô tẩu sẽ tới, anh nghĩ ít nhất em nên xin nghỉ nửa ngày."

"Này, nơi này là công ty, không phải là nơi các người giải quyết việc nhà! Nếu như vẫn muốn tiếp tục làm ở đây, lập tức mang hai đứa trẻ này rời đi." Tần Hồng lạnh lùng quát. Đi ra đến đây lại gặp quang cảnh này, một công ty lớn, lại thành nơi giải quyết việc nhà của nhân viên, cái này mà cần nói sao?

Lại Tư cũng không thèm quay đầu lại, trực tiếp nhìn lo lắng Tuyết Thuần, cười nói, "Anh thấy em từ chức đi đừng làm nữa, anh còn không nuôi nổi em sao?"

Tuyết Thuần đột nhiên cảm thấy long trời lở đất, lệ rơi! Cô thật vất vả mới tìm được công việc này a! Hao tâm tổn lực để tìm việc a! Cầu xin Lại Tư, anh đại từ đại bi, đừng để em bị mất việc làm!

"Lại Tư, em còn muốn đi làm." Tuyết Thuần sắp khóc thành tiếng.

Lại Tư im lặng hai giây, chợt xoay người, đối với Tần Hồng lộ ra nụ cười hồ ly vạn người mê: "Tần tiểu thư, vợ tôi muốn xin nghỉ nửa ngày, cô có thể đồng ý không?"

Trong phút chốc ngoái đầu nhìn lại, ôn tồn nho nhã cười một tiếng, nho nhã tuấn dật, trong nháy mắt giết chết Tần Hồng cùng với vô số nhân viên nữ phía sau cô ta. Tần Hồng cứ như bị trúng tà: "Được, tôi sẽ nói với quản lý Tiêu" Nói tới đây cô chợt giật mình phát hiện mình đồng ý quá dễ dàng, nhưng đồng ý trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ đổi ý sẽ rất mất mặt.

"Vậy cám ơn cô." Lại Tư khách khí nói cảm ơn, ánh mắt nhàn nhạt xẹt qua Thịt viên, hơi dừng lại một chút, sau đó kéo Tuyết Thuần u mê rời đi.

Tuyết Thuần bị Lại Tư lôi đi. Mặc dù nghĩ tới công việc sau này, sẽ có rất ít thời gian ở cùng với các con, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ đến tình huống như hôm nay.

"Anh đưa em về nhà, rồi đi làm." Lại Tư thiếu chút nữa muốn huýt sáo, nhân tiện cười nhỏ mấy tiếng.

"Anh gọi điện cho em là được rồi, tại sao lại muốn tự mình đến công ty? Bởi như vậy, tiêu điểm bát quái trong công ty không còn là Tản Hồng nữa, mà là em." Đây là chỗ Tuyết Thuần không rõ, cô xin nghỉ đi đón con là được, làm oanh động như vậy làm cái gì, những người kia lại có chuyện bát quái không dừng được.

Lại Tư hừ một cái: "Em có biết Thịt viên mà em đã kể cho anh là người như nào không?"

Tuyết Thuần không chút do dự đáp: "Cô ấy không có vấn đề a, thật nhiệt tình, chính là bát quái một chút." Còn dạy cô cách theo đuổi anh đấy.

"Cô ta là người chuyển giới."

Tuyết Thuần sặc nước miếng, liên tiếp ho mấy tiếng, kìm nén bực bội nói: "Anh nói đùa à."

"Còn cái người tiểu Trương ân cần rót nước cho em, cũng không tốt bụng đâu." Lại Tư nói liên tục.

Lần này Tuyết Thuần cười: "Những người khác tương đối ổn." Thì ra là anh ghen.

Đột nhiên, Tuyết Thuần sực nhớ ra gì đó, kêu lên: "Anh theo dõi em!"

"Cha, làm sao để theo dõi?" Trích Trích hiếu kỳ dò hỏi, nhạy cảm nắm bắt các loại đức hạnh quỷ dị.

"Lần sau cha dạy con." Lại Tư nhìn Trích Trích qua gương xe cười dịu dàng, thật vất vả mới khiến Trích Trích tháo bỏ lớp phòng bị, cùng anh vui vẻ tiếp xúc.

Tuyết Thuần thấy thế, vội vàng dò hỏi: "Anh vẫn chưa trả lời em."

Lại Tư trực tiếp tránh qua cái đề tài kia: "Người ở chỗ làm của em rất phức tạp, tốt nhất là em đừng đi làm." Trong xã hội này người tốt với người đều là có mục đích, tiểu Trương tốt với cô, cũng chỉ là mơ ước sắc đẹp của vợ anh. Mà anh tốt với Tuyết Thuần, cũng là vì có được tình yêu của cô, một đời của cô.

Nói xong, Lại Tư dừng xe: "Em hãy nghiêm túc lo lắng một chút, coi như là vì Trích Trích Đô Đô." Nhưng thật ra là trong lòng của anh không muốn Tuyết Thuần quá hiểu rõ mặt trái của xã hội này. Cái công ty kia chỉ là một công ty nhỏ trong tập đoàn YD phức tạp của anh, anh thật sự không muốn cô nhiễm vào mấy thứ xấu đó, cũng không muốn cô vì những thứ đó mà có ngày tổn thương đến tinh thần.

Tuyết Thuần trầm trọng nhíu lông mày, dây an toàn cũng không tháo, cứ thế kéo Trích Trích Đô Đô vào nhà. Không ngờ, Ặc, đương nhiên không phải nói, cơ thể cô không thể nhúc nhích.

Lại Tư buồn cười nhìn cô: "Em xem, tại sao cái người này tính tình lại mơ hồ như vậy, bị người khác lừa gạt cũng chậm chạp không hiểu ra vấn đề, anh thật không yên lòng."