Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn

Chương 104: Xé




Edit: Hoàng Bích Ngọc

Ánh mắt Lại Tư như một thanh bảo kiếm, sắc bén tỏa hàn khí, lạnh lùng quét qua chiếc đũa trên tay của Lãnh Cung Quý.

Tuyết Thuần chợt cảm thấy mọi chuyện quá lớn rồi! Trời ơi! Chúa Jesus! Thánh mẫu Mania ơi! Mấy ngày nay ăn nhiều rồi, thiếu chút nữa quên quý trọng bữa cơm mà Lại Tư làm rồi.

Gì đây? Đây chính là bá chủ hắc đạo đích thân xuống bếp nấu! Cả cái nhà chính này, cũng chỉ có ba mẹ con bọn họ có tư cách để ăn. Mà Lãnh Cung Quý a, một là không phải là người của Lại gia, hai là cũng không phải là đồng đảng cũng chả phải là bạn tốt, ba là Lại Tư cũng không vừa mắt anh ấy.

Nhưng mà cô lại muốn đuổi khách, hơn nữa lại là ân nhân cứu mạng mà cô nợ tiền nợ mạng nha, huhu, cô thật sự không ra tay nổi đâu.

"Con muốn đùi gà, cánh gà." Đô Đô đứng trên ghế, dùng sức xiên.

Đĩa thịt gà ở ngay trước mặt Trích Trích, ánh mắt đen nhỏ của Trích Trích thông minh liếc qua liếc lại trên mặt của ba người lớn, cảm giác không khí có chút quá nghiêm túc, nhanh chóng đem đùi gà với cánh gà để vào trong bát của Đô Đô, lặng lẽ nói: "Ăn mau, đừng nói chuyện."

Đô Đô thấy trong chén nhỏ đầy tràn, dĩa cũng không cần, hai tay nhỏ bé cầm mỗi bên một cái, bởi vì là một người tham ăn nên bé rất vui sướng khi được ăn, cũng không thèm quản mấy cái chuyện tình gì đó của người lớn.

Ánh mắt Lại Tư lạnh lùng dời đi mục tiêu, quét trên người Tuyết Thuần, Tuyết Thuần cảm giác như có gánh nặng trên vai.

Trong lòng bàn tay Tuyết Thuần đổ đầy mồ hôi, thần kinh cả người căng thẳng, không hề chớp mắt nhìn theo đôi đũa trong tay Lãnh Cung Quý, sắp rồi sắp rồi, trong phút chốc ngay khi chiếc đũa sắp chạm vào miếng ức gà, tay Tuyết Thuần liền động, hai đôi đũa kẹt lại, cùng lúc đó tiếng kêu vang lên: "Đợi một chút...!"

Trích Trích đột nhiên lên tiếng: "Con thích thịt ức gà." Sau đó nhận được ánh mắt khen ngợi của Tuyết Thuần "Con trai thật giỏi", không khỏi thả lỏng cơ thể.

Lại Tư lạnh lùng liếc cô một cái: "Thế nào, sợ anh hạ độc trong thức ăn? Yên tâm, ít nhiều thì hôm nay Quỷ Y đến đây, bữa tối hôm nay là mua ở ngoài nhà hàng."

Hô! Tuyết Thuần vụng trộm lau mồ hôi lạnh một cái, thật là may! Thật là may! Tốt quá rồi!

"Em cười vui vẻ như thế làm gì? Chẳng lẽ bình thường anh nấu cho em ăn đều không ngon bằng bên ngoài sao?" Lại Tư hừ hừ mũi, nhìn không chớm mắt vào hai đối đũa dính vào nhau, nếu như Lãnh Cũng Quý cứ ăn vào như thế, đụng chạm thế này có khác gì gián tiếp hôn đâu. Người phụ nữ này, phải cảnh cáo.

Tuyết Thuần thở phào nhẹ nhõm nụ cười vừa kéo lên chưa quá nửa, bị Lại Tư nói vậy, lập tức lại bị hù dọa như cũ, hai tay vẫy lia lịa: "Không có, không có, đồ anh làm là ngon nhất, nhất định chính là mỹ vị nhân gian."

Vẻ mặt Lại Tư khẽ trì hoãn, cho cô một ánh mắt "Coi như em thức thời", nhưng gương mặt tuấn tú không giãn ra mà vẫn nghiêm túc như cũ.

Lãnh Cung Quý không thể xem được nữa, để đũa xuống, khoanh tay, rất nghiêm túc nhìn cô, gọi một tiếng: "Tuyết Thuần."

"Cái gì?" Tuyết Thuần vội vàng nuốt vào một miếng cơm trắng, tình huống này đắc tội bên nào cũng không được.

"Anh ta ở tại nhà của em, cơm.... ... Cũng là anh ta làm (Nếu như không phải là nghe được những lời vừa rồi, anh thật không thể tin được Lại Đương gia còn có tố chất làm người đàn ông chăm lo gia đình), hai đứa trẻ cũng là anh ta đến đón, cái người này em có tính muốn ly hôn nữa không? Anh thấy em là người phụ nữ ngốc nghếch có bị người ta đem bán, cũng sẽ vui vẻ đếm tiền cho người ta."

Lãnh Cung Quý không nhìn mắt lạnh của Lại Tư, tiếp tục nói: "Có người đàn ông hoàn mỹ như anh, em vẫn còn trốn tránh, cẩn thận một bên cũng không còn đâu."

Đổ mồ hôi ! Ánh mắt Tuyết Thuần tha thiết van xin, Lãnh Cung Quý anh có thể câm miệng hay không, cô rất vất vả mới chờ được cơ hội anh đến đây thăm.

"Không phải cẩn thận." Lại Tư đứng dậy, mặt lạnh trở về phòng.

Tuyết Thuần nhìn bóng lưng anh biến mất, có chút chán nản. Xong rồi, tức giận.

"Thế nào? Như này đã buồn rồi?" Bác sĩ Lãnh nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt cô, không bỏ qua cơ hội cơ để nhạo báng cô, ánh mắt bình tĩnh như hố sâu trong đêm tối, thần bí điều tra, muốn nhìn ra cái gì đó trên người của cô.

Tuyết Thuần tức giận: "Không có."

Lãnh Cung Quý hiếm khi nâng nâng khóe môi: "Anh thấy em thật sự hết thuốc chữa rồi. Người ta chẳng qua là rời đi một lát, còn không biết đi làm cái gì, em liền lo được lo mất. Không phải em quá yêu anh ta, chính là anh ta không quá lo lắng về em."

Đồ ngốc này không có chút nào hiểu được là phải che giấu tâm tình của mình, rõ ràng cũng rất yêu Lại Tư. Chỉ cần Lại Tư ở đây, thái độ của cô lập tức hoàn toàn khác, có trong tình yêu có thấp thỏm rung động còn có cả khẩn trương.

Tuyết Thuần muốn mở miệng bác bỏ, sau lưng lại như có một cơn lốc. Tuyết Thuần lập tức ngồi thẳng người, quay người lại, lúc này Lại Tư đứng về một phía với cô.

Tuyết Thuần ngẩng đầu, sau khi tay Lại Tư vừa để xuống, giấy trắng mực đen mở ra trước mặt cô.

Tuyết Thuần cứ giống như đang ngồi trên đống lửa, kinh ngạc nhảy dựng lên: “Đây, đây không phải là giấy thỏa thuận ly hôn của chúng ta sao?"

Lại Tư từ trên cao cúi xuống nở nụ cười rực rỡ về phía Tuyết Thuần, sau đó ngay trước mặt Lãnh Cung Quý: "Soạt.... ..."  hai tay xé ra, trên bàn ăn đang im lặng âm thanh phát ra vô cùng chói tay.

"Anh đã bị Knock out."

Bờ môi Lại Tư chứa đựng nụ cười, từ trên cao nhìn thẳng xuống mắt Lãnh Cung Quý: "Một ngày tên của cô ấy vẫn còn ở trong sổ hộ khẩu nhà tôi, thì một ngày cô ấy vẫn còn là người của tôi, người của tôi, đương nhiên người khác không được phép nhúng chàm. Cho nên, anh sớm bỏ đi cái ý nghĩ trong lòng đó đi."

Tuyết Thuần miệng há thành hình chữ O, không thể phủ nhận, trong lòng cô đang mừng như điên, nét mặt của cô cũng sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.

Thật là, cũng đều là người tuổi đầu ba hết rồi, không có chút nào che giấu cảm xúc của mình. Đôi mắt trong suốt sáng long lanh của cô đã sớm hết bán tâm tình của cô, Lãnh Cung Quý đối diện với cô càng thấy rõ ràng hơn.

Lãnh Cung Quý im lặng rũ mắt xuống, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh ưu nhã nhấc đũa, chậm rãi nuốt xuống một viên đậu phộng quen thuộc. Một hồi lâu, anh nhàn nhạt nói một câu: "Anh ăn no, không chuyện gì khác thì anh đi trước."

"Hẹn gặp lại chú Lãnh." Đô Đô một tay cầm xương gà, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn vì ăn quá nhiều, muốn đi lên hôn hôn vài cái.

Lãnh Cung Quý cười lớn, hôn một cái lên cái trán sạch sẽ duy nhất của bé: "Hẹn gặp lại Đô Đô." Xoa đầu Trích Trích một cái: "Trông mẹ con cho thật kỹ, tốt nhất đề phòng sói đói giống như đề phòng chú vậy."

Trích Trích vươn cái cổ nhỏ ra nhìn cha, chỗ nào giống sói đói?

Lãnh Cung Quý đi hai bước, chợt xoay người lại nhìn về phía Lại Tư: "Tôi sẽ đợi cô ấy ly dị. Tôi nghĩ, cô ấy có chút thích tôi, bởi vì tôi không cường thế như anh, tôi sẽ tuyệt đối tôn trọng quyết định của cô ấy. Về phần tình yêu, bất luận yêu cỡ nào, nếu như mệt mỏi rồi, có những người vẫn không biết hối cải, tình bạn sẽ chiếm ưu tiên. Thuận tiện nhắc nhở anh một câu, lam nhan tri kỷ là dễ dàng bị lợi dụng sơ hở nhất."

Sau đó nghênh ngang rời đi, để lại Lại Tư xanh mặt.

"Cha giận rồi." Từ đầu đến cuối Đô Đô không nói gì cũng không nhịn nổi, thấp giọng bên tai của Trích Trích hỏi.

Trích Trích nghiêm túc đáp một tiếng: "Ừ." Nháy nháy mắt nhìn Lại Tư, nhỡ đâu cha có hành động nào gây rối, rất sợ mẹ sẽ bị chịu tội.

Ba mẹ con bọn họ tha thiết cầu mong nhưng sao có thể đoán được ý của Lại Tư, mặt mày anh sáng rỡ chợt cười lên: "Được rồi, người xấu đi rồi, chúng ta cũng ăn cơm thôi."

"Nhìn em gầy như vậy, ăn thịt nhiều một chút, nếu không ôm sẽ không thích." Lại Tư cười hết sức hữu nghị, hết sức thân thiết, nếu không phải là còn một câu phía sau nữa, thì Tuyết Thuần sẽ cảm động đến nỗi ngày ngày đều muốn nấu cơm cho anh mất.

"Tại sao?" Tuyết Thuần cắn đũa, ánh mắt khe khẽ nhìn, không thể tin được những động tác vừa rồi của anh, có phải là mang những chuyện trước kia một bút xóa bỏ hay không?

Nụ cười của Lại Tư xảo trá, giọng mang cảnh cáo: "Giấy thỏa thuận ly hôn, em ở chỗ này, anh nghĩ muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Cầm một tờ giấy thỏa thuận ly hôn có thể cưỡng chế đuổi được một tình địch, rất có lời. Em đừng có quên, bây giờ là em đang theo đuổi anh."

Rõ ràng lão hồ ly này đang cười nói, đừng nghĩ là anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho em như vậy.

Tuyết Thuần cúi đầu, buồn bực bới bới vài hạt cơm trắng. Được rồi, cô không có yêu cầu xa vời. Chỉ là tại sao bây giờ ngay cả cơm trắng cũng có thêm vài phần vị đắng, không phải nói cơm là tinh bột, tinh bột càng nhai sẽ càng ngọt sao. Tại sao lại đắng như vậy, tại sao?

Con mắt đen sâu như biển của Lại Tư, trong đó có cái gì đang che giấu. Đáng tiếc Tuyết Thuần chỉ biết bới cơm cũng không nhận ra.

Anh nhìn Tuyết Thuần một lát, thấy cô đang bới cơm để hả giận, thư thái cười một tiếng. Những ngày bình thản ấm áp như vậy, anh rất thích. Bởi vì bóng ma tuổi thơ phải báo thù cho cha mẹ, sau khi trưởng thành trong hắc đạo lại chém chém giết giết, những hạnh phúc nhỏ bé mà bình thản như vậy anh rất trân trọng nó.

Sau khi ăn xong, Tuyết Thuần nhân lúc Lại Tư đi tắm, lặng lẽ đi vào phòng của anh, mang hoa Bách hợp cắm vào lọ hoa, sau đó lại cầm hộp Chocolate được gói cẩn thận để vào trong tủ đầu giường.

Sau đó liền hân hoan tung tăng trở lại phòng của chính mình, cô sờ vào trái tim nhỏ đang đập liên hồi của mình, trên mặt lộ ra nụ cười mong đợi, mang theo vẻ ấm áp nhàn nhạt. Thì ra tặng quà cho người mình thích, là một việc chuyện rất hạnh phúc.

Không biết Lại Tư nhìn thấy sẽ như thế nào đây? Vui mừng? Hay là sẽ cảm thấy cô không có thành ý? Cô gãi gãi đầu, chợt nhớ tới những mình mua đều quá bình thường rồi, anh sẽ không ghét đến nỗi muốn vứt bỏ chứ? Nếu như anh không muốn, đồ ăn vặt này cho Trích Trích Đô Đô ăn cũng tốt.

Đang nghĩ như vậy, cô đã đan sai mất mấy mũi rồi, Hu ! Vẻ mặt cô đau đớn, áo len của cô!

Đang tiếc thương mấy mũi bị sai, đang hoàn mỹ trở thành không hoàn mỹ. Ngoài cửa chợt vang lên tiếng nói: "Tuyết Thuần, anh muốn vào trong."

Lại Tư! Tuyết Thuần trong lòng hô lên không phải đang đùa chứ, bất chấp tất cả, vội vàng ôm tất cả đồ vật trên giường, bỏ vào trong túi.

"Đang làm gì vậy?"

Âm thanh gần trong gang tấc, dọa Tuyết Thuần run một cái, túi rơi xuống đất, cuộn len đó lại giống như cuộn dây diều, rất nghịch ngợm từ trong túi lan thẳng một đường ra ngoài. Tuyết Thuần tuyệt vọng nhìn chằm chằm như mắt cá chết, nhìn sợi len không ngừng lăn tận đến cửa, sau đó quẹo ở khúc quanh, lăn đến mép giường, tiếp đó lại lăn đến bên chân của Lại Tư.

Lại Tư cảm thấy kỳ quái, anh mang tất cả đồ vật trong túi đổ ra, tỉ mỉ xem đi xem lại chiếc áo len xanh mới đan được một nửa. Anh lại nhìn về phía của Tuyết Thuần, tròng mắt đen lấp lánh lóe lên, một chút ánh sáng làm mắt anh đẹp hơn, ánh sáng sáng chói như hút lấy tâm hồn người khác.

Tim Tuyết Thuần đập bịch bịch, âm thanh buồn bực vội vàng nhặt cuộn len lên, từng vòng cuốn trở về. Cuộn len cuốn rồi cuốn, cuối cùng cuốn đến trước mặt Lại Tư. Rồi lại hướng lên nhìn ánh mắt long lanh của anh, trái tim của cô không đạp chậm hơn chút nào, ngược lại lại càng nhảy vui sướng hơn.

Đúng lúc cô cho là Lại Tư sẽ làm một vài động tác không bình thường với cô nhưng anh lại ném cho cô một cái khăn bông, rồi ngồi vào mép giường của cô: "Lau cho anh."

Tuyết Thuần sững sờ, ngơ ngác ừ một tiếng, sau đó quỳ trên giường động tác êm ái lau tóc cho anh, lau xong lại lấy máy sấy sấy cho anh. Cả quá trình tâm tình của cô có thể nói là tương đối phức tạp. Anh phát hiện rồi sao? Hoa Bách hợp đó, Chocolate đó.

Mười phút trôi qua, Tuyết Thuần hài lòng ngừng tay: "Được rồi."

"Ừ." Lại Tư nhắm mắt hưởng thụ mười phút, có lẽ vì quá mức thoải mái nên anh có chút ngủ thiếp đi, anh dùng giọng mũi có chút mơ hồ không rõ đáp một tiếng, sau đó thân thể liền ngã xuống, thẳng táp nằm trên giường.

Tuyết Thuần buồn chán một tay cầm khăn lông, một tay cầm máy sấy tóc, hoàn toàn không hiểu rõ lần này Lại Tư lại muốn làm cái gì?

Đúng lúc cô đang ngồi chờ, Lại Tư mở hai mắt khép hờ: "Vẫn ngồi đấy lo lắng cái gì, ngày mai còn phải đi làm, đến đây ngủ."

"Ừh ừ." Trả lời xong, Tuyết Thuần đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: "Cái đó, anh không phải nên trở về phòng ngủ sao?"

Lại Tư đảo mí mắt: "Nể phần em rất dụng tâm, tối nay gia liền thưởng cho em, làm bạn giường của em."

Tuyết Thuần dở khóc dở cười, Lại Đương gia lại cam tâm tình nguyện làm bạn giường? Tuyệt đối không có khả năng đó! Nhất định là có ý đồ khác.

Trong lúc Tuyết Thuần vẫn còn đang sững sờ, Lại Tư kéo một cái, sau một hồi trời đất quay cuồng, cuối cùng Tuyết Thuần vẫn bị đè ở dưới.

Vốn là trong lòng Tuyết Thuần vẫn còn đang cười trộm liền nhất thời đỏ mặt, tư thế mập mờ này, để cho cô nghĩ tới có chút gì đó không trong sáng. Cô liếc mắt về phía cửa.

Lại Tư nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, không có chút lo lắng nào nói: "Yên tâm, cửa phòng anh đã khóa lại, Trích Trích Đô Đô sẽ không đến quấy rầy chúng ta."

Mặt Tuyết Thuần càng đỏ, nhìn như trái cà chua chín nhưng lại có phần ngon hơn, Lại Tư nôn nóng hôn hai cái, vừa hôn vừa nói: "Mùa thu còn chưa tới đến vậy mà đã đan áo len cho anh rồi?"

Tuyết Thuần một vừa bên né tránh, một bên vừa khiếp sợ rụt người một cái.

"Phụ nữ tặng đàn ông hoa? Hả? Anh yêu hoa sao? Không đúng, anh yêu chính là em."

Tuyết Thuần không rụt nữa, nhưng trên mặt đỏ thắm đã lan xuống tận chiếc cổ trắng ngà, rất đứng đắn mà trêu đùa cô. Lại Tư không cam lòng gieo xuống từng trái dâu tây một.

"Muốn tặng anh Chocolate tại sao không tự mình đưa cho anh? Sợ anh sẽ ăn em?"Cở bỏ hai chiếc cúc áo, lộ ra xương quai xanh tinh sảo, còn có bộ ngực nhấp nhô như ngọn núi.

Tuyết Thuần không thể trốn tránh, cô lấy tay che mặt, không còn mặt mũi nhìn anh.

Lại Tư nhỏ giọng cười cười, hôn mu bàn tay cô: "Biết mình tặng quà sẽ mất thể diện, cũng may, vẫn là tự biết."

Lại Tư tiến tới vành tai như ngọc của cô nói nhỏ: "Nhưng mà anh lại thích."

Tuyết Thuần chấn động, bỏ tay che mặt xuống, đôi mắt đẹp trong suốt ngượng ngùng lại lớn mật nhìn thẳng Lại Tư: "Anh thích thật sao?"

"Nếu không tại sao anh lại leo lên giường của em?"

Tuyết Thuần ngượng ngùng, bỗng nhiên phát hiện áo mình đã cởi ra được hơn phân nửa, lộ cả bầu ngực ra, rõ rằng muốn cự tuyệt nhưng lại như có vẻ mời chào.

Lại Tư liếc mắt: "Rời khỏi anh mấy năm, gu thẩm mĩ cũng xuống thấp. Áo ngủ này là các bà các mẹ mặc đi, hôm nào mua cho em vài cái áo ngủ tơ tằm, khêu gợi, lộ hết đường cong.... ......"

Càng nói càng kỳ cục, Tuyết Thuần đã không còn gì để nói nữa. Nhớ tới trước kia, những đồ kia đều là anh bảo người thiết kế riêng cho cô, đối với phương diện mặc cái gì cô cũng không chọn, cứ tùy tiện mặc thôi, Lại Tư cũng không có nói gì. Thì ra là bởi vì quần áo trước kia là tơ tằm, khêu gợi, đường cong lộ liễu...... Cho nên mới như vậy.... ....

"Thật ra thì em với Lãnh Cung Quý không có gì cả." Tuyết Thuần mắt to vô tội vụt sáng: "Cuộc sống của anh ấy quá mức nhàm chán đơn điệu, anh ấy thích trêu cợt người mà thôi."

Lại Tư cười: "Anh hiểu rõ, nhưng mà bây giờ với cái tình hình này, em không thấy chúng ta nói những lời như thế này rất là phá hoại phong cảnh sao?"

Làm sao anh lại không biết chứ. Những ngày qua anh vẫn luôn phái người điều tra anh ta, phát hiện anh ta đuổi theo một cô gái, mà anh ta ở trong bóng tối cũng vui vẻ giúp đỡ một phen.

Chuyện tối nay, anh cũng chỉ là mượn Lãnh Cung Quý một tay, mang khe hở duy nhất của hai người họ phá hỏng. Bất luật cô có như thế nào, anh cũng không có ý định buông tay. Cả đời đều muốn tiếp cận cô, có Trích Trích Đô Đô ở đây, anh làm gì cũng đều là quang minh chính đại.