Trần Lập Hạ từ nhỏ thân thể đã không tốt, chịu không nổi đồ vật chứa tính hàn, cô rất sợ rét sợ lạnh, mẹ Lập Hạ đối với thể chất yếu ớt của con gái rất tức giận, cũng mặc kệ cô, nên nấu cái gì cứ nấu cái đó.
Chỉ cần Lập Hạ ăn canh đậu xanh sẽ dễ dàng bị tiêu chảy, chuyện này Ngôn Dĩ Luật lại rất rõ ràng.
Cho nên trước kia, thời điểm khi hai người còn bé, lúc tan học, Ngôn Dĩ Luật mỗi lần bị Trần Lập Hạ lôi kéo chạy đến uống nước canh trong quán hàng này, anh cũng không gọi canh đậu xanh, chỉ gọi một ít sữa gừng các loại, sợ Lập Hạ cao hứng một cái lại muốn uống canh của anh, sau đó chính mình lại bị tiêu chảy.
Ngôn Dĩ Luật lại rất thích món canh đậu xanh ngọt ngọt ấy, đặc biệt là quán hàng này nấu đậu xanh không nhừ lắm, trong lúc ăn có thể cảm giác được hạt đậu sàn sạt, đó là một loại mỹ vị khó có thể hình dung.
Chỉ là mỗi lần đều cùng Lập Hạ tới nơi này, dần dà, anh cũng có thói quen sẽ không gọi canh đậu xanh nữa.
Không nghĩ tới hóa ra Lập Hạ biết rõ chuyện này.
Bà chủ bưng hai chén canh đậu xanh ngọt tới, thuận tiện để luôn lên trên bàn, lúc này mới chống lại gương mặt của hai người, nhíu mày tập trung nhìn chăm chú.
“Ai nha, tôi luôn cảm thấy nhìn hai người thật quen mắt, hắc hắc, không phải là đôi tình nhân nhỏ lúc trước thường xuyên đến ăn ở đây hay sao!”
Bà chủ cười hắc hắc:
“Cô bé cũng đã lớn như vậy rồi, tiểu ca vẫn không có biến hóa gì, tôi còn nhận ra được, tôi còn nhớ được hai người đến chỗ tôi hay ăn cái gì nha.”
“Bà chủ trí nhớ thật là tốt a, còn nhớ rõ hai người chúng tôi, chúng tôi đã rất lâu không tới nơi này rồi.”
Trần Lập Hạ ngọt ngào cười với bà chủ một cái, một thân trang phục quần bó ngay ngắn thoáng chốc liền phai nhạt đi sự nghiêm túc.
Trong mắt Lập Hạ, thật giống như rất nhiều năm trước vẫn là tiểu ma vương Trần Lập Hạ cười đến không tim không phổi kia.
Mặc dù như thế nhưng Ngôn Dĩ Luật vẫn rất lo lắng nhìn nhìn Lập Hạ, mở miệng nói:
“Em đã từng bởi vì ăn canh đậu xanh mà bị tiêu chảy bảy lần, ba lần xin nghỉ phép.”
“Kỳ thật không quá bảy lần á…, xem ra mẹ của em có nói chuyện này với mẹ của anh nha.”
Lập Hạ cười “hì hì” nói:
“Thế nhưng thân thể của em giờ đã không yếu ớt giống như trước đây nữa rồi, đã thật lâu không có bởi vì uống canh đậu xanh mà bị tiêu chảy rồi a.”
Ngôn Dĩ Luật trầm mặc.
Hóa ra đã thật lâu không có nghe cô nói qua những…việc nhỏ vụn vặt này sao.
Ngôn Dĩ Luật rất mẫn cảm với những con số, còn chưa kịp tính toán đã bao lâu Trần Lập Hạ không nói chuyện cùng mình, lại để hình ảnh cuộc nói chuyện cuối cùng giữa hai người vào một ngày đó vĩnh viễn đóng băng xuất hiện, có thể luôn luôn tồn tại trong lòng anh như vậy thì tốt rồi.
Cho đến hai mươi tám ngày trước, Lập Hạ lại một lần nữa giống như lúc còn bé lúc cầu xin anh cho cô mượn bài tập để chép, hay dùng cục bùn nhỏ tròn tròn nện vào cái cửa sổ thủy tinh phòng anh.
Mới đầu Ngôn Dĩ Luật nghe thấy âm thanh này còn cho là mình nghe nhầm.
Nhưng trong nháy mắt khi anh nghe thấy tiếng va chạm ấy, lại giống như được quay trở lại thời gian bảy năm về trước, thậm chí là xa hơn, anh cảm thấy không chân thực nếu đi ra và mở cái cánh cửa đối diện với cửa sổ phòng Lập Hạ kia.
Ngôn Dĩ Luật không dám kéo rèm che cửa sổ phòng mình ra, càng không dám chủ động đẩy cánh cửa sổ kia ra, anh sợ hãi khi phải đối mặt với cái cửa sổ phòng Lập Hạ luôn luôn đóng chặt, còn có cái rèm cửa chưa từng lay động một chút, anh nhớ mẹ anh đã từng nói qua Lập Hạ chuyển ra ngoài ở rồi.
Cứ trốn tránh, đóng nó lại như vậy.
Biết rõ Lập Hạ đã qua rất nhiều rất nhiều mùa nóng mùa lạnh, lại không tin cô có thể một lần nữa gõ cửa sổ phòng anh như vậy.
Ngôn Dĩ Luật kéo rèm che cửa sổ ra liền chống lại “hung thủ”, một tay đang cầm cục bùn nhỏ, dùng nụ cười sáng lạn nhất nhìn anh.
“Em đã ném được ba cục bùn rồi, rốt cục anh mới chịu mở cửa.”
Ngôn Dĩ Luật nhớ lại chuyện đã qua, còn có mấy chuyện gần đây, một mực sửng sốt.
Lập Hạ nhìn thấy tay anh cầm lấy cái thìa, lại không nói lời nào, hai mắt biểu hiện là đang thất thần, cô giơ tay huơ huơ trước mắt anh:
“Hoàn hồn, nếu không ăn sẽ phải hâm nóng lên đấy, hôm nay khẩu vị nóng quá.”
Ngôn Dĩ Luật phục hồi tinh thần, ngẩng đầu chống lại Trần Lập Hạ.
Vô luận là canh đậu xanh hay là cô, đều không được chân thật cho lắm.
Anh rất muốn hoài nghi, có phải anh càng ngày càng muốn cô, cho nên mới nghĩ hư cấu ra một người đến bồi bạn với mình hay không.
Ngôn Dĩ Luật ngơ ngác nuốt vào một ngụm canh đậu xanh, đối diện với Trần Lập Hạ đã sớm “ọt ọt ọt ọt” uống xong, màu son môi hồng nhuận phơn phớt cũng bị hành động ăn của cô mà nhạt đi rất nhiều, ăn xong, vì đồ ăn ngon cô còn dùng sức vươn đầu lưỡi ra liếm liếm hai cánh môi theo thói quen, nhiều năm qua Lập Hạ vẫn không có thay đổi ah.
“Uống nhanh, uống xong chúng ta còn đi dạo chơi nữa.”
Lập Hạ không cho Ngôn Dĩ Luật thời gian để cự tuyệt, thúc giục anh.
Dọa Ngôn Dĩ Luật vội vàng “ọt ọt ọt ọt” uống cho xong.
Trước kia lúc hai người cùng đi uống canh đều là sau khi tan học, biết rõ về nhà còn phải ăn cơm, nhưng vẫn nhịn không được vụng trộm ăn một ít đồ ăn vặt sau đó mới đi về nhà, vì sợ về nhà muộn sẽ bị người lớn mắng, cho nên mỗi lần uống nước chè đều đặc biệt gấp gáp.
“Ọt ọt ọt ọt.”
Ngay cả thúc giục cũng đều quen thuộc như vậy.
Sau khi thanh toán tiền, hai người Ngôn Dĩ Luật cùng Trần Lập Hạ mới đi ra khỏi quán nước chè, Ngôn Dĩ Luật nhẹ nhàng dùng ngón tay đụng vào tay Lập Hạ một cái.
Cảm xúc ấm áp.
Lập Hạ quay đầu nhìn về phía Ngôn Dĩ Luật, bị tay của anh đụng vào thấy có chút buồn cười, như thế nào còn giống như khi còn bé ưa thích đụng tay cô a.
Trực tiếp nhấc tay một cái đã bắt được bàn tay của Ngôn Dĩ Luật, sau đó dùng tay căng bàn tay của anh ra, cùng với mười ngón tay của anh đan xen vào nhau.
“Em là thật ah, anh không nằm mơ, em đã trở về.”
Lập Hạ ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười đối diện với anh:
“Không, cho tới bây giờ em chưa từng rời khỏi anh.”
Tất cả mọi chuyện đều quá ảo mộng quá không thật rồi, thẳng đến khi trong tay Ngôn Dĩ Luật truyền đến cảm xúc ấp áp trên tay Lập Hạ, anh mới dám tin tưởng, cô thật sự trở về rồi.
*****
Lập Hạ nắm tay Ngôn Dĩ Luật đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, ngoại hình của hai người nhìn qua thật sự không quá tương phản.
Mái tóc Ngôn Dĩ Luật thoáng che khuất hai mắt của anh, hai bên tóc mai rất dài, nhìn qua gần như muốn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, thêm nữa anh lại một mực cúi đầu, cả người tản mát ra khí tức âm trầm, ăn mặc cũng rất đơn giản, quần áo nhìn không ra nhãn hiệu, có thể là một nhãn hiệu bình thường nào đó.
Quần áo kết hợp cũng rất đơn giản, màu xám của mũ cùng áo, màu đen của quần vải thường, tuy nhiên anh lại có ưu thế về chiều cao, nhưng mặc một thân quần áo này, cộng thêm một cái túi được đeo trên lưng, đại khái là chỉ có học sinh cấp 3 mới đeo như vậy, một tay được vị mỹ nữ bên cạnh nắm lấy, một tay khẩn trương nắm chặt lấy dây đeo của cái túi.
Bên cạnh người con trai vẫn một mực cúi đầu là một người con gái sáng sủa cao gầy, mặc trên người là một bộ quần áo số lượng có hạn, cơ hồ chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra đó chính là bộ đồ hàng hiệu có giá trị xa xỉ.
Hai chân thẳng tắp thon dài trắng nõn vững vàng giẫm trên đôi giày cao gót, quần bó sát phác họa theo đường cong của chiếc eo nhỏ nhắn, cô gái sở hữu dáng người ma quỷ kia trên mặt còn treo một nụ cười không chút rụt rè, thỉnh thoảng còn ngửa đầu nhìn về phía người con trai âm trầm kia.
Thật giống như ánh sáng của mặt trời, muốn xóa tan đi những u ám của anh, muốn soi sáng cho tâm hồn của anh.
“Chúng ta cứ đi như vậy về nhà a.”
Lập Hạ cười nói với Ngôn Dĩ Luật.
Ngôn Dĩ Luật tùy ý để cô kéo tay mình, đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, quãng đường đến nhà phải mất hơn một giờ lộ trình, mà cô còn đi giày cao gót.
Ngôn Dĩ Luật đột nhiên liền dừng lại, sau đó nửa quỳ trước mặt Lập Hạ, hai tay để ở bên người, chìa lưng ra muốn cõng Trần Lập Hạ.
Lập Hạ hất chiếc túi ra trước ngực của Ngôn Dĩ Luật, sau đó sáp lên trên lưng của anh, cứ như vậy, Ngôn Dĩ Luật cõng Trần Lập Hạ, hai người đi trên đường dành riêng cho người đi bộ.
Sau lưng truyền đến nhiệt độ của cơ thể mềm mại, còn có hương thơm nhàn nhạt trên người Lập Hạ.
Ngôn Dĩ Luật muốn há mồm nói cái gì đó, nhưng đi đường hồi lâu anh vẫn không mở miệng nói ra, rõ ràng đầu óc luôn nghĩ quá phận giờ phút này lại như một cục bột nhão, chuyện liên quan đến Lập Hạ, số liệu, hình ảnh trong đầu toàn bộ đảo qua đảo lại một lần, nhưng vẫn không biết phải nói từ chỗ nào đoạn nào.
Sau lưng Lập Hạ lại mở miệng trước:
“Trước kia em cũng đi một lúc lâu rồi hô mệt mỏi, sau đó muốn anh cõng em.”
Ngôn Dĩ Luật gật đầu, ý là anh còn nhớ rõ.
“Anh không có bạn gái.”
Lập Hạ chủ động nói một câu khẳng định, không phải hỏi thăm, cô rất rõ ràng, Ngôn Dĩ Luật không có cách nào nói dối.
Đầu óc của anh không có biện pháp nói dối, chỉ có thể bằng số liệu vốn có cùng sự thật để xây dựng giả thiết, mà yêu đương như vậy, là chuyện không có logic, anh sẽ không có biện pháp có thể nói dối.
Bước chân của Ngôn Dĩ Luật dừng lại.
Lập Hạ tiến sát bên tai Ngôn Dĩ Luật:
“Chúng ta kết giao a.”
Lời nói này rất nhiều năm trước anh cũng đã nghe qua.
Khi đó hai người vẫn cùng nhau lên lớp và tan học. Cô bướng bỉnh nói, kết giao chính là hai người luôn luôn ở cùng nhau, chỉ thích đối phương
Nhưng mà sau đó có một ngày, cô đột nhiên rời khỏi thành phố này, kết giao chính là hai người luôn luôn ở cùng nhau, chỉ thích đối phương, cô rời đi là có ý gì, Ngôn Dĩ Luật không biết, cũng tìm không thấy đáp án.
Rồi lại chờ đến nhiều năm sau, và ngày hôm nay, cô lại nói lời nói giống như lúc ấy.
“Không, chúng ta kết hôn a.”
Bước chân Ngôn Dĩ Luật dừng hẳn lại, Trần Lập Hạ lại mảy may không có ý tứ muốn xuống đất, tay Ngôn Dĩ Luật vẫn vững vàng nâng bắp đùi của cô.
“Ngày mai chúng ta phải đi đăng ký giấy chứng nhận kết hôn, buổi chiều anh xin nghỉ, em tới đón anh.”
Trần Lập Hạ nói tiếp một câu trần thuật, sau một lúc lại nói tiếp:
“Anh có nghe em nói, có rèn luyện ah.”
Dứt lời giơ tay nhéo nhéo cơ bắp bởi vì dùng sức mà kéo căng hai đầu của Ngôn Dĩ Luật.
“Vì cái gì?”
Ngôn Dĩ Luật hỏi.
“Anh yêu thích em.”
Trần Lập Hạ trả lời.
“Em biết là mẹ của em đi tìm anh rồi.”
“Em trở về, chính là vì muốn vĩnh viễn trói chặt anh”
Lập Hạ cười tủm tỉm nói:
“Lần này em cũng sẽ không để cho anh trốn đi nha.”
“Dì không thích anh.”
Ngôn Dĩ Luật bình tĩnh nói ra sự thật không mấy tốt đẹp.
Nét mặt của anh bình tĩnh, nhưng nội tâm rộng lớn đã sớm mạnh mẽ ầm ầm sóng dậy, vô luận là Lập Hạ trở về, hay là ngày hôm nay hai người cùng đi chung đường, Lập Hạ còn lặp lại lời nói đã từng nói qua, tất cả đối với anh mà nói…, đều giống như một quả boom nện vào trong lòng của anh vậy.
Anh rõ ràng cảm nhận được nhịp đập tim của mình đang gia tốc, nhưng anh lại không biết phải hình dung như thế nào.
“Em thích anh.”
Trần Lập Hạ nói.
“Cái này là đủ rồi.”
*****
Ngôn Dĩ Luật quen biết Trần Lập Hạ là thời điểm lúc anh bảy tuổi, Lập Hạ nhỏ hơn anh một tuổi, là về sau cô mới chuyển đến cư xá này đấy.
Gặp được Lập Hạ là ngày thứ tư sau khi Lập Hạ chuyển đến cái cư xá này, ba ngày trước mẹ của anh nói cho anh biết, bên cạnh có hàng xóm mới chuyển đến, còn có một cô bé đáng yêu, có thể để cho anh và cô bé kia chơi cùng nhau.
Ngôn Dĩ Luật biết rõ ý tứ của mẹ anh, tất cả bạn nhỏ trong cư xá đều cảm thấy anh quái dị, cứ nói chuyện sẽ cà lăm, lúc nói chuyện còn có thể nghiêng đầu, bọn họ đều nói anh là người quái dị.
Mới chuyển tới là một cô bé, còn chưa biết anh là người quái dị, có lẽ có thể làm bạn với anh.
Kết quả Ngôn Dĩ Luật còn chưa đánh tiếng mời cô bé ấy đến, cô bé kia đã cùng những đứa trẻ khác trong khu cư xá thân nhau.
Câu đầu tiên khi Trần Lập Hạ nói chuyện cùng Ngôn Dĩ Luật đó là, hỏi đầu óc cậu có phải có vấn đề hay không.
Ngôn Dĩ Luật lắc đầu nói không có.
“Khẳng định đầu óc hắn có vấn đề, cậu xem hắn còn không biết nói chuyện đấy.” Nhóc béo nhà họ Lô là người mở miệng đầu tiên phủ nhận lời nói của Ngôn Dĩ Luật.
Nhóc béo nhà họ Lô, tên đầy đủ là Lô Lại Quyền, từ khi còn bé đã là bá vương của khu này, trước kia hắn chỉ cần một quyền đã đánh ngã thằng nhóc 10 tuổi từng xưng bá trong cư xá, thuận lợi leo lên vị trí bá vương, gánh vác trách nhiệm hàng phục Ngôn Dĩ Luật nhỏ gầy yếu đuối.
Đối với cô bé Trần Lập Hạ đáng yêu ngọt này, hắn dù còn nhỏ nhưng vẫn biết phải thể hiện bản chất “thân sĩ”của mình, ngày đầu tiên quen biết Lập Hạ liền mang Lập Hạ đi bốn phía để khoe khoang hắn “uy vọng” chừng nào.
Kể cả khi dễ Ngôn Dĩ Luật.