Rất Thật

Chương 44: Lật xe




Một cameraman khiêng máy quay trở về, hắn giơ tay lau mồ hôi, khi đang định ngồi xuống nghỉ ngơi, ngẩng mặt lên, lại nhận được tín hiệu của Lưu Phong.

Lưu Phong phe phẩy cây quạt, dùng vẻ mặt vặn vẹo không ngừng ra hiệu về phía Vương Trạch Văn. Với kinh nghiệm hợp tác bao nhiêu năm, cameraman hiểu ra ngay.

Hắn cố ý đứng đằng sau lưng Vương Trạch Văn nói to: "Aiz, đừng nói chứ thằng nhóc Lâm Thành này đúng là rất lợi hại, tiến bộ rất nhanh. Hồi quay "Dạ Vũ", tôi còn nghĩ diễn xuất của cậu ấy không thể đảm đương được nhân vật Bắc Cố này, không ngờ càng quay tới về sau trạng thái càng lúc càng tốt hơn. Bây giờ cũng vậy, cảm giác hoàn toàn không giống biểu hiện ban đầu. Làm đâu chắc đó, tiến bộ rất nhanh."

Lưu Phong vội hùa theo: "Đúng vậy. Em cũng thấy biểu hiện của Lâm Thành vừa rồi đúng là không tệ. Giống như đột nhiên lĩnh hội được vậy."

Vương Trạch Văn nhướng mày, xoay người nhìn ra sau.

Tự dưng khen ngợi người của hắn, sao hắn cứ cảm thấy dụng ý của đám người này không hề đơn thuần nhỉ?

Cameraman nói: "Vừa rồi Lâm Thành nói đều là nhờ có đạo diễn Vương chỉ dạy cho. Cậu ấy khen đạo diễn Vương nhiều lắm, nói đạo diễn Vương cậu ấy nhiều cơ hội tìm linh cảm, cậu ấy mong có thể quay tốt bộ phim này, không uổng phí công sức đạo diễn Vương bồi dưỡng cậu ấy."

Vương Trạch Văn "Ừm" một tiếng, kéo dài giọng nói: "Thật sao?"

Cameraman gật đầu: "Đương nhiên rồi!"

Lưu Phong nói: "Thực ra Lâm Thành thường xuyên nói với em rằng anh ấy rất cảm kích đạo diễn Vương. Nhưng anh ấy hay ngại, không nói thẳng ra trước mặt anh được, chắc cũng là kiểu người ít nói."

Vương Trạch Văn vừa cầm cốc nước lên giả vờ uống, vừa lặng lẽ liếc qua sắc mặt của mọi người, nghe thế mà trong lòng sướng muốn chết.

Lâm Thành cùng Hứa Dương Ninh từ đằng xa đi về phía này, hai người đang thảo luận cảnh tiếp đó cần quay. Ví dụ như Hứa Dương Ninh nên thể hiện thân phận một người phụ nữ nền nã, dùng tâm thái của một người mẹ để đối xử với nam chính thế nào.

Hai người nói tới biểu cảm cụ thể, đều bị hình dung về nhân vật làm cho bật cười.

Vương Trạch Văn nghe được tiếng cười, ánh mắt lạnh lùng liếc qua bên kia một chút. Lâm Thành cảm nhận được ánh mắt của hắn, cũng nhìn về phía này, nụ cười nhẹ ban đầu đã biến thành một nụ cười tươi xán lạn. Anh đút hai tay trong túi áo đồng phục, chạy tới hỏi: "Vừa rồi quay thế nào?"

Vương Trạch Văn bị nụ cười này của anh làm cho nở hoa trong lòng, sợ bản thân cũng cười rộ lên theo, không kiềm chế được biểu cảm nên vội cho anh xem video vừa quay lúc nãy kia.

Lâm Thành cúi người, dựa sát vào hắn, nghiêm túc nhìn hình ảnh trên màn hình. Chuyển động trong video rất trôi chảy, anh cực kì hài lòng, cảm thấy còn tốt hơn cả hiệu quả mình đã dự đoán, vẻ mặt và khí chất đều tự nhiên, đúng chỗ, thế là anh cúi đầu nhìn Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn gật đầu với anh, tỏ ý khẳng định, Lâm Thành vui vẻ, có cảm giác thành tựu tránh qua một bên.

Hứa Dương Ninh đi tới thay chỗ anh, chờ nghe đánh giá.

Vương Trạch Văn nói: "Vừa rồi cô không tập trung." Hứa Dương Ninh: "Tôi xin lỗi."

Vương Trạch Văn vì tâm tình đang tốt, lời nói cũng trở nên dễ nghe hơn: "Lần sau chú ý đừng tái phạm. Lúc nào không quay thì thôi, nhưng trong lúc quay bất kì một chi tiết nhỏ nào cũng phải cố gắng chú ý, hiểu chưa?"

Hứa Dương Ninh gật đầu.

Mọi người thấy trạng thái của Lâm Thành đang tốt, thì đều khẽ thở phào.

Vương Trạch Văn có hơi thù dai, nhưng chỉ cần diễn viên biểu hiện tốt, mọi thâm thù gì hắn cũng có thể giữ lại tới sau khi làm việc xong. Lâm Thành chỉ cần tiếp tục biểu hiện tốt, hẳn là có thể làm lành được với đạo diễn Vương.

Nhân viên công tác mang theo ước mơ về một tương lai tươi sáng ấy chăm chỉ cặm cụi quay xong những cảnh của ngày hôm nay.

Ngay khi tuyên bố hôm nay kết thúc công việc xong, Vương Trạch Văn ném kịch bản, hét to một câu: "Lâm Thành, tám giờ tối nay tới phòng tôi gặp tôi!"

Đây là một dấu hiệu tốt!

Lưu Phong cho Lâm Thành một ánh mắt cổ vũ, tiếc là Lâm Thành đang nhìn Vương Trạch Văn nên không đáp lại được sự thân thiện ấy của cậu ta.

Sau khi ăn cơm tối, Lâm Thành về phòng tắm rửa, lại giặt sạch quần áo. Chờ anh dọn dẹp xong, đã là tám giờ hơn, anh cầm kịch bản đi tìm Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn mở cửa ra, thấy anh còn chưa sấy tóc, bảo người vào phòng.

"Có gì cần giúp đỡ không bạn trai?" Vương Trạch Văn hỏi, "Em có muốn sấy tóc trước không?"

Lâm Thành cười đáp: "Không cần đâu."

Khăn mặt của anh còn đang khoác trên cổ, tuy không trang điểm, nhưng da vẫn trắng nõn. Khi anh ngồi xuống sofa, mùi sữa tắm thơm mát theo gió thổi bay tới.

Lâm Thành mở kịch bản ra, trên giấy có rất nhiều ghi chú. Anh lật thẳng tới cảnh quay ngày mai, ra hiệu cho Vương Trạch Văn tới xem.

Vương Trạch Văn cầm kịch bản đã sắp bị lật nát của Lâm Thành, cũng không có hứng thú gì, nói: "Độ khó của nhân vật Nghiêm Tư Tề này không cao, anh thấy chỉ cần em có sự chuẩn bị, chăm chỉ không dừng lại, thì sẽ không có vấn đề gì đâu."

Lâm Thành thả lỏng, dựa vào lưng ghế sofa, quần cộc ống rộng theo động tác của anh bị xốc lên trên một chút. Anh hỏi: "Vậy anh gọi em tới đây làm gì?"

Vương Trạch Văn nhìn hình ảnh trước mắt, cười bảo: "Vẫn còn sớm, em ngồi xem video cắt ghép với anh."

Lâm Thành: "Video cắt ghép gì cơ?"

Vương Trạch Văn nở nụ cười, kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình.

Vương Trạch Văn click bật màn hình máy tính lên, bên trên là một loạt file video.

Video là do fan cứng của Lâm Thành cắt ra. Chính là cô gái thần kì đã tới tham ban hôm trước. Cô cắt ra một đống video, đặt tên là 1234..., nghe nói vẫn còn nữa, chờ chỉnh lại xong sẽ gửi cho đạo diễn Vương sau.

Nhìn độ dài của video, cô gái gần như là đã cắt toàn bộ cảnh của những nhân vật Lâm Thành đã từng đóng trước kia ra. Có vài bộ phim truyền hình đã quá lâu rồi, lại ít người xem, ngay cả Lâm Thành cũng không biết cô rốt cuộc đã đào được mấy cái tài nguyên này từ đâu ra nữa.

... Quả nhiên chấp niệm của fan luôn rất mạnh.

Lâm Thành không khỏi nhớ tới, lần trước khi gặp mặt, cô gái kia còn tiếc nuối vì tin đạo diễn Vương quy tắc ngầm mình là giả, bây giờ mình và Vương Trạch Văn đã ở bên nhau, trong lòng anh rất phức tạp.

Anh phỉ nhổ lung tung rối loạn trong lòng, không biết đây có thể coi là bình sữa có độc không nhỉ.

Vương Trạch Văn nói: "Tác phẩm trước kia của em, anh chưa xem bộ nào cả. Bây giờ em nói cho anh thử xem đã diễn thế nào đi?"

Lâm Thành liếc mắt, hoài nghi: "Anh muốn xem rồi chê cười em chứ gì?"

"Sao có thể?" Vương Trạch Văn thề son sắt, "Đạo diễn Vương không phải là người như vậy!"

Vương Trạch Văn ấn phát video "1", mở rộng ra toàn màn hình, hắn ngửa người ra sau, tiện giơ tay ra sau, đặt lên vai Lâm Thành.

Mở đầu video là một câu trần thuật nhìn mà muốn hộc máu của fan. Nền đen chữ trắng, từng câu từng câu nện lên trước màn hình.

"Bộ phim truyền hình này khó xem muốn chết! Tư bản đúng là tà ác! May mà năm đó kịch bản cũng ngắn, chỉ có hai mươi tập. Nhưng ngắn thế mà cũng quay ra được tới mức thiểu năng trí tuệ này, cũng đúng là đã vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi! Nhưng mà thôi không sao, chỉ cần nhìn mặt là được rồi. Lâm Thành của chúng ta dù còn nhỏ, mấy cảnh đánh võ cũng đã rất ngầu!"

Lâm Thành hoàn toàn không nhớ ra nổi bộ phim truyền hình này.

Hình ảnh thực ra vẫn rất rõ ràng, tiêu chuẩn chế tác phim truyền hình năm đó đã không tồi, chỉ là filter chọn sử dụng rất không ổn, cũng không làm mịn da, thế nên mỗi lúc quay gần, lớp phấn trên mặt diễn viên trông rất dày.

Lâm Thành nhìn thấy bản thân mới mười mấy tuổi, mặc bộ đồ tiểu hòa thượng, nhảy ra từ trên bậc thang. Anh trưng khuôn mặt cực kì nghiêm túc ra, không ngừng quyền cước đấm đá sau lưng chú già đang đi phía trước.

Fan sợ họ không nhìn ra, cố tình dùng vòng tròn màu đỏ đánh dấu vị trí của Lâm Thành.

Biểu hiện của anh đương nhiên là vô cùng non nớt, chưa được vài phút, lại có một dòng nhắc nhở mới nhảy ra:【 các cảnh xuất sắc của bộ phim đã được chiếu xong, tiếp đó là cảnh bị ngã xuống vũng bùn, đứng trên cọc gỗ, gánh nước luyện trung bình tấn...】

Lâm Thành nghĩ, sau này hòa thượng nhỏ trưởng thành... thì biến thành nam chính luôn rồi.

Lâm Thành: "..."

Antifan. Đây chắc chắn là antifan!

Vương Trạch Văn cười không ngừng lại được, Lâm Thành dùng khuỷu tay chọc chọc hắn.

Vương Trạch Văn che miệng lại, nói: "Trước kia em làm bé đầu trọc hả?"

"Có tóc mà." Lâm Thành kiên trì chỉ vào mấy cọng lông màu xanh lá cao cấp kia, "Để vậy chăm sóc khá là tiện. Tóc nuôi dài còn tốn tiền mua dầu gội."

Vương Trạch Văn xoa đầu anh, nói: "Như bây giờ là đẹp rồi. Em ngại phiền thì để anh gội đầu cho em."

Lâm Thành: "Giờ em cũng đâu chê phiền."

Vương Trạch Văn đại loại cũng đã hiểu được cách cắt ghép của fan, tắt luôn video đi, bỏ qua mấy con số ở giữa, bắt đầu xem video mới nhất. Dù sao thì cũng chỉ có những cảnh diễn xuất gần đây mới có giá trị tham khảo.

Nhưng mấy năm gần đây, Lâm Thành diễn mấy bộ phim thần tượng, đều là do Vương Đào nhận cho anh, Lâm Thành và Vương Trạch Văn cùng xem với nhau một lúc, nội dung video vô cùng điên cuồng, có cảm giác sáng dậy tỉnh mộng vậy.

Vương Trạch Văn không nhịn nổi, vừa cười to vừa khen anh, nói ít nhất diễn xuất của anh còn tốt hơn nam chính, làm Lâm Thành không phân biệt nổi đây rốt cuộc là khen thật hay là đang an ủi nữa. Đã thế, hắn còn tiến hành phân tích nội dung.

Chờ xem hết một video cắt nối biên tập, đã sắp 11 giờ đêm rồi.

Lâm Thành nghe thấy tiếng chuông thông báo của điện thoại thì thở phào nhẹ nhõm, vội đứng dậy nói: "Em phải về đây, mai còn phải dậy sớm."

Vương Trạch Văn giữ chặt tay anh lại, cười nói: "Bạn trai, em cứ vậy mà về luôn à?"

Lâm Thành: "Vậy không thì phải về thế nào?"

Vương Trạch Văn hôn lên mặt anh một cái, rồi siết chặt hai tay, ôm anh vào lòng.

Cái ôm ấp áp trong màn đêm an tĩnh. Cảm giác thực sự thoải mái.

Hai người ôm nhau một lúc, chỉ là Vương Trạch Văn vẫn không buông ra, Lâm Thành không thể không đẩy hắn ra.

Lực đẩy của Lâm Thành không nặng cũng không nhẹ, Vương Trạch Văn lảo đảo một chút là đứng vững lại được ngay. Nhưng hắn lại phóng túng bản thân, không chỉ dừng lại như vậy, mà còn tác dụng lực ngược lại, ấn Lâm Thành xuống cái giường sau lưng.

Đây là hình ảnh tuyệt đẹp tới mức nào chứ? Cô nam quả nam thuận lợi lên giường, bắt đầu từ hôn môi, censored là xong.

Đương nhiên, tiến triển như vậy quá nhanh, hắn cũng chỉ thầm nghĩ như vậy mà thôi. Nhưng đắp chăn bông nói chuyện thuần khiết, cũng rất tốt.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Vương Trạch Văn hối hận rồi.

Đạo diễn Vương sai rồi. Đạo diễn Vương tội ác tày trời.

Hắn nên sớm nghĩ tới chuyện, mấy cái tình tiết lạc hậu này từ mười năm trước đã không còn ai sử dụng, sao có thể lãng mạn nổi?

Hắn là một đạo diễn có quy cách, một tác giả văn nghệ chuyên nghiệp, vậy mà hắn lại sử dụng kịch bản sa điêu mình đã phỉ nhổ tới phỉ nhổ lui.

Là thứ gì đã che mắt hắn lại, là thứ gì đã làm giảm IQ của hắn xuống?

Tóm lại, Vương Trạch Văn không khống chế được lực đẩy của mình, cũng không khống chế được lực sau khi mình ngã xuống, thế nên khi hắn nhào xuống người Lâm Thành, đã đập một cái rõ mạnh vào trán Lâm Thành.

Lâm Thành khẽ kêu lên một tiếng, rồi quay đầu đi.

Vương Trạch Văn cảm giác hàm răng mình đau tới phát run, càng đừng nói tới cái trán non mềm của Lâm Thành. Sắc mặt hắn thay đổi dữ dội, vội vàng sờ mặt Lâm Thành, hỏi: "Lâm Thành, em không sao chứ? Mau để anh xem xem."

"Em..." Lâm Thành cắn răng, rỉ vài chữ ra từ cổ họng, "Em không sao hết!"

Vương Trạch Văn nắm lấy tay anh, không cho anh che trán, gạt tóc mái của anh ra nhìn, phát hiện trên trán đã có một vết bầm, chính giữa bị đập tới đỏ bừng lên, có hơi trầy da.

Vương Trạch Văn chán nản. Hai tay hắn bưng hai bên má Lâm Thành, mặt đối mặt với nhau, hắn thất bại lại đau lòng nói: "Anh xin lỗi..."

Con đường tình yêu của Vương Trạch Văn, vĩnh viễn bắt đầu từ con số 0 tròn trĩnh, đi kèm theo là vẻ mặt một lời khó nói hết, vừa ẫn nhẫn khắc chế lại bất đắc đĩ của Lâm Thành.

Sao hắn lại thành ra như vậy chứ?

Lâm Thành an ủi hắn: "Không sao đâu, em đi rửa với nước một chút, ngủ một giấc là được rồi."

Trán Lâm Thành vẫn bị thương. Qua một đêm, vết bầm hơi sưng đỏ lên, màu cũng biến thành xanh tím. Chuyên viên trang điểm dùng sức chín trâu hai hổ cũng không che được hết, nhìn từ xa không khác gì Nhị Lang Thần có ba con mắt.

Tuyệt.

Không còn cách nào khác, chuyên viên tạo hình chỉ đành phải chải tóc mái của anh xuống trước trán, che vết thương đi.

Cũng còn may là cốt truyện trường học của Lâm Thành đã sắp quay xong hết, mấy cảnh sau, nhân vật của anh sẽ được thiết lập đội mũ lưỡi trai. Đúng lúc có thể che đi được vết thương. Thêm mấy ngày nữa, hẳn là có thể khỏi hẳn.

Sau khi Vương Trạch Văn đi vào phim trường, cả buổi sáng hôm đó đều bị bao phủ trong áp suất thấp, khi Lâm Thành xuất hiện, áp suất xuống tới mức thấp đỉnh điểm.

Người trong đoàn phim im thin thít như ve sầu mùa đông, thậm chí còn run lên. Ai nấy đều lặng lẽ thắp 81 ngọn đèn hoa đăng cầu nguyện cho Lâm Thành và cả bản thân mình.

Dám làm hỏng hình tượng của nhân vật ngay trong đoàn làm phim của đạo diễn Vương, Lâm Thành tiêu rồi.

Đời này chỉ sợ không được, kiếp sau tranh thủ đầu thai cho tốt vậy.