Rất Thật

Chương 26: Giấu tên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Refresh lại Weibo, Lâm Thành phát hiện tài khoản của mình quả nhiên đã sắp bùng nổ.

Trong nửa giờ ngắn ngủi, đã tăng lên vài vạn fan, dưới post mới nhất, cũng có mấy thêm mấy nghìn bình luận.

"Khuôn mặt này giết chết mị rồi!【 hình ảnh 】 người này tại sao lại có khuôn mặt như vậy chứ, định làm gì! Dụ người phạm tội à?"

"Anh ơi, khi nào mới up ảnh? Cái nick này của anh đăng status đã từ ba tháng trước rồi, còn toàn là quảng cáo!"

"Hôm nay mới phát hiện ra anh trai báu vật nè! Muốn ảnh selfie, muốn hun hun!"

"Ôi trời, anh đánh võ cũng đẹp quá rồi! Xin hãy đóng nhiều vai võ sinh hơn! Ba ba nhà đầu tư qua đây xem nè!"

"Bắc Cố ―― Bắc Cố! Hét to chói tai! Cho dù em không hiểu cốt truyện, vì anh em vẫn sẽ tới rạp chiếu phim!"

"Chỉ có tui thèm khát diễn xuất của ảnh thui hả? Tuy cả đoạn trailer không lộ mặt, nhưng ánh mắt quá đúng chỗ. Không phải người tầm thường đâu."

Lâm Thành lướt một hồi, lại tự dưng thấy bộ dáng sinh động của Điện Áp 150V giả làm fan lẫn trong một đám người qua đường, không khỏi bật cười. Cậu ta thực sự phát ra ánh sáng tình mẹ quá dữ dội.

Lâm Thành nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn up một status lên.

"Đã chấm dứt hợp đồng rồi, thân được tự do, không hoạt động nhiều, các fan tản cả đi. Đừng làm fan của tôi, không có kết quả."

Status này của anh đăng chưa được bao lâu, các fan vừa theo dõi anh vọt vào trong nháy mắt.

Lâm Thành chọn vài bình luận, bấm trả lời.

【 Về sau anh có đóng phim nữa không? 】

Lâm Thành: "Có cơ hội thích hợp hẳn sẽ quay. Còn để xem tình huống thế nào. Không có kịch bản tốt thì không muốn quay."

【 Tàn nhẫn vậy sao? Em vừa làm fan anh đã ra khỏi giới? 】

Lâm Thành: "Phim điện ảnh còn chưa chiếu mà, có thể đi xem nhé. Cũng không coi là rời khỏi giới hoàn toàn, chỉ là không muốn gia nhập công ty giải trí nào thôi. Tôi muốn làm việc tự do một chút."

【 Oa oa oa, tiếp tục làm thần tượng không tốt sao? 】

Lâm Thành: "Tôi vốn dĩ là một võ sinh chứ không phải là thần tượng. Thần tượng yêu cầu phải tương tác hoạt động nhiều, quá khó, tôi không làm được."

【 Anh ơi, anh thật sự không lăn lộn trong giới giải trí nữa sao? "Dạ Vũ" thật vất vả mới hot lên.】

Lâm Thành: "Đúng vậy. Cho nên tôi đã diễn rất nghiêm túc đó. Mọi người nhớ đi xem."

【 Em làm fan của anh ba năm rồi. Anh Thành, em biết anh thực sự rất cố gắng, nhưng anh vẫn mãi không hot lên, ngay cả em cũng đã cảm thấy mệt mỏi thay anh. Anh bây giờ rốt cuộc cũng phất lên rồi, mặc kệ sau này anh có còn đóng phim hay không, ít nhất bây giờ cũng không cần làm vậy nữa. Chúc anh hạnh phúc!】

Lâm Thành: "Cảm ơn."

【Là bởi bị người trong công ty trước đó bắt nạt ư? Anh thảm quá rồi, người quản lý của anh cũng đã toi, sao đạo diễn Vương lại không phát hiện ra anh sớm hơn chứ? 】

Lâm Thành: "Không đâu, cuộc đời của tôi đã sớm được vận mệnh sắp đặt rồi."

Lâm Thành đọc mà không khỏi thấy chua xót trong lòng, cuối cùng vẫn ẩn phần bình luận đi. Thế nhưng cảm giác chua xót này cũng không phải là đau lòng, mà là cảm xúc phức tạp khó nói rõ khi nhiều năm đã nỗ lực lơ lửng lại đột nhiên được thừa nhận.

Không khác gì câu nói: Sao bây giờ mới đến? Tôi đã uống xong rượu cả rồi.

Vương Trạch Văn nói đúng, có thể được một người hoàn toàn xa lạ thích, chính là điểm tốt nhất của làm minh tinh.

Lâm Thành hít sâu một hơi, cầm quần áo đi về phía phòng tắm. Anh bật đèn lên, xả đầy nước vào bồn tắm, rồi nằm vào.

Chất lỏng ấm áp bao bọc lấy toàn thân anh, cơ thể như được một lực ấm áp đẩy lên trên, cơ bắp toàn thân và tinh thần Lâm Thành được thả lỏng ra hoàn toàn.

Anh bóp bóp cơ bắp trên cánh tay.

Hồi trẻ bởi luyện võ không chú ý nên có nhiều vết thương cũ lưu lại, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đau nhức, nhưng bởi lượng công việc gần đây giảm đi, cũng đỡ đau hơn nhiều.

Anh mơ hồ suy nghĩ, có lẽ đây là điềm báo cho chuyện tốt lành sau này.

Ngâm một lúc, suýt nữa Lâm Thành đã ngủ quên. Chờ anh ra khỏi phòng tắm, đã 11 giờ rưỡi. Lúc anh lau tóc, mới nhớ mình vẫn chưa nhắn lại cho Vương Trạch Văn.

Lâm Thành vội vàng cầm điện thoại lên, phát hiện trên màn hình có thông báo tin nhắn của Vương Trạch Văn.

Vương Trạch Văn: Thế nào?

Vương Trạch Văn: Cậu đâu rồi?

Vương Trạch Văn:???

Vương Trạch Văn:...

Lâm Thành chột dạ, Vương Trạch Văn không ngờ lại không tức muốn hộc máu. Cũng thật hiếm thấy.

Lâm Thành: Ngại quá. Vừa mới ngủ dậy.

Người bên kia hình như vẫn đang chờ anh nhắn.

Vương Trạch Văn:...

Vương Trạch Văn: Xem trailer của tôi, xem tới ngủ quên luôn?

Lâm Thành: "..."

Nên giải thích thế nào bây giờ?

Lâm Thành: Rất đẹp! Vì chờ trailer này, hôm qua và hôm kia tôi đều không ngủ! Xem xong cuối cùng cũng có thể thả lỏng! Không cẩn thận mới ngủ quên mất!

Vương Trạch Văn:... Cũng đâu cần kích động tới vậy. Dấu chấm than của cậu làm ồn tới đau cả đầu tôi.

Lâm Thành:【 siêu đáng yêu 】



Vương Trạch Văn: Cậu đã có kế hoạch gì tiếp theo chưa? Tôi xem Weibo của cậu, không định rời khỏi giới phải không?

Lâm Thành giơ tay bóp bóp trán.

Lâm Thành: Xem trailer xong, tôi cảm thấy đóng phim vẫn là một chuyện rất vui vẻ. Nếu có kịch bản tốt thì tiếp tục, không thì đi làm công việc khác.

Vương Trạch Văn: Kịch bản thế nào mới là tốt, mới là đáng trầm trồ khen ngợi?

Lâm Thành: Trước kia chưa có cơ hội gì, kịch bản tốt nhất tôi từng quay chính là kịch bản từ chỗ đạo diễn Vương ngài.

Vương Trạch Văn: Đương nhiên rồi.

Lâm Thành: Cảm ơn đạo diễn Vương.

Vương Trạch Văn: Nói chuyện với cậu sau nhé.

Vương Trạch Văn: Cậu cũng đi nghỉ đi, tôi mệt quá rồi. Ngủ ngon.

Lâm Thành hơi tiếc nuối, cảm thấy kế hoạch tâm sự về nhân sinh của Vương Trạch Văn đã hoàn toàn bị mình làm cho phải nuốt khan xuống. Nếu anh nhắn tin sớm hơn một chút, nói không chừng hai người có thể thuận theo đề tài này nói tiếp về chuyện công việc.

Nhưng mà, đạo diễn Vương hẳn là không phải chỉ để có thể nói chuyện với mình một câu, mà cố thức tới tận bây giờ... đâu nhỉ?

Bị ảnh hưởng bởi trailer, Lâm Thành hơi phấn khởi. Anh nằm trên giường lại chat chit với bọn Điện Áp nhỏ tới nửa đêm, mãi mới đi ngủ.

Hôm sau mới sáng sớm, đã có người ấn chuông cửa tặng cho anh một bó hoa.

Trên thiệp không viết tên, chỉ có một hàng chữ chúc mừng. Chữ viết rất qua loa, hẳn là người của cửa hàng bán hoa viết hộ.

Anh nhìn ngày trên dòng chữ, viết chính là mùng 8, đoán hẳn là hoa đã bị đưa tới chậm, không thể gửi tới vào ngày đoàn phim ra trailer kia.

Nhưng ai sẽ tặng hoa cho một nam thứ còn không lộ mặt vào lúc đoàn phim ra trailer? Lại còn biết cả địa chỉ nhà anh nữa.

Lâm Thành cắt tỉa lại hoa, cắm vào một bình thủy tinh, chọn một góc ánh sáng đẹp chụp vài kiểu ảnh, cùng với tấm thiệp, đăng lên vòng bạn bè.

Lâm Thành: Sáng nay nhận được một bó hoa chúc mừng, cảm ơn mọi người.【 ôm quyền 】



Dưới bình luận có người trêu ghẹo, có người chúc mừng, nhưng không có ai nhận mình là người gửi.

Lâm Thành lướt một hồi, vẫn không thể xác định được người kia là ai, cũng không quan tâm nữa.

Ai ngờ vào lúc chiều tối, Lâm Thành nhận được cuộc điện thoại từ cửa hàng bán hoa.

Số điện thoại này anh không nói cho nhiều người, sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty anh mới đổi.

Đối phương dùng ngữ khí bi thương thúc giục: "Tiên sinh, chuyện là thế này, có thể làm phiền ngài liên hệ với bạn ngài một chút không, để anh ấy xóa bài đánh giá thấp cho chúng tôi? Hoa đưa tới chậm là do chúng tôi sai, bởi hôm qua ông chủ của chúng tôi bị ốm, hai ngày nay đều không mở cửa hàng, nhưng lại quên không đóng cửa shop online. Đáng lẽ phải liên hệ với khách hàng, nhưng số điện thoại anh ấy dùng vẫn luôn máy bận, chúng tôi không thể gọi tới được. Viết sai chữ đúng là do chúng tôi tự sửa lại, đây là chuyện khẩn cấp nên sáng nay chúng tôi đã gọi cho nhân viên cửa hàng xử lí giúp, đối phương có lẽ không được chuyên nghiệp cho lắm. Tạo ra sai sót làm ngài bối rối, chúng tôi rất có lỗi, chúng tôi có thể hoàn lại tiền, có thể sửa lại bình luận một chút được không?"

Lâm Thành trầm mặc hồi lâu, bảo đối phương cho mình xem nội dung bài đánh giá thấp kia thử xem.

Tin nhắn mới rất nhanh đã được gửi tới.

【 Rate 0 sao! Tức chết tôi, cái cửa hàng của các người sao lại thế này? Hoa tặng chúc mừng đưa tới chậm một ngày thì thôi chưa nói, tôi rõ ràng đã viết là "Phủng Thành vạn lý", con mẹ nó tại sao lại sửa lại thành Bằng trình vạn lý*? Các người tưởng tôi viết sai chính tả? Hả? Tưởng tôi mù chữ hay gì? Có phải các người còn thầm cười nhạo tôi không hả? Có cần tôi ném bằng cấp, giấy chứng nhận của tôi lên mặt các người không hả? 0 sao!!】

*"Phủng Thành vạn lý" (pěngchéngwànlǐ): Nâng đỡ Thành đi vạn dặm; "Bằng trình vạn lý" (péngchéngwànlǐ): Bay xa vạn dặm. Hai cụm này viết pinyin tương tự nhau, Vương Trạch Văn cố tình chơi chữ để đúng với tên anh Thành, nhưng nhân viên cửa hàng tưởng là gõ nhầm chữ.

Lâm Thành: "..."

Làm sao bây giờ? Chẳng cần xem tên, anh đã biết người này chính là đạo diễn Vương.

Chỉ là đạo diễn Vương khi viết thiếp đã giấu tên, nếu hắn mà biết cửa hàng cho mình biết nick của hắn... Có lẽ chuyện sẽ không chỉ đơn giản là một cái bình luận rate 0 sao.

Mà là hai cái.

Lâm Thành nói sự thật này cho đối phương biết, bên kia trầm mặc hồi lâu, rồi nói: "Cảm ơn ngài, xin đừng quấy rầy anh ấy, để anh ấy an ổn sinh hoạt."

Lâm Thành: "... Được."

Anh cúp máy, nhịn, không nhịn nổi, lại chống bàn bắt đầu cười phun.

Vương Trạch Văn không ngờ lại cố tình tặng hoa cho anh, Lâm Thành đúng là cảm thấy rất cảm động, nhưng không hiểu sao quá trình vòng qua vòng lại một chút, cuối cùng cảm xúc cảm động bị buồn cười chiếm phần lớn.

Anh đi vào kho lấy một cái bình hoa lớn hơn, cẩn thận rửa sạch nó, sau đó anh dời hoa qua. Anh lại bê bình hoa to kia, đặt lên tủ đầu giường trong phòng ngủ của mình.

Hoa của đạo diễn Vương, xứng đáng có được nhiều thể diện hơn.

Làm xong, Lâm Thành ngồi xổm trên đất, chụp hai bức ảnh với bình hoa mới, gửi cho Vương Trạch Văn.

Lâm Thành: Hoa này có đẹp không?

Vương Trạch Văn: Đẹp.

Lâm Thành: Tôi cũng rất thích, tôi đặt nó ngay cạnh giường. Trước đây tôi chưa từng diễn phim điện ảnh, cũng chưa nhận hoa như lúc này bao giờ, suýt đã thực sự cho rằng mình hot rồi. Cũng không biết là ai tặng.

Vương Trạch Văn: Ừm. Cậu sẽ hot thôi.

Lâm Thành: Cảm ơn đạo diễn Vương.

Thời tiết sang tháng năm, nhiệt độ trong không khí rất không ổn định, lúc lạnh lúc nóng, không ngừng giao nhau giữa như cơn mưa rào.

Vương Trạch Văn bảo Lâm Thành tới thành phố A, quay vài đoạn video tuyên truyền ngắn, tiện thể tham gia chương trình livestream kia.

Bởi catse đóng phim của Lâm Thành lúc ký hợp đồng thấp, vào đoàn giữa chừng, lúc ấy cũng không nổi tiếng gì, đoàn phim cũng không yêu cầu anh phải giúp chạy tuyên truyền. Mấy người Hoàng Thời Thanh đã bắt đầu bận rộn tuyên truyền, Lâm Thành được yêu cầu phải phối hợp với thời gian của họ.

Lâm Thành thực ra cảm thấy rất kì quái. Những chuyện thế này nói gì thì nói cũng nên là đoàn đội tổ chức thông báo cho anh, không thì vẫn còn trợ lý Lưu Phong ở đó, vì sao thông báo tin cho anh, nhiều lần đều do chính Vương Trạch Văn gửi?

Không phải làm đạo diễn luôn rất bận hay sao?

Anh thậm chí nhịn không được nghi ngờ cái tài khoản này đã bị thay mận đổi đào.

Lâm Thành: Đạo diễn Vương có đi không?

Vương Trạch Văn: Tôi không đi.

Vương Trạch Văn: Cậu muốn tôi đi cùng? Vẫn hơi hơi không dám đi hả?

Lâm Thành: Đều không phải, tôi chỉ tiện hỏi một chút thôi.

Vương Trạch Văn: Tôi sẽ đánh tiếng với nhân viên công tác, đừng lo. Livestream tôi cũng sẽ xem, xảy ra vấn đề gì đã có tôi ở đây. Đoàn đội xã giao của chúng ta cũng sẽ tới hiện trường. Đừng sợ.

Lâm Thành thầm nói bản thân tôi thì sợ cái gì chứ?

Vương Trạch Văn: Nếu cậu muốn thì tôi tới hiện trường quay cũng được.

Lâm Thành: Không cần. Tôi thực sự chỉ tiện hỏi vậy thôi, đạo diễn Vương bận thì cứ làm việc đi.

Vương Trạch Văn: Đạo diễn Vương không bận. Gần đây cũng vẫn ổn.

Lâm Thành ngơ ngẩn.

Vương Trạch Văn: Livestream xong mời cậu đi ăn cơm. Hôm đoàn phim đóng máy chỉ thiếu mỗi cậu.

Lâm Thành tưởng hắn muốn mời cả ba người tham gia livestream đi ăn cơm cùng nhau, thì thoải mái đồng ý.

Livestream tuy là dễ toang, nhưng thực ra cũng không cần phải quá lo lắng. Đặc biệt là lúc này còn có tổ tiết mục giúp đỡ khống chế bầu không khí.

Lâm Thành có mặt từ sớm, anh hóa trang xong thì ngồi đợi bên cạnh, trợ lý livestream tới nhắc anh đại khái về lịch trình và các câu hỏi sẽ được đề cập đến.

Giữa chương trình có một phân đoạn hỏi câu hỏi của fan, họ cũng đã chuẩn bị sẵn nhân viên công tác đợi lệnh sau màn. Nếu có câu hỏi không thích hợp thì họ sẽ tự mình đưa ra câu hỏi.

Quách Dịch Thế chạy tới chào hỏi anh, hai người ngồi trò chuyện một lúc, tiếp đó, Quách Dịch Thế bị gọi vào trong một phòng khác.

Đoạn đầu của chương trình livestream, ba người họ bị chia vào ba phòng khác nhau, tiến hành phỏng vấn riêng, để họ trả lời những câu hỏi như nhau.

Lâm Thành cầm điện thoại di động của mình, anh lắc lắc đầu, hỏi một câu với màn hình: "Như thế này đã được chưa?" Trợ lý livestream nói: "Chắc là được rồi đấy. Tôi xem thử bên này không có vấn đề gì."

Bình luận bên dưới tất cả đều nhao nhao:

"Lại gần đây!"

"Chưa được chưa được! Lại gần tí nữa đi anh!"

"Lâm Thành ui, quần áo anh bị bẩn rồi, có muốn cởi đồ thay sang bộ khác không?"

"Là do điện thoại của em có vấn đề à? Em thấy mặt với cổ của anh không cùng một màu. Anh cởi quần áo ra cho em xem kĩ xem nào?"

"Toàn hổ sói nói linh tinh gì đấy... Tôi rốt cuộc đã vào phải cái phòng livestream gì rồi thế này?"

Vốn tưởng rằng tất cả mọi người sẽ tập trung vào Quách Dịch Thế và Hoàng Thời Thanh bên kia, không ngờ độ hot ở chỗ anh đây cũng rất cao.

Lâm Thành cười nói: "Các bạn đừng lừa tôi. Tôi đây hẳn cũng có thể coi là người trong giới lâu năm rồi mà?"

Mọi người phát ra tiếng thở dài đầy tiếc nuối.

Có người xem vẫn tự tin: "Không thể nào, thời gian livestream dài như vậy, em không tin là không lừa được anh."